Một lúc sau Khúc Thanh Ca mới nhớ bên cạnh còn có Trần Mộng Dao, vội vàng giới thiệu: “Anh, đây là Trần Mộng Dao, chắc là anh đã biết cô ấy, cô ấy là bạn tốt của em.”
Khúc Thanh Niên hơi nheo con ngươi lại, đánh giá Trần Mộng Dao một lát, sắc mặt không đổi chào hỏi: “Xin chào, tôi là Khúc Thanh Niên.”
Trần Mộng Dao đưa tay quơ quơ: “Chào anh, không cần khách khí như thế, mọi người đều là người một nhà.”
Bậc thang thực sự không phải là nơi phủ hợp để nói chuyện, Khúc Thanh Ca nói: “Anh, chúng ta tìm một chỗ ngồi trò chuyện đi? Đã lâu rồi em không về, cũng không biết trong nhà thế nào rồi, liên hệ với cha mẹ cũng ít nữa.”
Khúc Thanh Niên nhẹ gật đầu, ánh mắt lại luôn đặt trên người Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao vốn là đang đứng ở phía dưới hai người họ, thang lầu hẹp, cô đi đầu quay người đi xuống dưới, đột nhiên, Khúc Thanh Niên đẩy cô một cái từ phía sau, cô mang mang thai thân thể nặng, trực tiếp ngã lăn xuống dưới!
Tiếng thét chói tai của cô bị âm thanh pháo hoa nở rộ che đậy đi, không ai nghe thấy, máu đỏ dưới thân chảy ra bốn phía, nhìn thấy mà giật mình!
Khúc Thanh Ca sợ choáng váng, sửng sốt mấy giây mới hồi phục tỉnh thần lại: “Anh, anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi sao?” Sau khi gầm nhẹ cô ấy vội vàng chạy đến cạnh Trần Mộng Dao xem xét tình huống, lúc này Trần Mộng Dao đã ngắt bát tỉnh nhân sự.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra muốn gọi điện, bị Khúc Thanh Niên đoạt lấy đi: “Anh không điên, chính em mới điên.
Đừng cho là anh không biết Diệp Quân Tước thích cô ta, từ sau khi em đến Diệp gia cũng chưa được một ngày nào tốt đẹp, Khúc gia không có người nhu nhược như thế! Chuyện em không muốn làm, anh thay em làm, hậu quả, anh gánh chịu! Em suy nghĩ thật kỹ, tiếp tục như vậy, Diệp Quân Tước sớm muộn sẽ ly hôn với em, đến lúc đó Khúc gia chúng ta mắt cả chì lẫn chài.
Anh sẽ cho người cứu cô ta, nhưng mà không phải hiện tại, tốt nhất xác nhận đến lúc cô ta sắp chết mới tìm người đến cứu, đến lúc đó, sẽ không có người nào biết chuyện chúng ta đã làm.”
Con ngươi Khúc Thanh Ca lóe lên một tia do dự, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên quyết: “Không… Không phải lỗi của cô ấy, em và Diệp Quân Tước vốn chính là kiểu thông gia thương nghiệp, em đã sớm biết anh ấy không yêu em, hiện tại có con gái, anh ấy cũng sẽ không ly hôn với em, đừng liên lụy người vô tội được không? Em cam đoan, em sẽ không để cho Diệp Quân Tước ly hôn với em, anh ơi, van cầu anh, mau cứu Mộng Dao, cô ấy còn đang mang thai nữa! Em biết anh chỉ là sợ em không trụ được ở Diệp gia, ta sẽ có gắng làm tốt, anh…”
Khúc Thanh Niên hơi không kiên nhẫn, lấy một điều thuốc lá từ trong Âu phục rồi châm lên: “Nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với chính mình, trong đầu em rốc cuộc đang nghĩ gì vậy? Kết hôn lâu như vậy, Diệp Quân Tước có chủ động đưa em về nhà ngoại một lần chưa? Nhuế Nhuế cũng lớn như vậy, gia nghiệp Diệp gia lớn như vậy, sao anh ta không để em tiếp tục sinh con trai? Chính em tự suy nghĩ thật kỹ đi, đến lúc đó nếu em bị đá ra ngoài, Khúc gia gánh không nổi người như em.
Em lại còn coi Trần Mộng Dao làm bạn bè, thật sự là đầu bị úng nước! Không chừng trong lòng cô ta còn đang chê cười em đáy!”
Hóc mắt Khúc Thanh Ca tích đầy nước mắt, cô không thể tin được người anh trai đối tối với mình từ nhỏ đến lớn lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế, mặt ngoài là vì cô, nhưng trên thực tế là vì Khúc gia, xem cô như con cờ…
Thì ra là thế sao?
Nhìn Trần Mộng Dao nằm trên mặt đất hô háp đã dần yếu ớt, cô cắn răng, đột nhiên quay người xông về cửa cách đó không xa: “Có ai không, cứu mạng! Trên thuyền có bác sĩ không?”
Phía sau cửa chính là phòng tiếp khách của tầng hai du thuyền, có người nghe thấy được la lên, nhao nhao chạy tới.
Khúc Thanh Niên tức giận dập điều thuốc xuống đắt: “Em thật là… Ngu xuẩn!” Vứt câu này xuống, hắn vội vàng biến mắt khỏi thang lầu, néu như bị người khác trông thấy hắn ở đây, đến lúc đó liên luy rất lớn.
Đến khi người ngoài vào trước mặt, Khúc Thanh Ca cũng không đoái hoài tới Khúc Thanh Niên, giúp cùng đưa Trần Mộng Dao vào phòng nghỉ.
Người tới đây đều là người trong giới kinh doanh, sao có thể có bác sĩ? Lúc ý thức được điểm này, Khúc Thanh Ca mượn điện thoại người khác gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, hiện tại nhất định phải để du thuyền lập tức trở về bờ, đưa Trần Mộng Dao đến bệnh viện, nếu không sẽ lành ít dữ nhiều!
Nhận được tin, Ôn Ngôn cùng Mục Đình Sâm cấp tốc chạy tới hiện trường, nhìn thấy Trần Mộng sắc mặt Dao, Ôn Ngôn lập tức trắng bệch: “Dao Dao!”
Mục Đình Sâm còn xem như tỉnh táo: “Nhanh trở về địa điểm xuất phát!”
Rất nhanh, Kính Thiếu Khanh và Diệp Quân Tước cũng chạy tới, trong chớp mắt nhìn thấy Trần Mộng Dao kia, Kính Thiếu Khanh cơ hồ đứng không vững: “Sao…
Chuyện gì xảy ra? Vì sao như thế này? Đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Diệp Quân Tước đi đến bên cạnh Trần Mộng Dao, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của cô, vội vàng gầm nhẹ nói: “Có thể nghe được anh nói chuyện không? Em phải tỉnh lại, nếu không đứa trẻ trong bụng sẽ không giữ được!”
Một bên Khúc Thanh Ca lảo đảo lui vào đám người hậu phương, toàn thân cô ấy đều đang run rẩy, vì sao lại biến thành dạng này? Bây giờ nên làm gì?
Ôn Ngôn chú ý tới phản ứng Khúc Thanh Ca, nhíu nhíu mày, xuyên qua đám người lôi cô ấy đến một bên: “Dao.
Dao vừa nãy đi cùng cô? Đền cùng là thế nào? Chuyện gì xảy ra?”
Khúc Thanh Ca ngốc trệ lắc đầu, cô không thế khai Khúc Thanh Niên ra, bộ dáng suốt ruột kia của Diệp Quân Tước, nếu biết là anh trai cô làm, vậy nhất định sẽ không tha cho cô ấy… Có lẽ Khúc Thanh Niên nói không sai, mặt ngoài Diệp Quân Tước đã buông xuống Trần Mộng Dao, nhưng trong lòng có buông xuống hay không, cô không dám chắc.
Ôn Ngôn sắp vội chết rồi: “Thanh Ca cô nói chuyện đi!
Đến cùng thế nào?”
Khúc Thanh Ca cắn cắn môi, không dám nhìn vào mắt Ôn Ngôn: “Tôi… lúc tôi và Mồng Dao xuống lầu, cô ấy không cẩn thận ngã sắp xuống… Trách tôi, tôi không để ý cô ấy, đáng nhẽ tôi nên đỡ cô ấy… Thật xin lỗi…”
Dạng nói dối này, cũng chỉ có thể chống đỡ cái này nhất thời, chỉ cần Trần Mộng Dao tỉnh táo lại, nhát định sẽ nói ra là có người đẩy cô ấy.
Lúc ấy đó chỉ có Khúc Thanh Ca và Khúc Thanh Niên, luôn có một người phải gánh chịu hậu quả.
Nhìn Khúc Thanh Ca thật sự hù dọa, Ôn Ngôn cũng không tiếp tục truy hỏi, cô có chút hoài nghỉ, nhưng nhìn quá khứ lâu như vậy, Khúc Thanh Ca và Trần Mộng Dao quan hệ rất tốt, sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện như vậy…
Đến khi du thuyền vào bờ, xe cứu thương đã đợi lấy, Kính Thiếu Khanh và Ôn Ngôn đi theo Trần Mộng Dao lên xe cứu thương,không gian xe cứu thương có hạn, không chứa được quá nhiều người, Mục Đình Sâm không đi cùng, phải ở lại thu dọn cục diện rồi rắm.
Xảy ra chuyện thế này, trong lòng ai cũng khó chịu, yến hội Mục Đình Sâm vì Ôn Ngôn tỉ mỉ chuẩn bị, cũng chỉ có thể bị ép kết khúc sớm.
Đến khi sắp xếp xong khác khứa, Mục Đình Sâm lập tức chạy tới bệnh viện, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca cũng ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi, trên mặt mỗi người đều mang khí sắc nặng nề, cộng thêm không ai nói chuyện, dưới không khí an tĩnh, tâm tình của người ta không khỏi càng thêm nặng nề..