Không chờ cô nói hết lời, Khúc Thanh Niên liền nói: “Sợ cái gì? Sợ bị Diệp Quân Tước trông thấy? Anh là ai trai đến thăm em gái mình, có cái gì không đúng sao? Huống chỉ… Anh đã tận mát nhìn thầy anh ta đi.
Anh tới là trả điện thoại cho em, để ở chỗ anh, cuối cùng cũng không có chuyện.
Lúc trước Diệp Quân Tước từng gọi điện cho em, anh không nhận, tắt máy, chắc anh ta đã hỏi em, em không nói gì chứ?”
Khúc Thanh Ca nhận điện thoại thuận tay nhét vào bên trong túi xách: “Anh nhanh đi đi, đừng đến tìm em nữa!”
Khúc Thanh Niên hững hờ châm lên một điếu thuốc: “Khúc Thanh Ca, anh đã sớm nhắc nhở em, là em nhất định tự mình muốn chết, hiện tại Trần Mộng Dao còn sống, sự tình khẳng định che không được, tất cả hậu quả, chỉ một mình em gánh chịu đi, chớ liên lụy toàn bộ Khúc gia.
Anh làm như vậy cũng là vì em, thế mà em còn không biết cảm kích, chút nữa hại chết, em làm anh quá thất vọng!”
Khúc Thanh Ca cúi thấp đầu không trả lời, cô không hồi hận việc đã cứu Trần Mộng Dao, nều Trần Mộng Dao thật sự bị anh trai làm cho một xác hai mạng, cả đời cô sẽ phải sống trong bắt an.
Dạy dỗ vài câu còn chưa đủ, Khúc Thanh Niên càng nghĩ càng giận: “Sao Khúc gia lại có phế vật như em? Cho dù gả đến chỗ tốt cũng vô dụng, không biết duy trì một chút nào, lâu như vậy, còn không thể làm Diệp Quân Tước khăng khăng một mực với mình, thật sự là phé vật! Nếu là anh vì chuyện này ly hôn với em, vậy em cũng không cần trở về Khúc gia nữa!”
Khúc Thanh Ca cắn răng, lại buông ra: “Anh ấy đã đề nghị ly hôn, yên tâm, em sẽ không về Khúc gia, em chỉ muốn biết… Chuyện anh làm, cha mẹ biết rõ sao? Họ… cho phép anh làm chuyện này?”
Khúc Thanh Niên đang nỗi giận, đáy mắt nổi lên máy phần khinh miệt: “Không thì cô cho là gì? Nếu như lúc đấy cô không để Trần Mộng Dao đến tìm tôi, tôi cũng sẽ tự tìm cơ: hội ra tay.”
Tay Khúc Thanh Ca run run gần như không bề được con gái, không chỉ anh trai như thế, ba mẹ cô vậy mà cũng thế này… Không để ý sống chết của cô, chỉ nhắm vào tiền đồ Khúc gia.
Dù là sớm có chuẩn bị tâm lý, chân tướng vẫn giống như cảnh tỉnh.
Cho nên… Cuối cùng mặc kệ cô có đồng ý hay không, cõng nồi cũng chỉ có thể là cô, ly hôn, cô liền trở thành người bị vứt bỏ, đến Khúc gia cũng không trở về được nữa.
Sau khi nhận rõ hiện thực, cô cũng rất nhanh chóng tiếp nhận, dứt khoát kiên quyết nói: “Được, từ nay về sau, tôi và Khúc gia không có bất cứ quan hệ nào, đừng lấy danh vì tốt cho tôi mà làm loại chuyện đó thêm lần nào nữa, các người vốn cũng không phải là vì tôi, chỉ là vì Khúc gia mà thôi, đừng nói như kiểu đàng hoàng như vậy! Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh!”
Khúc Thanh Niên dập mẫu thuốc lá trong tay, tiện tay vứt khỏi cửa xe, rơi vào dưới chân Khúc Thanh Ca, sau đó trực tiếp lái xe rời đi.
Khúc Thanh Ca buông Nhuế Nhuế xuống, đứng nguyên chỗ cũ hồi lâu.
Nhuế Nhuế xoay người nhặt tàn thuốc vứt vào thùng rác cách đó không xa: “Mẹ nói rồi, không thể vứt rác bừa bãi…”
Giờ khắc này, Khúc Thanh Ca đột nhiên bình thường trở lại, thời gian không còn nhiều lắm, cô không thể lãng phí thời gian để đau lòng được, cô phải ở cạnh con gái thật tốt.
Cô nắm tay nhỏ Nhuế Nhuế nói: “Đi thôi, mẹ dẫn con đi mua đồ chơi, đồ ăn ngon, quần áo cũng mua nhiều chút, cha con trước nay không quan tâm những chuyện này, mẹ sợ… sau khi mẹ đi con không có quần áo thức hợp để mặc.
Sau này ở với cha phải ngoan ngoãn nghe lời, có đôi lúc cha hơi nóng tính, con nhất định phải hiểu chuyện, biết chưa?”
Nhuế Nhuế giống như cảm giác được cái gì, miệng nhỏ xẹp xuống: “Vậy mẹ thì sao…? Mẹ không sống cùng Nhuế Nhuế sao?”
Khúc Thanh Ca muốn giả bộ tươi cười, thế nhưng là nước mắt không khách khí như vậy, cứ thế rơi xuống: “Là mẹ không tốt, nhưng mẹ sẽ luôn yêu con.”
Nhuế Nhuề đột nhiên hắt tay cô ta: “Con không cần đi mua quần áo mới, cũng không cần đồ chơi, đồ ăn ngon, con không muốn mẹ đi đâu…!”
Người trưởng thành sụp đổ, thường ở trong một nháy mắt, cô không quản được con gái ngồi bên cạnh, ngồi sụp xuống khóc lên, cô thật sự không muốn khóc…
Buổi tối, cô chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, cố ý gửi tin nhắn cho Diệp Quân Tước, để anh về nhà ăn cơm.
Thỏa thuận ly hôn cô cũng đã làm xong, Nhuề Nhuế để lại cho Diệp Quân tước, cô cũng không biết sau này mình nên đi nơi nào, làm sao có thể mang theo con? Không nói những cái khác, Diệp Quân Tước đối với Nhuế Nhué vẫn là vô cùng tốt, hỗ dữ không ăn thịt con, để con cho anh ấy, cũng không phải không được.
Chờ tận đến chín giờ đêm, đồ ăn cũng đã lạnh, Diệp Quân Tước mới chậm rãi trở về.
Cô tận lực mặc bộ đồ lần đầu hai người họ gặp nhau, váy.
màu đỏ chữ V, trang điểm xinh đẹp, cũng nhịn… Không khóc.
Từ nơi nào bắt đầu, thì kết thúc ở đó đi.
Diệp Quân Tước thần sắc đạm mạc, không nhìn cô nhiều thêm một chút, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, không có ý định động đũa: “Chuyện gì?”
Nhất định là anh quên rồi, mới gặp lúc cô cũng mặt bộ đồ này? Cô nhàn nhàn nâng khóe môi lên, đưa thỏa thuận ly hôn đến trước mặt anh.
Lúc này hai mắt anh mới đặt trên người cô, sau một hồi lâu, đưa tay cằm lấy thỏa thuận cẩn thận xem xét, chợt cười: “Không có vấn đề gì, cái gì cô cũng không cần, không hồi hận sao? Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, một căn nhà, tránh việc người khác nói tôi hà khắc với cô.”
Khúc Thanh Ca lắc đầu: “Không cần, em có tay có chân, về sau có thể sống tốt, cái gì em cũng không cần, cũng là có kèm theo điều kiện, bát kể giữa chúng ta thế nào, Nhuê Nhuế… Đều là con gái của em, em có thể để Nhuế Nhuê cho anh, nhưng mà, anh cũng phải thỉnh thoảng cho em gặp Nhuế Nhuế một lần, ít nhất để nó biết… Nó có mẹ, hơn nữa còn rất yêu nó…”
Tay Diệp Quân Tước cầm thỏa thuận ly hôn không tự chủ nắm chặt, trang giấy cũng nhíu lại, nhưng nụ cười trên mặt anh không thay đổi, mang theo vài phần tức giận và phức tạp, giống như là cưỡng ép giả cười vậy: “Cô đã không cần nó, còn phải giả vờ tình cảm sâu đậm làm gì? Cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô, sau này, không được gặp lại Nhuếề Nhuề nữa!”
Con cái luôn là ranh giới cuối cùng của mỗi người phụ nữ, Khúc Thanh Ca cũng giống vậy: “Anh có thể tuyệt tình với em, nhưng ở phương diện con cái có thể có chút nhân tính không? Đó là con gái em khổ sở mang thai mười tháng sinh ra, đến tư cách gặp mặt em cũng không có sao?”
Anh thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Chẳng lẽ cô còn chưa dứt tình sao?”
Khúc Thanh Ca bỗng nhiên khẽ giật mình, không biết nên đáp lại như thế nào, anh chỉ chính là chuyện Trần Mộng Dao, hay là chuyện cô chủ động không cần con gái? Đại khái… Là chuyện của Trần Mộng Dao đi, trong lòng anh, Trần Mộng Dao xếp thứ nhất, con gái xếp thứ hai, cô…căn bản là không có vị trí nào..