A Trạch muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Khúc Thanh Ca trực tiếp đóng cửa lại.
Biết được tính khí của Diệp Quân Tước, A Trạch không ngay lập tức trở về trang viên nhà họ Diệp mà thay vào đó là gọi điện để thông báo tình hình cho anh ta.
Biết rằng Khúc Thanh Ca không muốn quay lại, Diệp Quân Tước nói, “Chỉ cần nói với cô ấy rằng Nhuê Nhuề đang bị ốm rất nặng.
Tôi không tin rằng cô ấy có thể kìm lòng không về, nói tiếp là nếu như cô ấy không quay về thì tôi sẽ không đưa Nhuế Nhuề đi bệnh viện.”
Lời nói dối này hơi nghiêm trọng đúng không? A Trạch do dự một chút, nhưng là không dám trái lời.
Sau khi trả lời điện thoại, anh lại gõ cửa phòng Khúc Thanh Ca, Khúc Thanh Ca mở cửa với vẻ mặt bát lực: “A Trạch, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không về nữa.
Ngoại trừ làm thủ tục ly hôn, những thứ khác, tôi không cần gặp lại Diệp Quân Tước nữa.”
A Trạch cắn môi nói: “Thật ra… tiểu thư bị bệnh, thiếu gia nói… Nếu cô không trở về, anh ấy sẽ không đưa tiểu thư: đi bệnh viện.
Tiểu thư khóc cả đêm nên đột nhiên bị ốm …
Vẻ mặt của Khúc Thanh Ca kinh ngạc thay đổi: “Cái gì?!
Trẻ con bị bệnh, sao lại không đưa đến bệnh viện?!”
A Trạch mím môi không nói lời nào, Khúc Thanh Ca vội vàng xách túi: “Đi thôi, còn ngây người ra đáy làm gì?”
Khi xuống lầu, A Trạch thoáng nhìn thấy Khúc Thanh Ca còn chưa kịp thay dép: “Bà chủ… cô quên thay giày…”
Phản ứng đầu tiên của Khúc Thanh Ca là muốn xuống xe, lúc đưa tay ra mở cửa xe mới phát hiện là cửa xe đã bị chốt rồi: “ A Trạch, anh để tôi xuống xe ngay!”
A Trạch nghiền răng nghiến lợi, đạp mạnh hết cỡ chân ga: “Tôi không thể làm như vậy, nếu như không đưa được cô trở về thì tôi không thể tiếp tục công việc này nữa.”
Biết tính khí của Diệp Quân Tước, Khúc Thanh Ca cũng không làm khó A Trạch nữa, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Diệp Quân Tước lại muốn gặp cô, lẽ nào là anh đã biết chuyện Trần Mộng Dao bị ngã là do Khúc Thanh Niên gây ral?”
Dọc đường đi, cô ấy trong đầu luôn suy nghĩ, thấp thỏm không yên, lúc xe đã chạy vào trong sân nhà họ Diệp, cô vỗ vỗ ngực, tim nhảy loạn xạ không ngừng: “A Trạch, anh nói thật đi, có phải Diệp Quân Tước đã biết được điều gì không?”
A Trạch cũng mơ hồ: “Bà chủ đang sợ sao? Tôi nhìn dáng vẻ của ông chủ không giống như tìm cô để làm phiền, chẳng qua hình như là tâm trạng có chút bất thường.
Cô cần thận thì tốt hơn, dù sao vợ chồng lâu như vậy, cô vẫn còn tiểu thư, anh ta sẽ không làm gì cô đâu.
Đừng lo, tôi sẽ canh ở cửa.
“
Khi Khúc Thanh Ca xuống xe, chân cô có chút mềm nhũn, cho dù là người đầu ấp tay gối, cô cũng không đoán được suy nghĩ của anh, cô chỉ biết cách làm của anh ác độc đến mức nào.
Liệu anh có coi cô như kẻ thù không?
Đến cửa phòng ngủ trên tầng, A Trạch gật đầu với cô, cô gật đầu rồi đẩy cửa đi vào, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, A Trạch nhất định sẽ xông vào ngăn cản Diệp Quân Tước.
Tình hình khác hẳn những gì cô dự đoán, Diệp Quân Tước ngồi ở mép giường nhìn Nhuế Nhuế đang chơi trên thảm với vẻ mặt ôn nhu, đồ chơi rơi vãi khắp mặt sàn, cực kỳ lộn xộn.
Cô có phần nghi ngờ đây là sự yên tĩnh trước khi giông bão, tiền lên nhặt đồ chơi một chút: “Nhué Nhuế, đừng vứt đồ chơi lung tung.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Nhuế Nhuế đầu tiên là sững sờ, sau đó vui mừng nhào vào trong vòng tay cô, đôi mắt †o long lanh nhanh chóng tràn đầy nước mắt: “Mẹ!”
Cô ôm chằm lấy Nhuế Nhuế, có chút buồn bã, trước đôi mắt sâu thẳm của Diệp Quân Tước, cô làm dịu cảm xúc của mình, yêu cầu bảo mẫu đưa Nhuế Nhuế đi, Nhuê Nhuế có chút bất đắc dĩ, sau một lúc dỗ dành thật ngọt, đứa trẻ mới chịu đợi cô ở tầng dưới.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, đầu tiên cô hỏi: “Anh muốn làm gì? Lại còn bảo A Trạch lừa tôi rằng Nhué Nhuề bị bệnh…”
Diệp Quân Tước không nói ngay mà chỉ cầm tập tài liệu bên cạnh lên và xé nó ra trước mặt cô.
Cô không hiểu sự việc cho đến khi nhìn thấy tên và dầu vân tay do chính tay cô ký trên văn bản, đó là thỏa thuận ly hôn!
Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh…”
Cô chưa kịp nói xong thì anh đã đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Sao cô không nói thật với tôi? Cô là người nhà họ Diệp tôi.
Nhà họ Khúc có thể tùy tiện đổ hết mọi việc lên đầu cô sao? Chuyện này là do bọn họ làm ra, dựa vào cái gì mà bắt một mình cô gánh vác, cô có phải bị ngốc hay không!?”
Quả nhiên là anh ấy đã biết rồi!
Cô quay mặt đi và lùi lại vài bước: “Tôi cũng mang họ Khúc.
Chuyện này ít nhiều đều có liên quan đến tôi.
Chỉ là một vị trí khác mà thôi.
Họ là kẻ cầm dao còn tôi được sử: dụng là một quân cờ, không, một đứa trẻ bị bỏ rơi..
Bây giờ, đừng nói với tôi anh bạn hối hận không muốn ly hôn nữa rồi.
Nhưng tôi không thể đáp ứng anh, bây giờ là tôi muốn ly hôn.”
Diệp Quân Tước ép cô vào góc tường: “Cô muốn ly hôn thì cũng phải xem tôi đồng ý hay không đồng ý, tôi không đồng ý.”
Đây là điều mà Khúc Thanh Ca không bao giờ mong đợi, anh ta không nên giận cá chém thớt chứ? Cô nghĩ anh ta yêu cầu cô quay lại để tính sổ: “Tại sao anh lại không đồng ý? Không ai bắt tôi phải ở bên anh nữa, và tôi cũng không muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Mỗi ngàyở bên cạnh anh, tôi đều nhắc nhở chình mình rằng tôi chỉ là một quân cò, là thứ đồ vật dùng để thu hút sự quan tâm, tôi không thích điều như vậy! Tôi không muốn có bắt kỳ mối quan hệ nào với người nhà họ Khúc, và tôi cũng không muốn có quan hệ gì với anh nữa! Sao anh không hận tôi?
Anh trai của tôi làm tổn thương người phụ nữ anh thích, tôi lại giúp che giấu đi.
Anh không phải nên hận tôi sao? “.