Cô sững sờ, đột nhiên bị anh đặt trên bàn, bút trong ống đựng bút rơi vãi khắp sàn, tạo ra một loạt tiếng kêu, phản ứng đầu tiên của cô là sợ con gái bị đánh thức: “Đừng đánh thức Nhuế Nhuế.”
Trong mắt anh hiện lên một tia nóng như thiêu đốt: “Tôi biết rồi… Con đang ngủ rất ngon rồi…”
Khi nhận ra anh muốn làm gì, cô vùng vẫy theo phản xạ: “Anh đừng như thế? Sẽ bị người khác nhìn thầy đấy!”
Vào những lúc như này, đàn ông bình thường đều sẽ không có chút kiêng dè nào dừng lại, anh cũng vậy: “Ai sẽ nhìn thấy? Ở tầng này, chỉ có tôi vẫn là bật đèn thôi.
Cô không phải là muốn sinh thêm em bé sao?
Cô không thể nhớ mình đã nói điều đấy khi nào: “Tôi nói như thế khi nào? Có con với người mình không yêu anh không chán ghét sao? Anh có thể để tôi sinh ra Nhuếé Nhuê là tôi đã cảm ơn trời đât lãm rôi, anh đừng như vậy, bỏ tôi ra…”
Anh ghé vào tai cô khẽ thở dài: “Tôi cũng không biết là yêu hay không yêu, chỉ là… không thể rời xa.”
Cô bất chợt buông tay yếu ớt và từ bỏ vùng vẫy, không biết yêu hay không yêu, nhưng không thể rời xa, là không thể rời xa sao?
Trên đường về nhà, Khúc Thanh Ca luôn cúi đầu ôm Nhuế Nhuế vì sợ bị người khác nhìn thấy.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng làm việc, cô giống như đang nằm mơ vậy, từ khi ra ngoài tìm Diệp Quân Tước, đầu óc cô rất rồi bời, lúc này cũng mơ hồ như vậy.
Khuôn mặt của Diệp Quân Tước mấy ngày nay rất ảm đạm, nhưng bây giờ ý cười đã hiện lên đuôi lông mày, có thể thấy được tâm trạng khá tốt.
Cô trầm giọng hỏi: “Anh thật sự… không ly hôn sao? Nhưng tôi vẫn thấy…”
Cô chưa kịp nói hết lời, Diệp Quân Tước đã gạt đi: “Không ly hôn, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.
Suy nghĩ của phụ nữ phức tạp hơn tổ ong.
Tôi không có thời gian cũng như bản lĩnh đi suy đoán trong đầu cô nghĩ gì, chỉ yêu cầu cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Cô lấy hết can đảm hỏi: “Anh lẽ nào không phải vì Trần Mộng Dao xảy ra chuyện mới đòi ly hôn với tôi?”
Anh trầm mặc trong giây lát: “Phải cũng không phải, tôi tức giận hơn là cô không nói sự thật với tôi, để tôi nghĩ là cô thực sự làm hại cô ây.
Tôi thích dáng vẻ cô ngày trước, không thích cô làm ra những chuyện độc ác như vậy, những thủ đoạn áy, chỉ phù hợp với tôi thôi.
Cô yên tâm, chuyện đã hứa với cô tôi sẽ làm đến cùng, tôi sẽ không huỷ hoại Khúc gia, Khúc thị sẽ do cô tiếp tục điều hành, kết cục này sẽ khiến cả hai chúng ta hài lòng.”
Anh nói rất nhiều, nhưng cô chỉ nghe thấy từ “thích”.
Anh thích dáng vẻ cô ngày trước? Anh có thích cô sao?
Cô đột nhiên muốn hỏi anh, từ đầu đến cuối, anh đã bao giờ rung động với cô chưa? Nhưng cô không dám mở miệng, cô sợ mắt tự nhiên, hoặc sợ nhận được câu trả lời mình không mong muốn.
Chẳng máy chốc, Trần Mộng Dao ra viện, chuyển đến biệt thự của Kính gia, được phục vụ ăn uống rất tốt.
Cô sống vô lo vô nghĩ, nhưng từ lúc sinh ra cô vẫn chưa nhìn thấy mặt con, trong lòng vẫn lo lắng không yên, luôn mong chờ con sớm trở về, Kính Thiếu Khanh nói với cô, vì con sinh non nên phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian.
Cô biết chuyện Kính Thiếu Khanh nhắm vào Khúc gia, nhưng cô cũng bắt lực, cô hiểu rất rõ tính khí của chồng mình, khi đã thực sự tức giận thì có mười con bò cũng không lôi lại được.
Lúc ở bệnh viện, cô không quan tâm đến việc liên lạc với Khúc Thanh Ca, bây giờ sự tình đã phức tạp như này, cô đứng ngồi không yên, gọi điện cho Khúc Thanh Ca.
Điện thoại nhanh chóng được kết nói, cô sắp xếp từ ngữ, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cô và Diệp Quân Tước thực sự ly hôn sao?”.
Đam Mỹ Hay
Khi được hỏi về điều này, Khúc Thanh Ca qua một lúc vẫn chưa trả lời làm cho cô có chút lo lắng.
Cô sợ chuyện này sẽ làm cho mối quan hệ tốt đẹp lâu nay giữa hai người bị phá vỡ.
Cô hối hận khi vừa bắt đầu đã hỏi ngay chuyện như vậy, liền nói: “Tôi không phải có ý đó, tôi đơn giản chỉ muốn quan tâm cô một chút, tôi cũng không nghĩ tới Kính Thiếu Khanh sẽ nhắm vào Khúc gia, nhưng tôi không thể làm gì được.”
Khúc Thanh Ca bắt ngờ cười: “Không sao, tôi hiểu mà.
Tôi với anh ấy không ly hôn.
Thỏa thuận ly hôn đã ký xong rồi, nhưng bị anh ấy xé nát.
Sau khi biết không phải là tôi đẩy cô ngã, anh ấy liền thay đổi quyết định.
Tôi cũng không biết anh ấy nghĩ cái gì, tôi còn nghĩ là, ngay cả khi biết anh trai tôi làm như vậy, anh ấy cũng không để yên cho tôi.”
Trần Mộng Dao vỗ ngực chắc chắn nói: “Làm gì có đâu!
Tôi thấy là cô nên sớm nói với anh ta, anh ta không phải loại người như vậy, nếu như không phải do cô gây ra thì anh ta tuyệt đối sẽ không giận cá chém thớt, hơn nữa chuyện giữa tôi và anh ta đã là của rất lâu trước kia rồi, anh ta càng không thể nào vì tôi mà ra tay.
Dù bây giờ anh ta đã thành Diệp Quân Tước, nhưng trước kia khi anh ta còn là Triển Trì, tôi cũng hiểu sơ sơ tính cách của anh ta, nếu đã không ly hôn thì hai người hãy sống vui vẻ với nhau đi, tôi thấy hai người rất xứng đôi.
Anh ta cực kỳ xấu tính, cô thì cực kỳ tốt, có câu nói như nào nhỉ? Tương sinh tương khắc.”
Trong lòng Khúc Thanh Ca cẩn thận suy nghĩ những lời nói của Trần Mộng Dao, thực sự có phải tương sinh tương khắc hay không? Câu nói này nói cô và Diệp Quân Tước dường như có chút thâm thúy.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại…
vẫn chưa xua tan được ý định ly hôn, cô hạnh phúc và xinh đẹp bao nhiêu khi cưới Diệp QUân Tước thì cô cũng đã buồn bã và cô đơn báy nhiêu.
Tất cả những điều này là do Khúc gia gây ra, ngoại trừ việc Diệp Quân Tước không yêu cô.
Nếu thực sự làm theo sự sắp đặt của Diệp Quân Tước, cuối cùng thu được Khúc gia và để cô quản lý, người Khúc gia e là sẽ hận cô suốt đời.
Cô không thể chịu đựng được sự giễu cợt và chửi rủa vô cớ của người trong nhà, và cô cũng không thể chịu đựng được khi mỗi ngày Diệp Quân Tước đều nhắc nhở cô là cuộc hôn nhân này không liên quan gì đến tình yêu, mà chỉ là một cuộc giao dịch.
Ba đầu cô biết kết hôn là vì mục đích buôn bán làm ăn, nhưng cô rung động là thật, cô cho là mình có thể sống với nhau lâu dài rồi nảy sinh tình yêu, chứ không phải ở bên nhau như thói quen.
Cái gọi là không thể tách rời của Diệp Quân Tước, chỉ là quen với nó có phải không? Đã quen với việc anh ra ngoài làm ăn, cô ở nhà nội trợ, chăm sóc lo liệu cho gia đình, anh đã quen với việc cô liên quan tới anh, quen với việc cô thay anh chăm sóc cho con gái.
Những thứ này đều không phải tình yêu mà cô mong muốn..