Đó gọi là kề vai sát cánh hả? Đầu anh đang nghĩ thứ vớ vẫn gì vậy? Anh cũng đã nói rồi, đây là phòng làm việc, chúng ta ở công ty không phải chỉ nên nói việc công sao?
Đây là việc thuộc về phạm trù riêng tư của em.”
Mục Đình Sâm bị làm cho tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, nghiền răng nghiền lợi: “Vậy sao? Được rồi, toàn bộ giờ làm việc của em tháng này bị trừ, quay về làm việc đi.
Cho em trong giờ làm việc chèo thuyền bắt cá này.”
Ôn Ngôn vừa nghe đến tiền bị trừ hết, lập tức không làm nữa: “Em nào có? Giao tiếp bình thường giữa các nhân viên là không thể sao? Một năm anh chỉ cho em chút tiền như vậy, bây giờ lại muốn khấu trừ nó, lương tâm của anh không đau sao?”
Nhìn cô nhảy dựng lên, Mục Đình Sâm rất thoải mái: “Không, lương tâm của anh còn rất vui vẻ, em có ý kiến sao?”
Đúng vậy, anh là ông chủ, muốn khấu trừ tiền lương như thế nào, chỉ cần anh nói là được.
Ôn Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó đóng sằm cửa rời đi, hôm nay cô nhất định sẽ lấy lại số tiền anh trừ của cô!
Buổi tối tan làm, cô cố tình không đợi Mục Đình Sâm tự: bắt taxi đi.
Để không bị “mắt xích tử thần” của anh quấy.
rối, cô có tình tắt máy để anh ở công ty mà đắc ý.
Gần đây, cô bận giúp Tiểu Đoàn Tử tìm một trường học phù hợp, còn rất là tâm lực lao lực quá độ, không còn thời gian để đầu trí với anh.
Gót chân người nào đó vào cửa, tay cầm hoa hồng đỏ tươi, đặt xuống trước mặt cô: “Người khác đưa, anh không thích, cho em.”
Cô lườm bó hoa kia một chút, còn mới mẻ đây, rõ ràng chính là tận lực mua cho cô, còn ở đây sĩ diện: “Em cũng không thích, anh vứt đi.”
Mục Đình Sâm chán nản: “Em… em đừng không biết tốt xấu.”
Cô trừng anh: “Anh cũng nói, là người khác đưa hoa cho anh mà, anh không muốn mới cho em, em cũng không muốn, liền biến thành không biết tốt xấu rồi? Anh đưa hoa của người khác tặng rồi tặng cho người khác mới gọi là không biết tốt xấu đấy.
Không biết là cô gái nhà ai còn tặng anh hoa hồng đỏ thể? Thật là đỏ cơ… Nói rõ là tình cảm ái mộ anh rất lớn đó…”
Mục Đình Sâm bị cô chọc tức đến không nói nên cần, quẳng xuống một câu không cần thì thôi rồi lên lầu.
Cô ôm lấy bó hoa kia ngửi ngửi, còn rất thơm, hoa hồng đỏ thượng đẳng, trên mặt cánh hoa còn mang theo giọt nước, quả nhiên là kiều diễm ướt át, tên đàn ông thối lúc phát cáu còn không thực tại bằng một bó hoa.
Lúc ăn cơm, má Lưu nhỏ giọng hỏi Ôn Ngôn: “Con làm gì thiếu gia thế? Má gọi cậu ấy ăn cơm, cậu ấy nói là tức no rồi…”
Ôn Ngôn “ha ha” cười ra tiếng: “Má đừng quản, để con đi gọi anh ấy.”
Má Lưu bát đắc dĩ thở dài: “Lúc trước con đâu có dám chọc giận cậu ấy như thế? Thật là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.”
Lời này ngược lại không sai, trước kia cô chưa từng nghĩ có một ngày xoay người thế này, ngàn vàng khó mua sự: vui lòng của anh…
Cô vui vẻ đi lên lầu gọi Mục Đình Sâm ăn cơm, người kia ngồi sát cửa sổ giống như pho tượng, mặc kệ cô gọi thế nào, anh chính là không tiếng.
Cô tiến lên trước từ sau lưng vòng lấy cổ của anh: “Bó hoa kia… thật đẹp mắt.
Anh thật sự không ăn cơm sao? Tiểu Đoàn Tử cũng đã ăn rồi.”
Mục Đình Sâm thuận theo hạ bâc, níu lại cổ tay của cô, nhẹ nhàng cắn một cái lên mu bàn tay cô, để lại dấu răng nhàn nhạt: “Sau này còn để anh nhìn thấy em động vào bả vai của người đàn ông khác, anh sẽ đánh gãy tay em.”
Cô không vui đưa hai “móng vuốt” lên: “Nào nào nào, tay của em ở đây này, anh đánh gãy là được rồi, cắn rồi còn không tính, anh cầm tinh con chó à?”
Anh đứng thẳng lên, gõ vào đầu cô một cái: “Anh sớm muộn cũng bị em làm tức chết! Đi, đi ăn cơm.”
Ôn Ngôn níu lấy góc áo của anh đi theo phía sau: “Nghe nói Khúc gia sắp không chịu đựng nỗi rồi, với Khúc Thanh Ca cũng khá tàn nhẫn.”
Mục Đình Sâm nghiêm mặt nói: “Người Khúc gia, không phải cũng rất tàn nhẫn với cô ta sao? Diệp Quân Tước cũng là đang tức giận vì cô ta, nếu chỉ có Kính gia tạo áp lực, Khúc gia cũng sẽ không nhanh như thế.
Chờ Diệp Quân Tước thu mua Khúc gia, anh thương lượng một chút với cậu ta, đưa toàn bộ cổ phần Mục thị chuyển lại cho anh.”
Ôn Ngôn có chút bất ngờ: “Sao thế? Sợ trong tay anh ta giữ quá nhiều cỏ phần Mục thị, anh không yên lòng?”
Mục Đình Sâm không trả lời, xem như chấp nhận.
Bát kể nói thế nào, Diệp Quân Tước cũng là Triển Trì, cũng là con riêng Mục gia, trong tay có quá nhiều cổ phần Mục thị tóm lại không phải chuyện tốt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Một bên khác, trang viên Diệp gia.
Khúc Thanh Ca đang cho con gái ăn cơm, hôm nay Diệp Quân Tước chưa trở về ăn cơm, lần đầu tiên gọi điện thoại nói trước cho cô biết.
Cô có thể cảm giác được giữa hai người bọn họ đang yên lặng nảy sinh biến hóa, điều này cũng làm cho cô ở dưới ý nghĩ ly hôn do dự không quyết định được.
Đột nhiên, bảo mẫu vội vã đi tới tới nói: “Phu nhân, nhà mẹ đẻ của cô đến đây, nói là muốn gặp cô, có để cho bọn họ vào không?”
Khúc Thanh Ca thấy vẻ mặt bảo mẫu có vẻ hoảng sợ, liền đứng dậy đi đến bên ngoài nhìn thoáng qua, lần này tới không chỉ là mẹ Khúc, là tất cả mọi người Khúc gia, không chỉ bố mẹ cô và hai người anh trai tới, còn có những người họ hàng quan trọng nắm giữ cổ phần Khúc gia, đông đông đúc đúc gần chục người đến.
Cô biết người đến không có ý tốt, nhưng cứ trốn tránh mãi cũng không được: “Bề tiểu thư lên lầu đi, bất luận xảy ra cái gì, cũng không cần xuống.
Còn nữa, nói với bảo bệ không cần nhúng tay vào chuyện của nhà tôi, tự tôi giải quyết.
Đúng rồi… gọi điện thoại cho Diệp Quân Tước, bảo anh ấy trở về.
Nhớ kỹ, bất luận xảy ra cái gì, trước khi Diệp Quân Tước trở về mọi người đều không cần nhúng tay vào!”
Hiện tại chỉ sợ là người Khúc gia tháo lửa chạy đến, Diệp Quân Tước không ở đây cô sẽ biết sợ, nếu ở tình huống Diệp Quân Tước không ở đây, bảo vệ trong nhà lại động tay động chân với người Khúc gia, đó chính là cô đại nghịch bất đạo, người tới ngoại trừ hai người anh trai, mọi người khác đều là trưởng bối Khúc gia, cô không thể làm như vậy.
Giao phó xong mọi chuyện, cô mới cho bảo vệ mở cửa lớn, người Khúc gia lập tức vọt vào, vây cô vào giữa, Khúc Thanh Niên mở miệng đầu tiên: “Khúc Thanh Ca, cô thật sự là người vô ơn, uỗổng phí lúc trước chúng tôi đối với cô tốt như vậy, tôi có ý tốt giúp cô trừ hậu họa, cô không chỉ làm hỏng chuyện, còn hại Khúc gia, cô chính là một sao tai họa!”.