Diệp Quân Tước đối xử với cô không hề khắc nghiệt, nhưng đổi về một phương diện khác thì cũng là rất tàn nhẫn.
Khanh Khúc Thanh Ca lần đầu tiên có một giấc ngủ ngon như thế trong suốt bao nhiêu lâu nay, tôi hôm qua ngủ từ rất sớm, lại còn ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau.
Khi cô tỉnh dậy thì Diệp Quân Tước đã đi đến công ty rồi, Nhuế Nhuế cũng đã tỉnh dậy, quần áo đã được mặc nghiêm chỉnh, tóc cũng đã được buộc lại thành túm, rất nghe lời tự ngồi trong phòng khách chơi.
Bảo mẫu nói với cô là tối hôm qua Diệp Quân Tước ngủ ở trong phòng trẻ con cùng với Nhuế Nhuế, cả đêm Nhuế Nhuế cũng không hề quấy nhiễu, sáng nay tỉnh dậy, cũng là Diệp Quân Tước mặc quần áo cho Nhuế Nhuế, buộc tóc, lại còn cho Nhuế Nhué ăn sáng rồi mới đi làm.
Nhìn thấy Khúc Thanh Ca ngủ ngon như thế nên mới không gọi cô dậy.
Trong đầu Khúc Thanh Ca không khỏi tưởng tượng ra cảnh Diệp Quân Tước với vẻ mặt rất nghiêm túc buộc tóc cho con gái, sao mà lại thấy hoàn toàn không thích hợp tý nào…
Ăn uống đơn giản xong, cô đưa Nhuế Nhuế đi đến nhà họ Kính, trước đó luôn nói là phải đi thăm Trần Mộng Dao, nhưng lại không thể đi được, bây giờ con gái người ta đã ra viện rồi, cô còn không đi thì ít nhiều gì cũng nói không qua, chuyện ngày hôm đó cho đến bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Cô cho là bản thân mà đi đến nhà họ Kính thì có thể là sẽ bị Hạ Lam chửi mắng, nhưng mà vẫn nghiến răng đi đến, còn mua rất nhiều quà nữa.
Nhưng không ngờ là Hạ Lam rất thân thiện đón cô đi vào nhà, lại còn khen Nhuế Nhuế rất xinh xắn nữa, bà không hề có chút oán giận nào cả.
Cơ thể của Trần Mộng Dao cũng đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi, ăn được ngủ được, Khúc Thanh Ca nhìn thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Mộng Dao, thật là xin lỗi cô, tôi muộn như thế này mới đến thăm cô được, tôi thật sự là không sắp xếp được thời gian…”
Trần Mộng Dao kéo cô ngồi xuống ghế sofa: “Không sao, át tốt.
Cô đến thì cũng có người nói chuyện với tôi.
Đúng rồi, cô và Diệp Quân Tước như thế nào rồi? Vẫn còn đang muốn ly hôn sao? Tôi cảm tháy là… kỳ thực thì anh ta cũng không phải là xấu xa lắm đâu?”
Khúc Thanh Ca nhìn Hạ Lam ngồi ở bên cạnh, cũng ngại không muốn nói, Hạ Lam chút mắt nhìn này thì vẫn là có, thế nên vội nói: “Mẹ đi làm chút đồ uống cho mọi người, hai con cứ nói chuyện đi nhé, thanh niên nói chuyện với nhau, người có tuổi như mẹ không theo kịp, ha ha.”
Đợi Hạ Lam đi vào trong bếp, Khúc Thanh Ca mới nói: “Chuyện này không liên quan gì đến việc anh ấy xấu xa hay không, tối hôm qua anh ấy nói là muốn tôi cho anh ấy một cơ hội, nói tôi cho anh ấy thời gian là một trăm ngày, đến lúc đó mà tôi vẫn còn muốn ly hôn thì sẽ theo ý tôi, anh ấy sẽ để cho tôi đi.
Hiện giờ tôi vẫn còn đang cân nhắc, không biết là có nên đồng ý hay không.
Kết hôn lâu như vậy rồi, tối hôm qua lần đầu tiên anh ấy ngủ cùng với Nhuế Nhuế, chăm sóc con bé cả một đêm, sáng này dậy cũng chăm lo mọi chuyện, cô nhìn tóc của Nhuế Nhuế cũng là anh ấy buộc đáy, cô có thể tin được không?”
Trần Mộng Dao bế Nhuế Nhué lên nhìn ngắm một lúc: “Thật là thế… anh ta lại còn biết cả buộc tóc nữa à? Buộc cũng đẹp đấy chứ! Anh ta quả là đã hạ quyết tâm muốn níu kéo cô lại rồi, trước đây anh ta cao ngạo lắm, cô cứ đồng ý với anh ta đi, có một trăm ngày mà thôi, người ta nói là 21 ngày là có thể hình thành một thói quen, một trăm ngày cũng là vài cái 21 ngày rồi, giả sử như là anh ta có thế vẫn biểu hiện tốt như thé, thì cô cũng không cần phải ly hôn nữa, giả sử mà anh ta không kiên trì được máy ngày rồi lại như trước đây, vậy thì sau một trăm ngày cô cũng có thể đi được rồi, cũng có thiệt gì đâu chứ?”
Khúc Thanh Ca có vẻ bối rối: “Thôi đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi vẫn là phải suy nghĩ thêm, khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, không thể nào vì vài câu lẻo mép của anh ấy mà lại thay đổi được? Con gái cô thế nào? Hiện giờ con bé không có ván đề gì chứ? Biết được tin là con bé có thể ra viện, lòng tôi như trút được một gánh nặng vậy, cũng may là không có chuyện gì, bằng không thì tôi sẽ áy náy cả đời.”
Trần Mộng Dao miễn cưỡng cười ngượng: “Không sao, con bé rất khỏe.” Cô không đem chuyện con gái của mình có thể sẽ không được thông minh nói ra, bởi vì không muốn Khúc Thanh Ca bị áy náy, đấy không phải là lỗi của Khúc Thanh Ca.
Tiểu Phàm Phàm chạy từ bên ngoài vào, lập tức nhìn thấy Nhuế Nhuế trong lòng của Trần Mộng Dao, so với em gái đen nhẻm vừa mới ra khỏi viện của mình, Nhuế Nhuề xinh xắn hơn nhiều, Tiểu Phàm Phàm cũng không hề khách khí, đi đến trước đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhuế Nhuế: “Đi, anh đưa em đi chơi!”
Nhuế Nhuế nhút nhát, gạt tay của Tiểu Phàm Phàm ra rồi rúc vào lòng của Khúc Thanh Ca, Khúc Thanh Ca bát lực nói: “Sao thế Nhuế Nhuế? Là anh mà, con đi chơi với anh đi, sao mà con lại nhát gan vậy chứ?”
Nhuế Nhuế không nói gì, rụt rè nhìn Tiểu Phàm Phàm, biểu cảm rắt là không tình nguyện.
Tiểu Phàm Phàm cũng không hề từ bỏ, lôi mấy món ngon và đồ chơi mình thích nhất ra: “Em có muốn chơi không?
Đồ ăn vặt của anh cho em cả đáy!”
Nhuế Nhuế nhìn thấy thế cũng đã có chút động lòng, nhìn Khúc Thanh Ca như muốn hỏi ý kiến của mẹ mình.
Khúc Thanh Ca đặt cô bé xuống đất: “Con đi đi, đi chơi cùng với anh nhé.”.