Cô cân nhắc thật kỹ, nếu Giang Linh biết Kính Thiếu Khanh đã đặt ra điều kiện như vậy thì bà sẽ tuyệt đối không cho phép cô rời đi, đây cũng là một lời đề nghị đầy cám dỗ với cô, nhưng nghĩ đến “cúi đầu không thấy, ngắng mặt thấy”
cô vẫn thấy xấu hỗ. Nghĩ đến tin đồn đăng trên mạng,
cô muốn tìm cái lỗ chui vào, đây không phải là vấn đề
có thể giải quyết bằng tiền…
“Cảm ơn anh nhưng tôi từ chối.” Cô nén lòng xót tiền của mình đưa ra quyết định, cô gần như có thể nghe thấy được tiếng khóc từ nội tâm mình, cô thật sự rất
thiếu tiền…
Kính Thiếu Khanh im lặng, anh cũng nhận ra sự khác thường của mình, dùng cách tăng lương gấp đôi để níu lại người mới vào nghỉ việc, đây là điều chưa từng có xảy ra với anh, không ngờ vậy mà vẫn bị cô từ chối. Anh cũng không muốn ép nữa, cảm thấy hơi cáu, một lúc sau anh mới nói: “Tùy cô, đến phòng tài
vụ lấy lương đi.”
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, cô không quay
đầu cầm bản từ chức anh đã đồng ý ký xong đến
phòng tài vụ.
Vừa nhận lương xong còn chưa đi ra cửa chính cô đã đụng phải Giang Linh đang vội vàng chạy tới, bà thấy tiền trong tay liền biết cô đã từ chức: “Trần Mộng Daol Mẹ hỏi qua rồi, Lâm Táp là vì mâu thuẫn gia đình mới thành lập một công ty nhỏ. Công ty nhỏ làm sao có thể so sánh được với trụ sở chính của Kính gia được chứ? Não con có phải bị úng rồi không 2 Mẹ mặc kệ, con nhanh đi nói với Kính Thiếu Khanh là mình sẽ
không rời đi, lẹ lẹ cái chân lên!”
Trần Mộng Dao cắn môi kiên quyết nói: “Con đã nghỉ việc rồi, mẹ đến muộn một bước, không quay đầu lại
được đâu mẹ à.”
Giang Linh nghiến răng nói: “Vậy thì bây giờ mẹ sẽ tự mình đi gặp Kính Thiếu Khanh, nói con không hiểu chuyện, xưa kia quen ăn sung mặc sướng nên bước vào xã hội không biết nặng nhẹ, kiểu gì cậu ấy cũng
đồng ý con đi làm tiếp.”
Trần Mộng Dao khó chịu đến mức đầu sắp nổ tung:
“Mẹ đừng có thấy tiền là sáng mắt nữa được không?
Con không phải con nít nữa, chuyện của mình tự con làm chủ được, mẹ đừng ở đây náo loạn nữa, con không thể mắt mặt được, mẹ mà còn náo nữa đừng
trách con trở mặt với mẹt”
Giang Linh liền dẹp đi dáng vẻ làm loạn, hai mắt bà đỏ hoe: “Con tưởng mẹ muốn để ý đến con sao? Mẹ làm vậy là muốn tốt cho con! Không phải mẹ muốn con có gì với Kính Thiếu Khanh, nhưng mà bây giờ Lâm Sa ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu ta rời khỏi Lâm gia, tự mình cũng không dễ dàng để gầy dựng sự nghiệp, con đến mấy nơi loạn như thế làm gì? Con thiếu kinh nghiệm, tốt nhất là ở lại một công ty lớn như thế này, không có kẻ ngốc nào lại bỏ công ty lớn chạy
đến công ty nhỏ cả!”
Trần Mộng Dao bối rối trước chiêu này của bà: “Mẹ… mẹ đừng khóc nữa được không? Con tự biết trong lòng mình, con xin mẹ hãy để con tự lo chuyện mình, được không? Con sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, miễn là mẹ đừng tiêu hoang xài phá nữa thì chúng ta sẽ đủ sống thôi.”
Giang Linh phót lờ cô, bà đi thăng vào công ty, mặc cho cô ngăn cản thế nào cũng không ngăn nổi bà, cảnh hai người ầm ï thu hút sự chú ý của không ít người trong công ty. Bước tới cửa phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh, Giang Linh lịch sự gõ cửa, điều này khiến Trần Mộng Dao cảm thấy Trần phu nhân năm xưa đã trở về, không còn là người phụ nữ trung
niên tham hư vinh chỉ biết quậy phá làm ồn.
Khi họ bước vào văn phòng, Kính Thiếu Khanh sững
sờ: “Hai người là…”
Giang Linh cố nặn ra nụ cười: “Dao Dao chúng tôi sẽ không từ chức nữa, con bé nó không hiểu chuyện, tôi nghĩ công ty của cậu rất tốt, nó thiếu kinh nghiệm xã hội, chỉ biết cách làm bừa thôi, tôi thay nó làm chủ, cậu có thể xem như con bé chưa bao giờ đề cập đến
chuyện này được không?”
Kính Thiếu Khanh nhìn Trần Mộng Dao một chút: “Chuyện này… tự cô ấy nói ra thì mới tính ạ. Thực ra, tôi đã thuyết phục cô ấy, thậm chí còn đề nghị tăng
lương gấp đôi, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết rời đi, tôi
cũng không cản được.”
Nghe lời anh, sắc mặt Giang Linh xanh mét: “Chúng
tôi không đi, Trần Mộng Dao, con mau nói!”
Trần Mộng Dao cảm thấy kiếp này cô đã hoàn toàn thua trong tay Giang Linh, đây là mẹ cô, dù sao cô cũng không thể vứt bà ra phía sau, bây giờ cô cảm thấy bị áp bức đến không thở nổi: “Chỉ cần mẹ hứa sau này không làm loạn nữa là được, không chơi mạt chược, không mua đồ xa xỉ, con sẽ nghe lời mẹ, nếu không con sẽ lập tức rời đi, dù con có kiếm được mười vạn tệ một tháng cũng không đủ cho mẹ tiêu,
con cũng rất mệt mỏi.”
Thấy cô buông tay, Giang Linh vội vàng nói: “Mẹ đồng
ý, nói được làm được!”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh nhếch lên nụ cười khó phát hiện: “Được rồi, coi như cô ấy không đề cập đến chuyện từ chức, tăng lương gấp đôi. Tôi nói được làm được, nhưng chuyện này đừng nói với người khác, vì xưa nay chưa từng có tiền lệ, đây là lần đầu tôi làm
vậy đấy.”
Trần Mộng Dao đặt số tiền vừa nhận được từ phòng
tài vụ lên bàn của Kính Thiếu Khanh: “Đây, tiền lương
tôi vừa mới lĩnh.”
Kính Thiếu Khanh lắc đầu: “Cô cầm đi, tiền lương tháng này sẽ được phát như vậy. Số tiền này sẽ được tính vào tiền thưởng cuối năm của cô, lúc đó cứ trừ ra là được. Hôm nay cô xin nghỉ đi, điều chỉnh lại tâm
trạng chút, ngày mai rồi quay lại làm việc.”
Buổi trưa, Ôn Ngôn gọi cho Trần Mộng Dao: “Sao cậu
không tới báo cáo? Chưa nghỉ việc bên kia được hả?”
Trần Mộng Dao thở dài: “Cả đời này mình thua trong
tay mẹ mình, mình không đi được nữa, xin lỗi nha…”
Ôn Ngôn vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra: “Không sao, công ty của Kính Thiếu Khanh cũng rất tốt, ở đó cậu có rất nhiều cơ hội. Mình chỉ hỏi chút thôi, không có gì thì mình cúp máy trước đây.” Cô không dặn dò cậu ấy nhiều lắm, cũng không quá can
thiệp vào.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngôn tiếp tục chuyên tâm
làm việc, công ty mới thành lập thực sự rất bận, Lâm Táp có rất nhiều đơn hàng, hôm nay gần như đã ký xong hết, có vài đơn là của Mục Đình Sâm, đương
nhiên anh đều giao cho cô.
Buồi tối đi làm về đã hơn 11 giờ, cô mệt đến mức
không nhắc nỏi chân.
Đèn trong phòng ngủ bật sáng, cô biết rằng Mục Đình
Sâm đã trở lại.
Tắm xong ở tầng dưới cô trở về phòng, Mục Đình Sâm vẫn chưa ngủ, anh vắt chéo tay nằm trên giường như đang suy nghĩ điều gì đó, từ cánh tay lộ ra bên ngoài của anh có thể thấy rõ ràng anh không mặc
quần áo.
Cô vẫn chưa quen anh đối xử thẳng thắn với mình, tự
giác đi về phía bên kia giường nằm cách anh thật xa.
“Cách xa tôi như vậy làm gì? Tôi ăn thịt cô sao?” Anh
đột nhiên nói đùa, tuy lúc nói vẻ mặt anh vẫn nghiêm
túc như cũ, nhưng thật ra cũng không quá đáng sợ.
“Không… anh ngủ có thể mặc quần áo vào được
không?” Cô uyễn chuyền đề nghị.
“Không được, trước đây tôi đều ngủ khỏa thân, do cô không biết mà thôi. Gần đây tôi mệt quá, không mặc gì ngủ ngon hơn nhiều.” Lúc anh nói vẻ mặt rất
nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Ôn Ngôn sững sờ, cô còn tưởng rằng anh chỉ không mặc áo, không ngờ anh lại trần như nhộng! Cô thật sự không hề biết thói quen này của anh, đột nhiên cảm thấy căn phòng chợt nóng lên: “Tôi mệt lắm rồi, ngủ
trước đây…”
Mục Đình Sâm cử động cơ thể một chút, dễ dàng ôm
cô vào lòng: “Tôi muốn cô…”
Nghe được giọng nói từ tính của anh thốt ra lời thẳng thắn như vậy, đột nhiên cô cảm thấy toàn thân như bị điện giật, cảm giác này lan đến da đầu, cơ thể bỗng mềm nhữn: “Không được đâu… Tôi thật sự không có tâm trạng. Gân đây tôi rât bận, anh cũng mệt mà, đi
ngủ sớm đi.”