Ôn Ngôn cười chua chát: "Nếu Mục Đình Sâm biết anh gặp tôi, còn mời tôi ăn tối thì sẽ thế nào chứ? Tôi đã ngoại tình rồi, anh là bạn của anh ấy, không phải anh nên khinh bị tôi sao?"
"Không sao cả, đây là chuyện giữa hai người, chỉ cần hai người chưa ly hôn, cô chính là chị dâu tôi, không có chuyện như cô nói." Kính Thiếu Khanh không ngờ cô lại nói ra lời trần trụi như vậy. Trần Mộng Dao ngơ người: "Tiểu Ngôn, cậu nói gì vậy? Ngoại tình? Tình huống gì thế? Sao mình lại không biết? Thảo nào hôm nay mấy người rất kì lạ. Ôn Ngôn biết tính Trần Mộng Dao, không biết rõ ràng sẽ không có ý từ bỏ ý, nên cô kể lại đầu đuôi sự việc, Trần Mộng Dao nghe xong thì sững sờ: "Cậu bị người ta hại, lẽ nào Mục Đình Sâm không tin cậu sao?" Ôn Ngôn hơi cúi đầu “Anh ấy có tin hay không quan trọng sao?
Giờ nghỉ trưa mình đi tìm Thẩm Giới, đây là sự thật. Nếu mình không đi thì sẽ không xảy ra chuyện, đó là lỗi của mình, mình phải nhận." Kính Thiếu Khanh xen vào: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm đã, ăn xong tôi sẽ đi dạo với các cô, hôm nay tôi sẽ đãi hết, đừng khách sáo." Cho dù nói như vậy, bầu không khí vẫn không sôi nồi được, suốt bữa cơm rất nặng nề. Từ nhà hàng Bạch Thủy Loan đến trung tâm mua sắm, bọn họ cũng chí tượng trưng mua cho có một ít độ, lúc gần về. Ôn Ngôn đột nhiên ôm lấy Trần Mộng Dao.”Dao Dao, mình không muốn về nhà, đến chỗ của cậu được không?
Mục trạch hiu quạnh lắm, mình sợ …"
Kính Thiếu Khanh nặng nề quay mặt đi, Mục trạch tuy lớn nhưng người làm, vệ sĩ cũng không ít, sao có thể hiu quạnh được? Chẳng qua là do người đó không ở đấy mà thôi, Trần Mộng Dao đau lòng vỗ vỗ lưng cô: "Được được được rồi, không về nữa, về chỗ của mình, ngủ với mình này, Tiểu Ngôn đừng sợ, có mình ở đây, mình sẽ luôn bên cạnh cậu." Đưa cả hai về nhà, Kính Thiếu Khanh nhìn họ lên lầu xong cũng không vội lái xe đi.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Mục Đình Sâm: "Đình Sâm, hôm nay chị dâu không về Mục trạch, cô ấy đang ở nhà Trần Mộng Dao. Cô ấy nói... Cô ấy không muốn về, nhà không có ai, cô ấy sợ."
Bên kia điện thoại, chỉ nghe được tiếng thở nhẹ như sương của Mục Đình Sâm, một lúc lâu sau anh mới nói: “Biết rồi.” Hơn 11 giờ tối, Trần Mộng Dao nhận được tin nhắn từ thám tử tư: Dự (Từ) Vinh Sinh kể từ khi rời viện dưỡng lão thì không đến bất kỳ bệnh viện hoặc viện dưỡng lão nào khác. Tôi đã điều tra rồi nhưng quả thật tra không ra, đoán chừng chắc là ông ta đã trốn đi rồi, không muốn bị các cố tìm được.
Thế giới rộng lớn như vậy, nếu một người ở bên ngoài không để lại dấu vết gì thì chẳng khác nào mò kim đáy bẻ, tôi chỉ có thể tra đến đây thôi, tất xin lỗi. Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Trần Mộng Dao có chút không dám nói với Ôn Ngôn, Ôn Ngôn thấy vẻ mặt có liên đoán được, rất tự nhiên lấy điện thoại có sáng kiểm tra: Tìm không ra sao? Không sao dẫu cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Từ nhỏ đến lớn nữ thần may mắn đều không quan tâm đến mình, cuộc sống mới khá lên được chút thì đã tặng mình một nhát chí mạng, mình cũng sớm quen rồi, kết quả này cũng không quá bất ngờ.
Huống gì... Dù là Có tiếp tục điều tra, mnh cũng không còn tiền để thuê nữa, mình và Mục Đình Sâm đã đi đến mức này, không thể thu tiền anh ấy được, nếu như anh ấy chủ động khóa thẻ của mình, vậy thì xấu hổ lắm." Trần Mộng Dao không nói, lần này cậu ấy chọn cách im lặng, không chỉ trích Mục Đình Sâm, cũng không đổ lỗi cho ai đúng ai sai, vì cậu ấy thấy rằng sự việc đã phức tạp hơn cậu ấy nghĩ rất nhiều, cô cũng không có khả năng suy nghĩ thấu đáo được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao xuống lầu mua bánh kếp trái cây, được biết đây là cửa hàng có tuổi đời hàng trăm năm, là cửa hàng độc quyền, mỗi ngày có rất nhiều người xếp hàng không đến sớm thì sẽ không mua được. Vì để Ôn Ngôn cảm thấy dễ chịu hơn, Trần Mộng Dao trêu nói: "Không ngờ cậu mặc đồ của mình còn đẹp hơn cả mình mặc nhìn eo cậu kìa, nhỏ đến mức mình ganh ty luôn ấy, chỗ nên có thịt thì có thịt, chỗ nên gầy thì gầy, cậu đúng là dựa theo vóc dáng của ma quỷ lớn mà, còn mình là dựa theo dáng lợn sửà mà lớn này..."
Ôn Ngôn quả nhiên liền cười: "Cậu bớt đi, cậu cũng không mập.” Trong lúc đang đùa, Trần Mộng Dao thoáng thấy một bóng người quen thuộc, đứng ở đầu hàng dài, có nghi ngờ mình nhìn lâm, dụi dụi mắt rồi mới xác nhận kỹ lưỡng lại, quả nhiên là Triển Trì cũng đang xếp hàng ở đây để mua bánh kếp, còn sớm hơn bọn cô nữa, sắp đến lượt anh ta rồi!
Cô muốn xoay người rời đi, nhưng vì muốn Ôn Ngôn nếm được mùi của bánh kếp ngon nức tiếng này, cô đành cắn răng nhịn xuống, nhìn hàng người dài lê thê cô thật sự không muốn chờ lâu như vậy lại từ bỏ xếp hàng.
Ôn Ngôn cũng thấy Thần Trì, cô cũng không cau Cả như Trần Mộng Dao, cô đi thẳng đến Triển Trì, nói: "Anh có thể giúp tôi mua hai cái bánh kếp trái cây không? Người xếp hàng đông quá, cảm ơn nha."
Triển Trì thấy cô thì hơi ngạc nhiên, như là cảm nhận được điều gì đó, anh ta liếc về phía Trần Mộng Dao rồi đáp: "Được." Ôn Ngôn không thấy xấu hổ gì, mặc dù lần trước họ gặp mặt cô nói lời khó nghe, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân của tự anh ta. Mua xong bánh kếp trái cây, Triển Trì đưa phần của họ cho Ôn Ngôn: "Đây, không cần trả, coi như tôi mời.
Ôn Ngôn nhận lấy phần của mình, thản nhiên hoi: "Hình như anh không sống ở đây nhỉ? Sao lại chạy đến tận đây mua bánh vậy?" Triển Trì liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, có chút gấp: "Tôi đặc biệt tới đây, đột nhiên muốn ăn mà thôi. Cô đưa phần bánh cho Trần Mộng Dao đi." Ôn Ngôn lắc đầu: "Anh tự đưa đi, dù sao thì trước đây Dao Dao cũng đối tốt với anh. Cho dù đã chia tay, mời cậu ấy ăn bánh cũng không quá đáng mà nhi?"
Triển Trì không tiếp tục tranh cãi với cô, đi đến chỗ Trần Mộng Dao và nhét bánh kếp vào tay cô rồi rời đi đi, Trần Mộng Dao vừa cầm trái bảnh kếp vừa tức giận và phàn nàn: "Thằng chó này, bảo mua có một miếng bánh mà cáu kỉnh như vậy, không nói về lời nào đã ném thẳng vào lòng mình, trước đây là bà đây tự tay nấu bữa sáng cho anh ta đều là cho chó ăn sao? Nếu không phải anh ta chạy nhanh, bà đây đã đá anh ta một cước rồi!
Ôn Ngôn nhìn hướng Triển Trì rời đi nói: "Anh ta bây giờ có công danh sự nghiệp rồi, nên đương nhiên phải lạnh nhạt hơn với cậu một chút. Anh ta mua hai phần bánh, hiển nhiên là giúp người khác mua rồi, chịu đến sớm xếp hàng như vậy, tự nhiên là mua cho bạn gái rồi, đừng tức nữa, đi làm thôi."
Đáy mắt Trần Mộng Dao lướt qua tia thất vọng, cô cố gắng mở to hai mắt, làm ra vẻ không sao cả: “ Chúc anh ta tìm được cô nàng lừa đảo, lừa tiền lừa tình, lừa đến mức anh ta không có lấy một chiếc quần đùi để mang! " Ôn Ngôn đã một tuần liền không trở lại Mục trạch, quần áo cô mượn Trần Mộng Dao, quần lót thì mua, Ngày nào cô cũng gọi điện về Mục trạch nhờ má Lưu chăm sóc cho Bánh Trôi, lúc đầu má Lưu còn hỏi cô có vẻ không nhưng dần dài cũng không hỏi nữa."
Khi cô gọi lại vào cuối tuần, má Lưu thở dài: "Ngôn Ngôn con không về cũng không sợ Bánh Trôi chết đói à, mấy ngày không có con nó chưa từng ăn được miếng nào đấy, lúc trước mẹ sợ tâm trạng con không tốt nên không nói, hôm nay nó ỉu Xìu đi đứng cũng chệnh choạng rồi, mà hơi sợ, con có muốn về nhà một chuyến không? ”