Nghe thấy thảm cản của Bánh Trôi, Ôn Ngôn không thể ngồi yên: Được rồi, con tiện thể về thu dọn một ít quần áo luôn, quần áo của Dao Dao sấp mặc không nổi rồi." Cúp điện thoại, cô thấy một chiếc váy trắng dài tay ra ngoài bắt taxi, về đến cửa Mục trạch đã thấy đèn đuốc sáng trưng, Mục Đình Sâm đã về...
Lúc này, Bánh Trôi chạy đến sống chết cọ chân cô, trông nó đầy sức sống như vậy không giống như dáng vẻ không ăn uống gì, còn mũm mim tròn ủm, má Lưu muốn cô về nhà gặp Mục Đình Sâm nên mới lừa cô. Khi cô vào cửa má Lưu cười gượng, cô cũng không nói gì, đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ thu dọn quần áo. Mục Đình Sâm đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ sát đất, cô cũng không không chủ động chào anh, cũng không biết giữa bọn họ nên nói gì, quần áo xuân hè của cô cũng không nhiều lắm, một cái vali cũng đã chứa đủ, côchỉ chuẩn bị một chút mang đi hết toàn bộ.
Khi cô kéo vali và đi về phía cửa phòng, Mục Đình Sâm vẫn ngồi đưa lưng lại với cô, đột nhiên nói: "Chúng ta vẫn chưa ly hôn, mà cô đã không chờ kịp muốn dọn ra ngoài." Cô cắn môi cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: "Mục trạch quá rộng lớn, tôi sống vẫn luôn thấy không thoải mái, ở bên chỗ Dao Dao khá tốt.
Dù sao thì anh cũng không thường xuyên ở, cũng không muốn gặp tôi mà đúng không? Nếu anh cần tôi về thì chỉ cần gọi một cuộc, hoặc gửi một tin cũng được, đỡ phải lúc không muốn nhìn tôi lại bẩn mắt anh." Nói xong, cô không chút do dự kéo vali xuống lầu, một người, một vali và một con mèo đã là tất cả của cô.
Mục Đình Sâm siết chặt ngăn tay trắng bệch, dưới ánh đèn vàng vẻ mặt anh cũng không rõ ràng, sự lạnh lùng trong đáy mắt cũng giảm bớt. Anh không quay đầu nhìn cô, mãi cho đến khi tiếng bước chân cô khuất xa, rồi hoàn toàn biến mất.
Quay lại với chỗ Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn lén đặt Bánh Trôi trên bệ cửa số của căn phòng, hộp cát mèo cũng đặt ở góc phòng- Trần Mộng Dao thấy Bành Trôi lại rất thích, vừa nghĩ đến Giang Linh không thích động vật nhỏ, cô liền rào trước cho Ôn Ngôn: "Mẹ mình không thích mấy con thú nhỏ này, nghĩ nó bẩn, có vi khuẩn. Nhưng cậu không cần để ý đến bà ấy, để Bánh Trôi trong phòng mình là được, phần bệ cửa sổ cho nó ở, ban ngày chúng ta không có ở đây thì để nó tự ở nhà, đóng cửa phòng kĩ là được."
Ôn Ngôn có chút ngại: "Xin lỗi, mình cũng không còn cách nào... mình không đành lòng bỏ Bánh Trôi lại một mình ở Mục trạch, nó tội lắm, bình thường mình không ở, Mục Đình Sâm cũng không ở, chỉ có nó minh thui thủi với má Lưu, má Lưu cũng bận..."
Trần Mộng Dao không quá coi trọng chuyện này: "Ôi, mình chỉ nói trước với cậu là mẹ mình không thích, không có nghĩa là bà ấy không thể chịu được. Nếu cậu ở nhà bọn mình, bà ấy vui còn không kịp, mang theo con mèo thì đã là gì? Lời này hơi thẳng, nhưng chỉ cần cậu có tiền thì có mang theo chó săn to đùng đến bọn mình cũng chịu được! Mà này, chẳng lẽ cậu định cư vậy chuyển ra khỏi Mục trách sao? Bao nhiêu người đấu nhau sứt đầu mẻ tràn để vào đó, cậu lại ngược lại, người ta chẳng đuổi cậu, cậu lại tự đi."
Ôn Ngôn thở dài: "Dao Dao, không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nếu là trước kia, nếu mình muốn đi thì Mục Đình Sâm sẽ không bao giờ cho phép, bất kể là lý do gì, hôm nay lúc mình rời đi anh ấy cũng ở đó, nhưng cũng chẳng cản mình, chắc là đã hoàn toàn thất vọng với mình rồi. Mình không sao ở mục trạch mời mấy năm rồi, mình đền đủ rồi cũng chẳng nợ cái gì nữa.”
"Tiểu Ngôn, chỉ cần câu muốn ở chỗ này với mình, ở bao lâu cũng được. Thật ra hồi còn đi học mình còn muốn ôm cậu về nhà mình, nhưng lần nào cậu cũng không muốn, hiện tại chúng ta có thể sống cùng nhau tốt lắm rồi."
Trần Mộng Dao phá vỡ chủ đề, cô không muốn bầu không khí trở nên nặng nề. Ôn Ngôn cười: "Lúc đó Mục Đình Sâm quản mình rất nghiêm, nếu không về nhà đúng giờ sẽ bị phạt, mình nào dám chứ? Cậu yên tâm, mình không ở chùa nhà cậu đâu, bây giờ mình chỉ còn một mèo một người, lương cũng đủ sống hàng tháng mình sẽ chia tiền nhà với cậu, trả tiền sinh hoạt, bớt chút gánh nặng cho cậu nhé. À, Dao Dao, mình muốn hỏi cậu một chút... yêu một người là cảm giác như thế nào?"
Trần Mộng Dao gãi đầu một cái: "Cũng như hồi ấy mình với Triển Trí, cảm giác đó mình không diễn tả được, nhưng dù cho ăn gì mình thấy ngon, đều muốn chừa phần cho anh ta, sợ anh ta cảm lạnh, sợ anh ta bị nóng, sợ anh ta bị bệnh, sợ anh ta không vui. Với chính bản thân mình còn chưa từng quan tâm đến như thế.
Khi đó mình cảm thấy, đời này chính là anh ta. Hôm chia tay đó, mình cảm giác như... trời sụp đất đổ, rõ ràng anh ta ở ngay trước mắt mình, nhưng đã không còn thuộc về mình nữa rồi, mình cũng không còn cách nào ôm anh ta, cũng không còn cách nào anh ta cho anh ta Nghe những lời này, nước mắt của Ôn Ngôn bỗng nhiên rơi xuống, cô chưa từng trải qua những gì Trần Mộng Dao nói, nhưng cô có thể tận mắt cảm nhận được nỗi buồn kia.
Sáng sớm hôm sau, cô đặt thức ăn và nước cho mèo cho Bánh Trôi xong rồi cùng Trần Mộng Dao xếp hàng mua bánh kếp trái cây từ sớm, đã có rất nhiều người mua, tự nhiên là có lý do, bởi vì bánh kếp ở đây thực sự rất ngon, phần ăn cũng vừa đủ.
Trùng hợp là, hôm nay Triển Trì cũng có mặt ở đó, anh ta đến sớm hơn các cô, hơn nữa chủ động mua cho họ ha nhân, từ đầu đến cuối không nói một lời. Với bánh kếp trái cây thì dù là ai Trần Mộng Dao cũng không từ chối, cô vẫn vừa ăn vừa mắng: "Thằng chó, không ăn thì phí, đúng lúc trả lại món nợ xưa kia cho bà đây."
Ôn ngôn chỉ cười cười không nói Một ngày bình thường trôi qua, Ôn Ngôn tăng ca xong về nhà, Trần Mộng Dao không chờ kịp, than thở với cô: "Bánh Trôi hôi như vũ khí sinh hóa vậy á! Mình lấp cát cho nó hồi lâu rồi mà vẫn còn mùi."
Ôn Ngôn thay hết cát cho mèo: "Như vậy sẽ ôn, dù tốn rất nhiều cát nhưng ít nhất nó sẽ không có mùi hôi. Bánh Trôi mỗi ngày cũng rất hạn chế, chỉ đi một lần, mỗi lần đi xông đều thay cát thì ổn thôi." Trần Mộng Dao mặc đồ ngủ nằm chán nản trên giường: "Ngày nào cậu cũng tăng ca như thế này sao? Công ty của Kính Thiếu Khanh bình thường không tăng ca, mỗi ngày mình đều về trước, mình giúp cậu thay cát cho."
Ôn Ngôn nhéch mép: "Sẽ trả tiền công cho cậu mình đi tắm trước nhé. Dưới làn nước ấm, mệt mỏi như được gột rửa đôi chút, đây có lẽ là giây phút thư thái nhất trong cả ngày của cô. Cô tắm rửa xong phát hiện Giang Linh đang đứng ngoài cửa phòng tắm, dường như bà đang đợi cô, dù sao ở dưới mái hiên người khác, cô có chút câu nệ: "Thưa bác." Giang Linh mỉm cười: "Tiểu Ngôn, con tắm luôn lâu như vậy sao? Chắc là dùng không ít nước rồi, máy nước nóng cũng bật." Ôn Ngôn hiểu được: "Tiền điện nước hàng tháng hay gì đó, con sẽ góp tiền trả cũng không ăn …"
Giang Linh hạ giọng: “ Nếu con sống thường xuyên ở đây như vậy thì cũng không tốt, cái kia … tiền con trả có thể đưa cho bác không? Dao Dao nahf bác keo lắm, mỗi lần chỉ cho bác một tí tiền tiêu, bác không đủ chơi mạt chược mà bác không chời thì còn làm gì được đây? Nhàm chán lắm con ạ. “