Mua xong que thử thai. Ôn Ngôn lập tức đi kiểm tra, không tới năm phút đã có kết quả, là hai vạch. Cô không thể tin được, có ý để lại que thứ hai, chờ ngày mai kiểm tra, buổi sáng sẽ chính xác hơn. Sáng hôm sau, cô hoàn toàn tuyệt vọng, thật sự đã mang thai, nếu tính kỹ thời gian, e rằng đã ba tháng...
Lúc này cô mới nhận ra mình đã rời khỏi Mục trạch đã lâu rồi... Hệt như đang mơ, cô ngây cả người. Sau khi có kết quả kiểm tra, Trần Mộng Dao hỏi cô "Cậu tính thế nào? Đứa trẻ là của Mục Đình Sâm phải không?"
Ôn Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói: "Hôm đó mình và Thẳm Giới đã hôn mê, gần như không thể làm chuyện đó được, nên đứa trẻ đó chỉ có thể là của Mục Đình Sâm. Nhưng anh ấy sẽ không tin đâu... đứa con đầu tiên, anh ấy cũng không tin. Mình thực sự không thể chịu được việc anh ấy dùng ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng hỏi mình đứa bé là của ai. Mình không thể chịu đựng được anh ấy nghi vấn, cậu hiểu không? Hơn nữa mình không hy vọng đứa bé này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, Dao Dao, mình có cách này, mình muốn tự mình sinh ra đứa trẻ này và tự thân nuôi nó. Mình làm việc chăm chỉ để kiếm tiền rồi mua thế chấp một ngoại ô. cùng lắm không được thì dùng thẻ đen của Mục Đình Sâm, nó vẫn ở chỗ mình..."
Trần Mộng Dao nghĩ cô trí rồi: "Cậu có biết ở Đề Đô nuôi một đứa bé mất bao nhiêu thời gian không? Khi cậu mang thai thì không sao, bé vẫn trong bụng cậu, cậu làm việc hay làm gì cũng đều OK nhưng cậu luôn tăng ca đến tận khuya như vậy thì cơ thể chịu không nổi đâu! Sinh xong cậu còn nghỉ đẻ nữa, làm kiểu gì? Không ai chăm con cho cậu, là cậu cũng không thể đưa con đến công ty được không làm thì lấy gì mà sống, cậu nghĩ đây là chuyện dễ như nuôi một con mèo, con chó sao.
Ôn Ngôn vẫn cứng đầu: "Cùng lắm thì mình bỏ việc bên Lâm Táp, mình có thể làm việc ở nhà và làm việc bán thời gian mà. Dù vẽ tranh hay bán bản thảo thiết kế, cũng sẽ luôn có thu nhập. Khi con đến lúc bú sữa mẹ, mình sẽ tiết kiệm được tiền mua sữa bột, tự mình chăm sóc con..."
Trần Mộng Dao lắc đầu: "Cậu đừng nói nhẹ nhàng như vậy, có còn rồi thì cậu ngủ sao ngon giấc được đây, đừng nói là có sức đi làm thêm. Khi đang vẽ tranh thì đứa nhỏ lại khóc muốn bú sữa cậu đành gác lại công việc để chăm sóc đứa trẻ thôi à, đợi cho đến khi cậu kiệt sức để dỗ con ngủ thì cảm hứng cũng không còn nữa, và cũng chẳng còn sức để nhúc nhích nữa.
Cậu hoặc bỏ đứa trẻ hoặc là đi tìm Mục Đình Sâm, anh ta là bố đứa trẻ, anh ta không thể bỏ mặc như vậy! Anh ta không tin đứa trẻ của mình thì cũng không sao, chờ sinh xong đưa đi giám định DNA chẳng lẽ nói không là của anh ta? "Đứa đầu lòng của cậu là bị sảy thai đấy, còn xuất huyết rất nhiều, cơ thể đã bị thương nhiều rồi, đứa bé này mà có chuyện gì thì sau này cậu cũng không thể có thêm đứa nào nữa, không tin cậu đi hỏi bác sĩ đi, hỏi xem tỷ lệ mang thai của cậu còn bao nhiêu. Mình khuyên cậu đi tìm Mục Đình Sâm đi, hai người hòa thuận như lúc đầu cũngtốt cứ ai sống phần người ấy như trước. Dù sao cũng cần có nhướng giải quyết.
Anh ta có thể đảm bảo cậu yên ổn suốt quá trình mang thai, sinh con xong thì cậu có thể sống như một con người, như vậy vừa tốt cho cậu vừa tốt cho con." Sau một tràng dài dòng của Mộng Dao, Ôn Ngồn sững sờ hồi lâu, cổ nhìn Trần Mộng Dao dò xét: "Dao Dao, độ nhiên mình phát hiện cậu còn trưởng thành hơn mình rất nhiều... mình và anh ấy có thể hòa thuận được nhưng như lúc đầu thì khó lắm. Đời này, một là mình và anh ấy ai sống phận người nấy, hai là dây dưa với nhau được ngày nào hay ngày đấy.
Đứa bé này mình không thể bỏ được, nhưng tìm Mục Đình Sâm. Mình còn chưa nghĩ kỹ, mình cân nhắc chút đã, đợi khi sinh xong rồi đi tìm anh ấy, lúc đó có thể làm giám định, anh ấy cũng không phải nói mấy lời sát thương như thế nữa."
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô cũng chịu nghe lời một chút: "Chỉ cần cậu chịu tìm anh ta, để anh ta chịu trách nhiệm, dù trước khi sinh hay sau khi sinh cũng không quan trọng. Dù sao hiện tại cậu ở đây với mình, mình có thể lo cho cậu, không sao đâu.
Cậu không khám sản khoa ngớ ngẩn này một lần sao? Hôm nay xin nghỉ, đừng đi làm nữa, mình cũng xin nghỉ cùng cậu đi khám, ít nhất cũng phải đảm bảo đứa trẻ khỏe mạnh." Ôn Ngôn không muốn trậm trễ thời gian: "Chỉ cần nghỉ nửa ngày, nửa ngày là đủ. Sau đó còn phải làm hồ sơ linh tinh nữa đấy."
Đến bệnh viện, khoa sản đã chật kín người, Trần Mộng Dao tặc lưỡi: "Cậu còn nói xin nghỉ nửa ngày, giờ xong rồi đó, có khi cũng mất cả ngày ở đây."
Nhìn thấy những người phụ nữ mang thai cùng chồng đến bệnh viện, Ôn Ngôn thấy chạnh lòng, cuối cùng cũng đến lượt cô kiểm tra, Trần Mộng Dao cùng cô vào. Sau khi lấy máu và siêu âm B, bác sĩ xem kết quả rồi nói thắng: "Em bé được 12 tuần tuổi rồi, rất khỏe mạnh. Đây là lần đầu cô khám sao? Không thể bất cần như vậy. Hãy lập hồ sơ và sau này đến khám đúng hẹn.
Lúc họ ra khỏi bệnh viện đã hơn 2 giờ chiều, hai người tìm một nhà hàng gần đó để ăn. Trần Mộng Dao đói đến mức ăn tận hai bát: "Đi khám khoa sản phiền thật á, mỗi lần khám cũng phải mất cả một ngày. Hay là bọn mình tìm bệnh viện tư chất lượng không tệ đi? Không thì mỗi lần mình mệt chết, mà cậu cũng mệt chết đó.”
Ôn Ngôn sờ sờ bụng dưới của cô, nơi đó đã hơi phồng lên, có thể sờ thấy một vùng cứng nhỏ, khóe miệng cô bắt giác hơi nhéch lên: "Cũng được, lần sau đổi bệnh viện tư nhân, mình biết một nơi cũng khá ổn nè. Về đến nhà vừa vào cua, Trần Mộng Dao lại nhảy dựng lên: "Bánh trôi ở chung phòng với cậu lúc mang thai có thể bị nhiễm trùng cong đó."
Ôn Ngôn sớm đã nghĩ đến điều này: "Đừng làm ầm ĩ, thứ nhất Bánh Trôi không có trùng cong, thứ hai mỗi lần thay cát đều là cậu làm, mình chưa từng chạm vào, sao nhiễm được? Nếu cậu thực sự nghĩ không được nuôi, thì nuôi nó ở Trần Mộng Dao nhìn vào nhà rồi dọn hộp cát, ổ mèo ra ban công: “Mình sẽ tìm người lắp một bức che lại ở sân thượng, như vậy thì bình thường mẹ mình ở phòng khách mở điều hòa thì Bánh Trôi cũng không bị ảnh hưởng.
Về sau cậu ôm Bánh Trôi ít lại đi, sờ soạng nó phải rửa tay ngay, chú ý vệ sinh vì con. Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô, Ôn Ngôn không khỏi nở nụ cười: “Sao cậu còn lo lắng hơn cả bố đứa nhỏ thế?” Nói xong, nụ cười của cô dần dần đông cứng. Nghe thấy tiếng của bọn họ, Giang Linh ngáp một cái từ trong phòng ngủ đi ra: "Đứa nhỏ?
Trần Mộng Dao vui mừng thông báo tin vui: "Tiểu Ngôn đang mang thai đó mẹ, 12 tuần rồi, Bánh Trôi sẽ ở trên ban công con không cho phép mẹ ghét bỏ nó, nó là bảo bối của Tiểu Ngôn đấy!" Giang Linh sững sờ: "Thật sao? Đứa nhỏ của Mục Đình Sâm sao?... Được thôi, khỏi nói đến việc con đưa Bánh Trôi lên sân thượng dù có nuôi nó ở phòng bếp cũng chẳng sao!"
Trần Mộng Dao nhìn ra lòng riêng của Giang Linh, nhắc nhở bà: "Đừng có nghĩ đi đâu đấy, dù tạm thời Tiểu Ngôn ở lại nhà chúng ta nhưng chuyển về Mục trạch cũng là chuyện sớm muộn thôi. Mẹ đừng có nói chuyện cậu ấy mang thai cho người khác đấy, nhất là Mục Đình Sâm, Tiểu Ngôn còn chưa muốn nói nên mẹ đừng có bà tám đó."