*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Hàm từ trong túi lấy ra một chứng nhận bát động sản cùng một tắm thẻ ngân hàng: “Những thứ này là do mẹ ở Khương gia tích lũy được trong nhiều năm qua, khi ly dị cùng Khương Quân Thành cũng không có phát sinh nhiều mẫu thuẫn, công ty thuộc về ông ấy, căn nhà thuộc về ông ấy, tài khoản ngân hàng trong nhà mẹ sẽ giứ tám mươi phần trăm, ngoài ra hai căn hộ bất động sản cũng thuộc về mẹ. Mẹ sẽ cho con một căn nhà, tiền mẹ cho con một nửa. Phần còn lại mẹ muốn mở một cái công ty nhỏ, đợi khi nào mẹ chết công ty cũng để lại cho con. Trước kia kinh tế Khương gia đình trệ, tuy là dựa vào công ty Mục Đình Sâm sống lại, mẹ mang số tiền đi cũng không đáng bao nhiêu, con đừng ghét bỏ, bây giờ chính là lúc con
đang cần dùng đến tiền.”
Trần Hàm cả đời lộng lẫy tươi đẹp, rốt cục vẫn ở trước mặt Ôn Ngôn bị mất mặt triệt để: “Ôn Ngôn, nều con nghĩ như vậy chỉ thua thiệt con mà thôi, không phải con luôn chán ghét mẹ và người của Khương gia sao? Nếu con không muốn, sớm muộn mấy thứ này cũng đều thuộc về em gái con, sớm muộn đều quay trở lại trong tay Khương gia, cho nên tại sao lại không cần chứ? Mẹ cũng không phải vì con nhận những thứ
này mà giảm bớt áy náy… Cho nên, con nhận hết đi.”
Không thể không nói, Trần Hàm lừa người cũng có
nhiều kỹ thuật như vậy, Ôn Ngôn nghe bà nói xong kích động cũng muốn nhận số tiền này, nhưng sự xúc động đó cuối cùng vẫn bị lý trí chiến thắng: “Bà là mẹ của Khương Nghiên Nghiên, chủ Khương gia, vẫn là nên đưa cho cô ta, tôi không có ý kiến. Tôi không chấp nhận bởi vì tôi nghĩ tôi cũng không có bất cứ quan hệ gì với bà, không có công ích gì thì sao lại được nhận lộc lợi cơ chứ, không cần ở chỗ này lân la quan hệ với tôi. Tôi mệt muốn nghỉ ngơi rồi, mời bà đi
cho.
Trần Hàm cũng không có mặt dày mày lưu lại, cầm đồ đạc lên trực tiếp đứng dậy rời đi. Nghe được âm thanh cánh cửa đóng lại, Ôn Ngôn mới đứng dậy đi khóa trái cửa lại, khi cô ở một mình, có thói quen khóa cửa lại. Đang vào lúc cô xoay người khóa chặt cửa, nhìn thấy giấy tờ bất động sản cùng thẻ ngân hàng được đặt trên tủ giày, Trần Hàm đem máy thứ này để lại. Cô có chút phiền não, tiện tay đem mấy thứ này khóa vào trong ngăn kéo.
Sớm ngày hôm sau, lúc cô ra khỏi cửa phát hiện trước
cửa đặt rất nhiều đồ ăn cùng một phần bữa sáng,
thức ăn đều là tươi mát, rau quả loại thịt đầy đủ mọi thứ, còn đều là thứ đắt tiền, bữa sáng cũng là nhà hàng cao cấp gửi đến cho cô. Cô nghĩ qua Trần Mộng Dao đặt những này, nhưng Trần Mộng Dao bây giờ kinh tế khó khăn căn bản không có khả năng mua máy
thứ này, cũng chỉ có thẻ là Trần Hàm.
Cô đặt thức ăn cùng bữa sáng qua một bên, cũng không muốn nhận chúng, đi hai bước lại cảm thấy quá chà đạp đồ ăn, chỉ có thể đem đồ ăn ném vào trong tủ lạnh, bữa sáng mang xuống lầu cùng Tràn Mộng Dao ăn chung, số lượng cũng nhiều, một mình cô căn bản
không ăn hết.
Trần Mộng Dao đối với đồ ăn sẽ không bao giờ cự tuyệt, vừa ăn vừa hỏi nói: “Cửa hàng này cách nơi đây cũng rất xa, cậu gọi đồ bên ngoài sao? Cậu được đấy, đối với phương diện đồ ăn cậu rốt cục cũng có giác ngộ của một người phụ nữ có thai rồi, bắt đầu chú ý ăn uống, nhưng bữa ăn sáng này cũng không
hề rẻ. ”
Ôn Ngôn cô cùng ảo não: “Thôi đi, mình đâu có gọi
những thức ăn này? Hơn nửa là của Trần Hàm, cùng
lúc gửi đến rau củ, hoa quả, thịt bò gì gì đó, tối qua bà ấy còn đến tìm mình, còn muốn để lại cho mình một căn hộ cùng tiền, mình không muốn, bà ấy len lén để lại, sáng sớm hôm nay lại làm ra những thứ như vậy
nửa
Trần Mộng Dao nỗ lực nuốt xuống thức ăn trong miệng: “Không cần thì phí quá, của chùa sao lại không ăn chứ, đó là mẹ cậu, bà ấy muốn có tình nghĩa. Lúc cậu cần thì bà ấy không hoàn thành nghĩa vụ một bà mẹ, hiện tại bà ấy cũng không phải vô tình. Đương nhiên mình không khuyên cậu tha thứ cho bà ấy, cậu tự mình xem xét, chuyện này mình cũng không tiện nói.”
Buổi trưa, Ôn Ngôn tan tầm vừa muốn đi ăn cơm, tiếp tân ở quầy thu ngân đột nhiên mang theo hộp giữ nhiệt chạy về phía cô: “Ôn Ngôn, có người đưa cơm
cho cô này.”
Cô nhìn hộp giữ nhiệt có chút mệt mỏi, Trần Hàm đây là muốn đấu với cô đến cùng sao? Người như cô
cơm tôm bự cùng thịt bò, còn có rau củ trang trí rất
đẹp mắt, cô thực sự không nỡ ném vào thùng rác,
huống hồ hiện tại cô cũng thực sự đói bụng…
“Cảm ơn.” Cô biết Trần Hàm nhất định là đã mua chuộc tiếp tân ở quầy thu ngân, cơm không phải vừa mới đem đến, Trần Hàm cũng sẽ không xuất hiện để cô khó chịu, cho nên cô cũng không hỏi ai đã đưa cơm đến, nhận lấy hộp giữ nhiệt rồi ngồi xuống mở ra, mùi thơm xông vào mũi, cảm giác đói bụng nhất thời
càng thêm rõ ràng.
Trần Mộng Dao gọi điện thoại cho cô “thông báo” ngày hôm nay Kính Thiếu Khanh đã mang cho cô những món ngon gì, cô thở dài: “Trần Hàm gửi cơm đến cho mình cậu có tin được không? Bà ấy không có lộ diện,
gửi cơm ở quây tiếp tân cho mình.”
Trần Mộng Dao lại nói luyên thuyên một hồi: “Vậy cậu cứ ăn thôi, gửi thì cũng đã gửi đến rồi, bà ấy biết cậu mang thai mới chiếu cố như vậy đó! Cậu cũng không cần cảm thấy ngại đâu, mình mỗi ngày đều ăn cơm chùa cũng không nghĩ nhiều như cậu, còn chưa nói,
Kính Thiếu Khanh làm cơm rất ngon, về sau vợ anh ta
thật có phúc, mình thừa dịp anh ta còn chưa kết hôn,
còn được ăn thì sẽ tận lực ăn. Cậu ấy, phải biết năm
bắt cơ hội đúng thời điểm.”