*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y tá nhỏ có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì, xoay người rời đi, dù sao người bệnh có người chăm sóc rồi thì cũng không đến lượt mình.
Sau vài phút thì tay Trần Mộng Dao hơi mỏi: “Anh có ổn không đấy? Nếu anh không thể tiểu được thì cứ đặt một ống thông tiểu đi, đừng ép mình…” Mặt Kính Thiếu Khanh vừa đỏ lại vừa trắng: “Cô mới không thể đấy… một cô gái như cô không cảm thấy xấu hổ hay sao? Cô nói cô đã từng chăm sóc bố cô khi ông ấy bị ốm, ngay cả con gái cũng không phù hợp mà đúng không? Mẹ cô thì ồn hơn đấy… ” Trần Mộng Dao chế giễu nói: “Mẹ tôi? Nếu bố tôi có thể trông cậy vào bà ấy thì cuộc sống sẽ không quá vất vả như vậy, mẹ tôi là người chỉ biết ăn uống vui chơi, dù bây giờ tôi có ngã xuống thì bà ấy cũng chỉ biết khóc mà không làm được gì khác, xấu hổ cũng phải làm tiếp, dù sao thì lúc bố tôi ngã xuống… gia đình không có tiền thuê người điều dưỡng. Nói đi nói lại, anh không cần phải xấu hồ, anh không thấy xáu hỗ chút nào khi đối mặt với y tá, anh còn không xấu hỗ khi có người đến hầu hạ anh, sao đổi là tôi thì không được?Có phải do tôi không hợp gu anh không?” Kính Thiếu Khanh cũng không biết tại sao mình lại không thấy xấu hồ khi đối mặt với y tá. Có lẽ là vì đây là nghề nghiệp của họ. Trần Mộng Dao không phải nhân viên y tế, anh không thể nào vượt qua những việc như vậy được…
Cuối cùng, anh chán nản tới độ không muốn nói chuyện nữa, Trần Mộng Dao mang bô ra, vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cô còn hừ một tiếng nhỏ trong miệng, anh nghiền răng nghiến lợi: “Im miệng!” Tiếng cười phóng đãng của Trần Mộng Dao phát ra từ phòng tắm. Đúng vậy, là cô đang chế nhạo anh.
Mục Đình Sâm không hề tỏ ra mong đợi một chút nào, như thể đứa trẻ chẳng liên quan gì đến anh.
Ôn Ngôn cũng không quan tâm, cô biết anh không thể vượt qua rào cản trong lòng, thậm chí còn nghỉ ngờ đứa trẻ không phải của mình, cô cố gắng tránh đề cập đến những chủ đề nhạy cảm với anh. Giữa họ thật sự là đã được duy trì một cách cẩn thận từng li từng tí rồi.
Khi đến bệnh viện siêu âm Doppler(*), bác sĩ nói với Mục Đình Sâm: “Người nhà có thể đến xem, em bé khỏe mạnh lắm, còn là sinh đôi đấy!” (“°) Kỹ thuật siêu âm Doppler áp dụng cho thai nhì, trong 3 tháng cuối của thai kỳ, khi các bộ phận cơ thể đã hình thành cơ bản. Từ lưu lượng máu đo được ở một số bộ phận cơ thể bé, có thể biết được tình trạng sức khỏe cũng như bệnh lý bé mắc phải.
Đứng ở cửa, Mục Đình Sâm không có ý định đi vào, anh chỉ quay mặt lại nhìn lướt qua màn hình, trong hình ảnh đơn điệu, có thể mơ hồ thấy hai sinh mạng nhỏ đang chuyển động.
Ôn Ngôn sửng sốt khi nghe nói là hai đứa trẻ sinh đôi, cuối cùng cũng hiểu được tại sao bụng cô lại lớn nhanh như vậy, cô lo lắng thân thể không mang nồi hai sinh mệnh quý giá này, không khỏi hỏi: “Thưa bác sĩ, cơ thể tôi có sao không? Hai đứa trẻ này có thể sinh ra khỏe mạnh không?” Bác sĩ ôn tồn nói: “Cô có thể bồi bổ nếu tình trạng sức khỏe kém trong thai kỳ, đừng quá lo lắng, chỉ là mang thai đôi thì cần chú ý hơn so với phụ nữ mang thai bình thường, chăm sóc thai nhi thật tốt, đừng quá mệt mỏi nhé.” Thái độ im lặng của Mục Đình Sâm từ đầu đến cuối khiến bác sĩ rất khó hiểu, bác sĩ siêu âm Doppler nhìn anh máy lần, đồng thời cũng có chút thương cảm với Ôn Ngôn.
Sau khi kiểm tra xong, Mục Đình Sâm ởi phía trước, Ôn Ngôn chậm rãi đi theo phía sau, bộ dạng hai người một trước một sau trông hơi kỳ quái, khi mang thai không có thai phụ nào bị đối xử hờ hững như vậy đâu đúng không? Trở lại xe, Mục Đình Sâm không nói gì, lái xe trở về căn hộ, lúc xuống xe, Ôn Ngôn nói thẳng: “Tôi có thể tự lên, không cần tiễn, anh đi mau đi.” Nói xong, cô không thèm nhìn mặt anh hay chờ phản ứng của anh, xuống xe rời đi.
Tắt nhiên Mục Đình Sâm không đi theo, khi trở về nhà, cô chụp ảnh báo cáo siêu âm Doppler màu gửi cho Trần Mộng Dao: “Mình vừa kết thúc kiểm tra thai kỳ, em bé rất tốt, là một cặp song sinh.” Trần Mộng Dao vui mừng đến mức cô gọi điện thẳng qua: “Thật hay giả vậy? Tại sao trước đây không nghe bác sĩ nói là sinh đôi, bụng cậu cũng cạnh tranh quá nhỉ! Mục Đình Sâm có đi với cậu không?”
Nói đến Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn dừng lại hai giây mới trả lời: “Có, mình hơi mệt, mình sẽ ngủ một lúc nhé.” Cúp điện thoại, cô có chút bối rối nằm trên giường nhìn trần nhà trắng xóa, hành vi của Mục Đình Sâm trong bệnh viện liên tục hiện lên trong đầu cô, đúng là quá lạnh lùng. Anh có thành kiến với cô, anh thậm chí lại còn có thành kiến với cả đứa trẻ.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm, giải quyết xong Bánh Trôi thì tự bắt xe buýt đến công ty, đêm qua Mục Đình Sâm không về căn hộ của cô, cô cũng không muốn đợi anh đưa cô đi làm.
Đến công ty rồi, cô mệt mỏi đổ đầy mồ hôi, trong lòng khó chịu nên đặc biệt cáu kỉnh, phải một lúc sau mới thoải mái hơn được.
Lâm Táp chăm sóc cô rất chu đáo, hàng ngày chỉ giao một số công việc nhỏ cho cô, thỉnh thoảng rót nước cho cô. Càng như vậy, cô càng cảm thấy thất vọng về Mục Đình Sâm. Người khác còn làm được như vậy, sao anh có thể lạnh lùng đến thế?