Ở bàn ăn, cô dùng đũa xới cơm trong bát một cách khó chịu, thỉnh thoảng nhìn Mục Đình Sâm đang tập trung ăn cơm, nhịn một lúc lâu mới nói: “Hay là… bây giờ tôi đến bệnh viện tìm Dao Dao? Thời gian càng lâu, tôi sẽ càng sợ hãi.” Hành động gắp rau của Mục Đình Sâm cứng ngắc: “Nhất định phải đi?” Cô biết, có lẽ anh không muốn gặp Triển Trì nhiều, dù sao thì sau tất cả mọi việc thì họ cũng là anh em, nhìn thấy Triển Trì sẽ gợi cho anh liên tưởng đến một số điều khó chịu? “Tôi đi rồi tôi sẽ quay lại, không cần biết Triển Trì xảy ra tai nạn là thật hay giả, anh ta cũng không thẻ làm gì tôi trong bệnh viện, đúng không? Yên tâm đi, thực sự không thẻ thì để Trần Nặc cùng đi với tôi, hoặc tôi có thể mang theo hai vệ sĩ.” Thỏa hiệp mà cô ấy làm lớn nhất, cũng bày tỏ quyết tâm nhất định phải đến bệnh viện. Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
“Tôi cùng em đi, ăn cơm ngon miệng.” Mặt anh lạnh lùng nói, sau đó gắp một miếng thịt bò vào bát của cô.
Hành động của anh khiến cô cảm thấy xấu hồ, khi xảy thai ở trong bệnh viên, cô nói cô không muốn thấy ăn, lúc đó trong đầu anh ta nghĩ gì? Có phải có chút khó chịu? Việc sẩy thai nói cho cùng là lỗi của Khương Nghiên Nghiên, anh với Khương Nghiên Nghiên không rõ ràng, nhưng vậy chưa chắc cũng là kết quả anh muốn.
Cô cúi thấp đầu, không để cho anh nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, giữa những người thân với nhau, cô không thể nói rõ ràng chuyện này, tức giận nữa thì cô vẫn phải sống tiếp, cho dù thật sự ly hôn, cô rời khỏi Mục trạch, cô không thể đảm bảo rằng cô sẽ không bao giờ nghĩ đến anh nữa, người trong cuộc đời kéo dài hai mươi năm của cô, khắc cốt ghi tâm, sâu đậm bén rễ như vậy.
Sau khi ăn xong, Mục Đình Sâm lái ô tô, cả hai đến bệnh viện nơi Triển Trì nằm.
Vì sợ Triển Trì biết trước bọn họ sẽ đến và có biện pháp xử lý, Ôn Ngôn không gọi trước cho Trần Mộng Dao mà trực tiếp hỏi y tá xem Triển Trì đang ở phòng nào.
Khi vừa đến phòng, phát hiện không có ai cả, chăn bông trên giường đã được gấp gọn gàng, không có đồ dùng sinh hoạt nào khác. Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one
Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đồng thời giật mình, Mục Đình Sâm phản ứng đầu tiên hỏi y tá Triển Trì đã xuất viện chưa, y tá kiểm tra và nói: “ Vẫn chưa, có lẽ anh ta đã ra ngoài rồi.” Ôn Ngôn lấy điện thoại di động ra gọi choTrần Mộng Dao, nhưng cậu ấy đã tắt máy.
Mục Đình Sâm do dự một lúc, rồi anh bám số điện thoại của Triển Trì, anh không nghĩ rằng mình sẽ gọi vào ngày nào đó nên anh không lưu số anh ta, chỉ có thể tìm thấy nó trong nhật ký cuộc gọi. Kết quả cũng như vậy, tắt máy.
“Tôi đã đánh giá thấp cậu ta. E rằng cậu ta đã phái người theo dõi ở gần bệnh viện, biết chúng ta sắp đến nên đã xuất viện sớm, chúng ta không thể ở đây suốt, chỉ cần chúng ta ở đây, cậu tasẽ không quay lại, chờ cũng vô ích, cậu ta cũng không muốn chúng tôi tìm được Trần Mộng Dao thì chắc chắn sẽ không để chúng ta tìm thấy. Chắc là cậu ta muốn cố gắng tận dụng thời gian nằm viện này hoàn thành kế hoạch của mình.” Ôn Ngôn nghe xong, hít một hơi sâu: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngôi bó tay chịu chết sao?” Mục Đình Sâm lắc đầu: “Trực tiếp đến gặp Giang Linh.
Hiện tại tìm thấy Trần Mộng Dao hay không cũng không cũng không quan trọng. Lấy đất trước đã.” Chuyện cho tới lúc này, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trên sân thượng của tầng cao nhát của bệnh viện, Trần Mộng Dao nằm trên hàng rào nhìn xuống, người đi đường dưới chân cô bị kéo ra khoảng cách xa, cô phồng má giận dữ: “Điện thoại của tôi rớt xuống dưới rồi làm sao đây. Đều tại anh, vừa nãy không phải anh dạo tôi thì sẽ không bị rót, đổi điện thoại thì tốn kém quá, giờ tôi nghèo quá rồi. Nếu không cẩn đập chết người, vậy thì xong rồi. Anh thật là…” Triển Trì không cho là đúng: “Không có nhiều người đi lại trên con phố này. Đừng lo lắng. Anh sẽ mua cho em một chiếc điện thoại di động mới, đừng trách nữa, nhìn kìa, có sao.” Cô nghe lời anh nhìn lên, cô nhìn thấy một vài ngôi sao thưa thớt, trên bầu trời thành phố như vậy cũng rất ít ngôi sao, điều này cũng cho thấy thời tiết hôm nay rất tốt.
Chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu lại ánh mắt: “Được rồi, mau xuống dưới thôi, vừa rồi dáng vẻ của anh yếu quá. Bây giờ anh còn kéo tôi lên sân thượng ngắm sao. Tôi thực sự sợ anh ngất đi đột ngột. Bác sĩ nói anh sẽ cảm thấy chóng mặt, thậm chí bắt tỉnh, điều này rất nguy hiểm, nếu không tôi sẽ không ở lại với anh.” Đột nhiên anh ta đi ra phía sau đưa hai tay ra ôm lấy cô: “Dao Dao, gả cho anh được không?” Trần Mộng Dao bị hành động đột ngột của anh ta làm cho hoảng sợ, hành động muốn giãy dụa cũng sững lại, ngắn ra: “Sao anh lại nói đột ngột thế này?” “Vốn dĩ chúng ta trở về nước rồi đính hôn, lúc đó vì nguyên nhân của anh nên không thể làm đám cưới, từ đó anh đã định tự lập nghiệp. Anh không muốn bị người ta nói là dựa hơi, ăn bám, không nghĩ tới kéo dài… bây giờ anh không muốn buông em ra, coi như chúng ta chưa từng chia tay, gả cho anh đi, được không?”Anh ta thì thầm vào tai cô những lời âu yếm, nhưng trong bóng tối, ánh mắt anh ta rõ ràng đến đáng sợ.
“Tôi cảm thấy là quá nhanh…” Trần Mộng Dao chưa nói hết thì bị Triển Trì cắt ngang: “Không nhanh chút nào! Quá chậm đối với anh!”