Sau khi rời giường đánh răng rửa mặt, Ôn Ngôn xuống lầu ăn sáng, lại không thấy bóng dáng Mục Đình Sâm đâu cả, nhưng trên bàn còn có bộ dụng cụ ăn sót lại từ bữa ăn của anh, cô sợ anh bỏ mặc cô một mình rời đi, không quan tâm đến chuyện ăn uống nữa, xách túi chuẩn bị ra ngoài.
“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai được?”, Đặng Hương Ấn trừng mắt, nói: “Còn có cửa hàng này, có phải vừa vào đã thấy chỗ này không tốt chỗ kia không tốt không? Mẹ nói cho con biết, con đừng có mà nói những thứ ấy nữa. Có biết cửa hàng Taobao của chị con bây giờ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền không? Ít nhất là sáu triệu tệ! Hơn nữa vợ chồng nhà người ta còn là cổ đông lớn của công ty giảm béo, bỏ tám triệu tệ mua cổ phiếu, nghe nói trong vòng một năm có thể đạt được lượng tiêu thụ một trăm triệu tệ, lợi nhuận ròng lớn hơn 70%!”
Hà Vân Kiệt ngốc luôn, Đường Hiểu Mạn cũng ngây ra, doanh thu một tháng sáu triệu tệ đã là con số khiến bọn họ chấn kinh rồi, nhưng so với doanh thu một trăm triệu một năm lại càng làm nổi bật lên sự nhỏ bé không đáng kể.
Bởi vì con số đột nhiên nhảy từ 7 đơn vị lên đến 9 đơn vị, sự cách biệt này thực sự lớn đến mức khó tin.
“Không, không thể…”
“Đừng có nói cái gì không thể nữa, sự thật đã bày ra trước mắt rồi, hai vợ chồng chị con đã không còn giống ngày trước nữa. Con không thấy dì dượng con dạo này số lần nói chuyện trong nhóm của dòng họ tăng lên rõ rệt rồi hay sao? Lúc trước hồi con rể còn vô dụng, con thấy hai người họ có lên tiếng được mấy lần?”, Đặng Hương Ấn nói.
Hai người nhóm Hà Vân Kiệt nghệt mặt ra, tất cả những việc mà Đặng Hương Ấn vừa nói đã đả kích bọn họ rất nặng, nhất thời khó mà tiêu hóa được.
Đặng Hương Ấn cũng không nói gì thêm, thực ra việc tường thuật lại một lượt những tin tức mới có được ngày hôm nay cũng làm bà ta cảm thấy không kịp hít thở.
Kinh ngạc quá đi mất, sốc không tả nổi, cứ như là một tên ăn mày đột nhiên cởi áo khoác bẩn thỉu trên người, lộ ra bộ giáp hoàng kim, gầm lên mạnh mẽ: “Xông lên!”
Rõ ràng nửa năm trước còn là đứa vô dụng, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi lớn đến thế?
Là bởi vì trước đó bọn họ quá khiêm tốn, hay còn vì lý do nào khác nữa?
Đặng Hương Ấn không dám nói, cũng không dám hỏi.
Hoắc Khải và Ninh Thần đứng ở cửa nói chuyện với đám người Cơ Hương Ngưng và Phương Xương Thịnh. Qua một lúc sau, bọn họ lần lượt rời đi, hai người cũng quay lại cửa hàng.
Trong lúc bọn họ rời đi, đám họ hàng cũng trật tự hẳn, ai cũng ngó trái ngó phải, không chịu mở lời.
Nói gì bây giờ?
Nói gì cũng gượng gạo, còn không bằng im miệng luôn.
Thế nào gọi là sống một ngày bằng một năm, bây giờ chính là như vậy, quan trọng nhất là còn không ai dám đòi đi.
Bày vẽ ra cho anh một cảnh tượng hoành tráng như thế rồi, bây giờ mà đòi đi, có không nể mặt người ta quá không?
Chỉ có hai vợ chồng Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai là tỏ ra bình thường nhất, mặt mũi cười toe toét, còn bóc gói thuốc mà Phương Xương Thịnh tặng ra, chia đều một vòng, đến đầu bếp cũng mỗi người một điếu.
Tuy rằng là loại thuốc gần hai trăm tệ một bao mà chia như thế cũng có chút đau lòng, nhưng nếu đã đây là đồ người khác tặng thì Ninh Quốc Năng có thể cắn răng chịu được. Chỉ có điều, dù là thuốc đắt nhưng lúc hút lại không tốt như trong tưởng tượng, còn có chút cay họng.
Ôn Ngôn làm công tác chuẩn bị một lúc, mới nhẹ nhàng đẩy bả vai Giang Linh: “Dì, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp, cháu có chuyện muốn nói với dì…” Giang Linh mở nửa mắt, thoạt nhìn tơ máu đỏ trong mắt có chút đáng sợ: “Tiểu Ngôn à… sao vậy? Mới sáng sớm đã gọi dì đến, dì buồn ngủ chết đi được.” Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Dì, dì có còn nhớ 35 năm trước Trần gia có mảnh đất cho thuê không? Bọn cháu cần mảnh đắt đó, trước mắt 5 năm nữa hợp đồng mới đến kỳ hạn, bọn cháu muốn kí hợp đồng mua bán trước, giá cả có thể thương lượng, nhưng bây giờ dì phải tìm giấy chứng nhận quyền tài sản của mảnh đất đó trước.” Vừa nghe đến tiền, đột nhiên Giang Linh tràn đầy sức sông: “Đât… Cho thuê vào 35 năm trước? Cái này dì không biết… 35 năm trước dì và bố Dao Dao vẫn chưa lấy nhau, chắc chắn là đất nằm trong tay cụ ông trong nhà, cũng là cụ ông cho thuê. Lúc đó dì mang theo một số di vật của thế hệ trước Trần gia để lại, dì cũng không có thời gian mở ra, liền để ở nhà, không biết có thể tìm thấy hay không.