*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm xúc của Triển Trì đột nhiên trở nên kích động: “Tôi có gì mà phải áy náy? Ban đầu thì có chút áy náy thật, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi. Suy cho cùng ông ta chỉ là con chó của Mục gia các người, không thể thay đổi số mệnh, cuối cùng lòng ông ta vẫn hướng về anh, làm tôi phải chịu oan ức suốt ngần ấy năm, nếu không phải bức thư ông ta để lại không kịp gửi đi, tôi còn một mực cho rằng kế hoạch năm đó của tôi cùng với ông ta thực hiện thành công rồi. Đến lúc chết ông ta vẫn không nói sự thật với tôi, không phải là vì để bao che cho anh sao?
Công ơn của Mục gia to lớn thật, đến mức có thể khiến một người can tâm tình nguyện làm chó. Tôi rất tò mò, điều gì đã làm anh ra tay hiểm độc với cả nhà mình?” Mục Đình Sâm không nói chuyện, hàm răng nghiền chặt vào nhau kìm nén ý nghĩ muốn giết người, kí ức phủ đầy bụi hiện ra trong tâm trí anh, hai tay anh cũng theo đó run rẫy kịch liệt hơn.
Trước đêm vụ tai nạn máy bay xảy ra, bố gọi anh đến thư phòng.
Anh mơ hồ có thể cảm nhận được sự nghiêm trọng, mười tám tuổi, tâm trí anh trưởng thành hơn so với nhiều bạn cùng trang lứa, cuộc sống bình thường của con nhà quyền quý nên là ngợp trong vàng son, xa hoa đồi trụy, còn anh thì hoàn toàn ngược lại.
“Đình Sâm, bố có chuyện muốn nói với con, con có một đứa em trai, đây là lỗi lầm mà bố phạm phải, không hy vọng con có thể hiểu, chỉ hi vọng sau này anh em các con không nên tranh giành đấu đá lẫn nhau, mà hãy hòa thuận không xảy ra xích mích.” Anh không có cách nào để chấp nhận những lời này từ miệng chính miệng bố anh nói ra, hình tượng người bố cao thượng cũng theo đó mà sụp đồ.
Qua chưa bao lâu, quan hệ giữa bố mẹ rất tốt, tốt đến nỗi tuyệt đối sẽ không ngoại tình, sẽ không phản bội, thậm chí còn không cãi vã. Ít nhát trước mặt anh đều là như vậy.
Gia sản của bậc cha chú Mục gia không sạch sẽ, mặc dù có tiền, nhưng không phải là những đồng tiền chân chính, đến đời bố anh thành thật làm kinh doanh, bố trở về con đường làm ăn chân chính cũng do chịu ảnh hưởng từ mẹ. Ngay cả khi ông khoác lên mình bộ vest thắt cà vạt thì trên người vẫn còn nét ngang tàng, cho nên từ nhỏ nền giáo dục anh được tiếp nhận cũng rất riêng biệt.
Mẹ anh là một người phụ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, xuất thân từ dòng dõi thư hương, trong lời nói và hành đồng đều rất ôn hòa, dịu dàng, dung hợp với tính cách của bố, anh cũng cho rằng, bầu không khí hòa hợp này có thể kéo dài cho đến sau này, cũng không biết từ bao giờ bắt đầu nảy sinh sự thay đổi, có lẽ, chính là từ khi kẻ thứ ba xuất hiện…
Hồi lâu anh không có phản ứng, bố anh mới có chút luống cuống: “Đình Sâm, tất cả đều là lỗi lầm của bó, em trai con và mẹ nó vô tội, bất luận như thế nào, bỏ qua cho bọn họ, được không?
Đây là lần đầu tiên bố cầu xin con.” Anh không có hỏi cặn kẽ, cũng không cuồng loạn như kẻ tâm thần, chỉ thản nhiên hỏi: “Mẹ tôi biết chuyện này không?” Bố anh trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau mới nói: “Bố chưa nói với bà ấy, bố vẫn luôn giấu rất kĩ, đó chỉ là sai lầm mà tất cả đàn ông đều có thể mắc phải mà thôi… Chỉ một lần như vậy, bố đã tạo cho mình một lớp vỏ bọc.
Lúc này anh mới phản ứng, túm lấy cổ áo bó: “Nếu mẹ tôi biết chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông và người đàn bà đó, còn có đứa con nghiệt chủng của các người! Người như ông, không đáng sống trên đời!” Lúc bước ra khỏi thư phòng, anh tình cờ gặp lái xe Từ Vinh Sinh đến tìm bố anh, Từ Vinh Sinh rõ ràng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai bố con bọn họ, đây là lý do tại sao anh lại cảm thấy vụ tai nạn máy bay là do ông ta gây nên. Lúc đó anh cũng không nói bất kì cái gì với Từ Vinh Sinh, cũng không chào hỏi, bởi vì Từ Vinh Sinh là lái xe của bố anh, chuyện bố anh ngoại tình chắc chắn Từ Vinh Sinh biết rõ, vậy mà lại còn giúp ông ấy che giấu.
Bức thư Từ Vinh Sinh không kịp gửi đi, là bức thư viết cho anh, từng câu từng chữ trong đó như đánh trúng vào trái tim anh.
Thiếu gia, lúc cậu đọc được bức thư này tôi đã không còn trên đời nữa rồi. Tôi viết bức thư này cho cậu, chỉ muốn cầu xin cậu một chuyện, bỏ qua cho em trai cậu được không, nó là đứa trẻ mà tôi chứng kiến sự trưởng thành, là một đứa trẻ đáng thương.
Năm đó không chỉ có phu nhân bệnh tình nguy kịch, mà mẹ của em trai cậu cũng không khá hơn là bao, nhưng lão gia lại đứng trước mặt em trai cậu nói với mẹ cậu ấy rằng, bà ấy sẽ không bao giờ được bước vào cánh cửa nhà họ Mục, cũng không quan tâm đến sự sống chết của mẹ con bọn họ nữa, muốn cắt đứt quan hệ.
Cả quá trình tôi thấy lão gia đi lệch đường, thấy mẹ con em trai cậu chịu tủi nhục, tôi thương xót cho số phận của mẹ em trai cậu, cũng sinh ra sự yêu mến một cách vô lý. Cho nên cảm thấy lão gia làm như vậy là quá đáng, sau đó trong lòng không nhịn được, vốn muốn trước khi máy bay cất cánh hạ thuốc cơ trưởng Ôn Trí Viễn, tạo ra vụ tai nạn máy bay, nhưng cuối cùng tôi không xuống tay được, con gái Ôn Trí Viễn còn nhỏ như vậy. Nhưng vụ tai nạn máy bay vẫn xảy ra, ai làm chuyện đó, trong lòng cậu và tôi đều biết rõ.
Lúc cậu còn trẻ giống hệt với bố cậu, hành sự quả quyết, nhưng cũng quá tuyệt tình.
Chuyện đã xảy ra rồi, vậy thì cho nó qua đi, một người sắp chết như tôi, sẽ chôn vùi sự thật mãi mãi, sẽ không ai biết là cậu làm, chuyện này, tôi sẽ ôm nó mang đi, coi như năm đó tôi không biết gì cả.
Đúng rồi, nghe nói cậu đã kết hôn với con gái Ôn Trí Viễn – Ôn Ngôn, hi vọng cậu có thể đối xử tốt với cô ấy, tôi cũng biết, cậu là vì cảm thấy áy náy nên mới nhận nuôi cô ấy, thật ra cậu là một đứa trẻ lương thiện.
Viết đến đây, tôi cũng không còn gì để nói nữa, tính tình em trai cậu sẽ không chịu thua, thằng bé nhất định sẽ tìm cậu, làm khó cậu, mong cậu lượng thứ, tôi xem nó như là con trai ruột của mình, cũng không muốn anh em các cậu đấu đá lẫn nhau.