An Tuyết Ly nói với dáng vẻ bị tổn thương: “Đình Sâm… dì là vì muốn tốt cho cháu, cô ta không thích hợp với cháu, cháu kết hôn với ai không tốt? Tại sao nhất định lại là cô ta chứ? Dì không tin là trong lòng cô ta lại không hề hận Mục gia, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cháu thôi.
Ly hôn rồi thì tốt, sau này cháu vẫn có thể tìm được một người thích hợp mà, đau khổ chỉ là tạm thời thôi, qua một thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Mục Đình Sâm cau mày lại: “Trong mắt dì, bất luận là đau khổ như thế nào thì đều có thể qua một thời gian sẽ không sao hết sao? Vậy dì đối với một số người, một số việc vẫn canh cánh trong lòng, không có nghĩa là người khác cũng giống như dì, cô ấy có thích hợp với tôi hay không, dì không có tư cách định đoạt.
Hiện giờ như dì mong muốn, cô ấy đã hoàn toàn rời bỏ tôi rồi, trả lại Mục thị cho tôi, đưa con trai tôi đi, dì thấy vui chưa?”
An Tuyết Ly bất giác buột miệng nói: “Cô ta ra đi một mình là được rồi, dựa vào cái gì mà đưa cả Tiểu Đoàn Tử đi chứ? Cháu phải lấy lại quyền nuôi dưỡng chứ, cô ta căn bản là không thể nào thắng được mài! Tiểu Đoàn Tử là người của Mục gia, không thể để cô ấy đưa đi được!”
Mục Đình Sâm bực bội dập đầu thuốc lá: “Di đừng có mà quá đáng! Đấy là đứa con cô ấy dùng tính mạng để đổi lấy, tôi dựa vào cái gì mà tranh giành với cô ấy? Kể cả là tôi muốn tranh giành với cô ấy thì cô ấy cũng sẽ đưa dì vào ngồi tù, dì có tin không? Đừng có mà coi thường người phụ nữ lớn lên bên cạnh tôi.
Tôi đến là muốn nói cho dì biết, sau này dì đùng có mà gây phiền phức cho cô ấy, tôi thấy dì sống một mình đã không có vấn đề gì nữa, sau này tôi sẽ để cho thư ký của tôi hàng tháng chuyển tiền phụng dưỡng cho dì, dì muốn tìm bảo mẫu thì tìm, không muốn tìm thì dì cũng nhất định có cách để giải quyết những chuyện lặt vặt, không có gì phải làm phiền đến tôi nữa.
Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, dì… hãy sống cho tốt.”
Cho đến khi cửa nhà bị đóng đánh sầm lại thì An Tuyết Ly mới hoàn hồn lại.
Mục Đình Sâm đến rất đột ngột, đi cũng rất đột ngột, chỉ có trong không khí vẫn còn mùi thuốc lá chưa tan đi hết.
Mục Đình Sâm như vậy là muốn vạch rõ ranh giới với bà ư? Bà đương nhiên là sẽ không thể để chuyện đó xảy ra, dẫu sao những lời như thế Mục Đình Sâm cũng đã nói không chỉ một lần, đến cuối cùng thì vẫn không thể bỏ mặc bà được đấy thôi! Hiện giờ bà lo lắng nhất chính là Ôn Ngôn ly hôn còn đưa Tiểu Đoàn Tử đi theo, như thế thì dù là vì đứa con, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn cũng không thể nào cắt đứt liên lạc được.
Bà rút điện thoại ra gọi cho Ôn Ngôn, đầu bên kia vừa nhắc máy thì bà nói thẳng: “Ly hôn cũng được, để Tiểu Đoàn Tử lại, cô muốn bao nhiêu tiền đều có thể thương lượng.”
Ôn Ngôn châm chọc nói: “Tôi vẫn còn chưa rời đi, bà đã bắt đầu muốn dùng giọng điệu nữ chủ nhân của Mục gia để nói chuyện với tôi rồi sao? Bà có thể khống chế được mọi chuyện của con trai bà, nhưng mà đừng có vươn tay dài thế chứ, chuyện của con trai tôi, bà không thể quản nổi.
Nếu như là vì tiền thì lúc đưa ra đề nghị ly hôn tôi cũng đã đưa ra rồi, lại còn đợi bà ở đấy mà chỉ bảo sao?”
An Tuyết Ly sững người, xem ra Mục Đình Sâm đã nói cho Ôn Ngôn biết hết mọi chuyện.
Rất nhanh, bà lấy lại bình tĩnh nói: “Cô rốt cuộc muốn thế nào thì mới chịu để Tiểu Đoàn Tử lại?”
Ôn Ngôn cười khẩy nói: “Đấy là chuyện không thể nào, bà đừng có hòng.”
An Tuyết Ly điên tiết: *Cô chẳng qua là muốn dùng Tiểu Đoàn Tử để trói buộc Đình Sâm mà thôi? Như thế thì sau khi ly hôn Đình Sâm vẫn sẽ phải đi tìm đến cô, đừng tưởng là chút ranh mãnh này của cô tôi nhìn không ra.
Tôi nói cho cô biết, cùng lắm thì tôi sẽ để cho Đình Sâm tái hôn, tìm một người thích hợp với nó, sinh một đứa con khác, đến lúc đó Tiểu Đoàn Tử cũng sẽ không còn quan trọng nữa, tính toán của cô đã nhầm chỗ rồi!”
Ôn Ngôn tức đến nỗi cúp luôn điện thoại, An Tuyết Ly trước đó đối xử tốt với Tiểu Đoàn Tử đều là giả sao? Chỉ là sợ cô đưa Tiểu Đoàn Tử đi là vì muốn trói buộc Mục Đình Sâm? Thật là nực cười!
Đến bốn giờ chiều thì Mục Đình Sâm về đến biệt thự Mục gia.
Không biết là tại sao, hôm nay Tiểu Đoàn Tử đặc biệt bám lấy anh, anh đi đến đâu là Tiểu Đoàn Tử đi theo đến đó, đến đi nhà vệ sinh thì cũng sẽ đợi ở trước cửa.
Phát giác ra sự khác lạ của thằng bé con, Mục Đình Sâm liền hỏi: “Tại sao con lại cứ đi theo bố thế?”
Tiểu Đoàn Tử ngắng cái mặt nhỏ của thằng bé lên nói: “Bà nói là mẹ sẽ đưa con đi, thế nên con nhìn bố nhiều một tý, sau này thời gian gặp nhau sẽ ít lắm.”
Mục Đình Sâm gần như là lập tức đỏ hoe hai mắt, anh ấy ôm Tiểu Đoàn Tử vào lòng: “Bố sau này sẽ thường xuyên đến gặp con, bố và mẹ chỉ là tạm thời không sống cùng nhau nữa thôi, nhưng mà bó mẹ đều rất yêu con.”
Tiểu Đoàn Tử thì lại không tỏ ra đau lòng cho lắm: “Không Sao đâu ạ, dẫu sao thì mỗi ngày ở nhà con cũng rất ít khi nhìn thấy bố mà, lúc nào bố cũng rất bận, giống như là con chỉ có ở với mẹ thôi vậy.
Mẹ ở đây không được vui, thế nên con muốn đi cùng với mẹ.”
Đây là những lời nói của một đứa bé chưa đến ba tuổi có thể nói ra sao? Nếu như không phải là người có thể nhẫn nhịn hơn người thì Mục Đình Sâm đã rớt nước mắt từ lâu rôi.
Lúc ăn tối, Ôn Ngôn tỏ ra như người không có bắt cứ chuyện gì vậy.
Ngày hôm nay Tiểu Đoàn Tử ăn cơm cũng rất ngoan, bàn ăn ở trước mặt rất sạch sẽ, cả bát cơm không để thừa một hạt cơm nào.
Ôn Ngôn khen ngợi thằng bé: “Tiểu Đoàn Tử thật là lợi hại.”
Tiểu Đoàn Tử kéo khăn ăn vừa lau miệng vừa nói: “Sau này chỉ có con với mẹ hai người thôi, con phải biết nghe lời thì mẹ mới không bị mệt.”
Ôn Ngôn nghe vậy liền đưa mắt nhìn Mục Đình Sâm, trong lòng hai người đều thấy rất chua xót.
Hôm nay Mục Đình Sâm cũng không đi về thư phòng sau khi ăn xong, mà ở dưới tầng cùng chơi với Tiểu Đoàn Tử, Ôn Ngôn cũng ở bên cạnh, hiếm hoi lắm cả nhà ba người ở với nhau hòa thuận như vậy, nhưng mà sau này cũng không còn có nữa.
Tiểu Đoàn Tử vẫn cúi đầu chơi mấy khối đồ chơi xếp gỗ bỗng ngắng đầu lên nói với bọn họ: “Tại sao bố mẹ lại ở đây nhìn con vậy ạ? Bởi vì sắp phải chia tay sao?”
Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều không nói gì, mọi người đều nói con gái là áo bông ấm áp, con trai là áo khoác da, Tiểu Đoàn Tử xem chừng không chỉ là áo khoác da, lại còn là loại lót gió nữa, chuyện không nên nhắc đến thì lại cứ nói ra, chỗ nào đau thì chọc chỗ đấy, lại còn cứ thế mà chọc vào…
Tối muộn, Ôn Ngôn dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ, thì bắt đầu dọn dẹp hành lý của bản thân và Tiểu Đoàn Tử.
Căn hộ thì bên Mục Đình Sâm sẽ nhanh chóng sắp xếp, nhưng mà trước khi đó thì cô phải dọn ra ngoài ở trước đã, không muốn cho tất cả mọi người đều biết, thế nên cũng không nói với Trần Mộng Dao, cô dự định đi ở khách sạn một thời gian, đợi đến khi căn hộ sắp xếp xong rồi sẽ chuyển qua đó.
Nhìn thấy cô không đợi được đã bắt đầu xếp hành lý như thế, Mục Đình Sâm ngồi ở trước cửa sổ phòng ngủ châm điều thuốc: “Em vội vàng muốn rời đi như vậy sao? Đợi đến khi chuẩn bị xong nhà cửa rồi hãy chuyển đi.”
Ôn Ngôn nhẹ nhàng nói: “Không cần phải thế, đến ở khách sạn vài ngày cũng được, tránh việc anh lại kéo dài ra, chuyện căn hộ anh nhanh chóng đi làm đi.”
Mục Đình Sâm sững ra một lát: “Anh sẽ không để cho Tiểu Đoàn Tử đi ở khách sạn, hoặc là em ở lại đây đợi đến khi sắp xếp xong nhà cửa, hoặc là em tự mình đi ở khách sạn một mình đi.
Anh nhắc trước em là dì nhỏ của anh có thể sẽ đến đây, đến lúc đó, có thể bà ấy sẽ nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử đấy.”
Ôn Ngôn tức nghẹn họng: “Anh đang uy hiếp em? Đừng có mà gọi là dì nhỏ nữa, cứ gọi là mẹ đẻ đi! Trưa nay bà ta đã gọi điện thoại cho em rồi, nói em để Tiểu Đoàn Tử lại, tùy em có thể ra giá đấy, xem ra em vẫn chưa rời đi thì bà ta đã cuống lên làm chủ cái Mục gia này rồi, tuy rằng em đã nói rõ với bà ta là không thể nào, nhưng mà cũng xin anh hãy nói rõ cho bà ta biết là, bà ta đừng có hòng!”.