Nói xong, cô đi đến trước cửa sổ mở ra: “Hút nhiều thuốc là một tý, như thế chết nhanh hơn!”
Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn cô, rồi dập tắt nửa điều thuốc còn đang hút dở, rõ ràng là những lời nói quan tâm, vậy.
mà cô lại nói với vẻ hung hãn như vậy.
Anh hiểu rõ, không phải là giữa bọn họ không còn tình yêu nữa, chỉ là…
không thể không tạm thời rời xa nhau mà thôi.
Đơn giản thu dọn hành lý xong, Ôn Ngôn đi ngủ, cô biết là Mục Đình Sâm tuyệt đối không để cho cô ấy đưa Tiểu Đoàn Tử đi ở ngoài khách sạn, cô cũng nhất định không thể bỏ lại Tiểu Đoàn Tử mà đi ở khách sạn một mình được, chỉ có thể tạm thời ở lại Mục gia này thôi, sáng mai sau khi ly hôn thì sẽ tách phòng với Mục Đình Sâm.
Cô sợ là anh sẽ kéo dài việc căn nhà, với tính cách của anh thì rất có thể là sẽ kéo dài…
Đột nhiên, cơ thể bị người khác ôm chằm lấy, Ôn Ngôn giãy giụa: “Anh làm gì vậy hả?”
Mục Đình Sâm rúc mặt vào cổ cô ấy: “Thời khắc cuối cùng trước khi ly hôn, không có ý định làm chút gì sao?”
Tim của Ôn Ngôn liền giật thót liền máy cái: “Không hề có ý định đó, cũng chỉ có anh mới có thể nghĩ đến chuyện đó lúc ly hôn thôi.
Ngày mai em sẽ chuyển đến ở phòng cho khách, sau khi ly hôn thì anh nhanh chóng giải quyết chuyện nhà ở đi, em không có nhiều nhẫn nại đâu, trong lúc em còn ở trong Mục gia thì anh không được phép đến gần eml”
Mục Đình Sâm không nói gì, lật người đè cô xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn vùng vẫy, nhưng mà khi hơi thở của anh đến gần thì cô đột nhiên không còn sức lực nữa.
Cô quay mặt đi tránh khỏi nụ hôn của anh ấy: “Mùi thuốc lá khó ngửi quá…”
Anh không chấp nhận sự phản kháng của cô, lại hôn thêm lần nữa, lần này, nụ hôn của anh rất bá đạo, giống như là đóng dấu vậy, muốn cô phải nhớ đến anh.
Ôn Ngôn cho dù cau mày lại nhưng mà trong tiềm thức thì vẫn nhắm mắt lại, kỳ thực thì cô không hề ghét bỏ mùi thuốc lá trên người anh, càng nhiều hơn là vì mùi hơi thuộc về anh, cô trong lúc không chú ý đã trở nên bị động đáp lại anh, đối với Mục Đình Sâm mà nói thì là có vẻ kích động, anh giật quần áo trên người cô rất gấp gáp, chỉ có lúc này, anh mới có thể lừa được chính mình là cô sẽ không rời đi…
Điên cuồng một cách chưa từng có khiến cho Ôn Ngôn kinh ngạc và sợ hãi, đồng thời cũng tháy xúc động và đau lòng, từng đót sóng như cuốn trôi đi những cảm xúc lẫn lộn trong lòng của cô, khiến cho cô đánh mắt chính mình trong khoảnh khắc.
Không biết là từ lúc nào, đôi tay của cô đã ôm lấy vai anh, bị anh đưa lên chín tầng mây.
Đợi đến khi cuộc gió mưa kết thúc, hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau trong bóng đêm.
Anh nói: “Xin lỗi em.”
Cô dựa vào trong lòng anh, im lặng không nói gì, có rất nhiều chuyện, một câu nói xin lỗi cũng không thể nào đổi lại một kết quả tốt đẹp, chỉ khiến cho con người càng thấy.
đau lòng hơn mà thôi.
Ngày hôm sau, lúc Ôn Ngôn xuống tầng ăn sáng thì Mục Đình Sâm vẫn chưa đi xuống.
Má Lưu đi đến trước mặt Ôn Ngôn nói: “Ngôn Ngôn, sau khi con chuyển đi cùng với Tiểu Đoàn Tử thì má có thể đi đến ở cùng con không? Con bình thường còn phải làm việc, má sẽ giúp con chăm sóc thằng bé, như thế thì con sẽ được nhẹ nhàng hơn, đổi người khác chăm thằng bé, con không yên tâm, má cũng không yên tâm.
Đợi đến khi Tiểu Đoàn Tử đi học rồi thì sẽ tốt rồi, mỗi ngày má sẽ giúp con đưa đón, nấu cơm cho con và làm những việc khác.
Con nói con…chỉ có một mình đưa thằng bé đi, má làm sao mà yên tâm được…”
Nói đến lúc cuối, má Lưu không cằm nổi nước mắt.
Ôn Ngôn cũng thấy nghẹn ngào, cô lạc quan cười nói: “Không sao đâu, má Lưu, con vẫn chưa chuyển đi mà, đợi đến lúc chuyển đi thật thì con sẽ thương lượng với Mục Đình Sâm để má đi cùng, má nói đúng đấy, đổi thành người khác thì con cũng sẽ không yên tâm.
Má đi gọi Tiểu Đoàn Tử dậy đi, để thằng bé ngoan ngoãn ăn cơm, con hôm nay không chỉ là đi đến cục dân chính mà còn phải đi đến công ty đi làm nữa, sau này sẽ phải chăm chỉ làm việc, bằng không làm sao mà nuôi lớn Tiểu Đoàn Tử được?”
Má Lưu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Mục Đình Sâm đi xuống nên bà liền đi ra chỗ khác.
Đợi đến khi Mục Đình Sâm ngồi xuống trước bàn ăn, Ôn Ngôn nói: “Giấy tờ đều đã mang đủ chưa? Đợi một lát nữa chúng ta cùng đi đến cục dân chính, rồi anh tiện đường đưa em đến công ty luôn, dẫu sao thì cũng thuận đường.”
Mục Đình Sâm tỏ ra không được vui: “Đến lúc đó thì em cũng không còn là người phụ nữ của anh nữa, tại sao anh lại phải tiện đường đưa em chứ?” Anh không được vui là vì sắp phải đi ly hôn với cô.
Ôn Ngôn trợn mắt nhìn anh: “Ngày hôm qua anh có nói như thế đâu, đúng là lật mặt như lật sách ấy? Ly hôn rôi thì em vẫn là nhân viên của công ty anh, tiện đường đưa em đi thì anh sẽ chết à?”
Anh gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Đúng thế, sẽ chết đấy, chỉ cần nghĩ là phải tiện đường đưa một người phụ nữ không còn thuộc về mình nữa thì đã đau lòng đến chết đi được…”
Đây là đang bị anh tán tỉnh u? Mặt Ôn Ngôn ửng đỏ, tuy rằng đây là chuyện rất đau lòng, nhưng mà hiếm khi anh lại miệng lưỡi trơn tuột như thế.
Hôm nay ra khỏi nhà là Mục Đình Sâm tự lái xe, từ một góc độ nào đó thì anh không muốn có quá nhiều người biết chuyện anh và Ôn Ngôn ly hôn.
Đến trước cửa cục dân chính, hai người không xuống xe ngay lập tức, mà trong chốc lát nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng Ôn Ngôn thấy thời gian không còn sớm nữa, mới mở miệng nói: “Anh kiểm tra lại xem giấy tờ đã mang theo chưa…”
Mục Đình Sâm ngồi đó không động đậy: “Quên mang rồi.”
Cô ây bât lực nói: “Đừng đùa nữa, đi thôi nào, thời gian không còn sớm nữa, còn phải đi làm đáy.”
Lúc cô mở cửa xe thì anh túm cổ tay của cô lại: “Em sẽ đợi anh chứ? Nếu như dám để anh biết là có thằng đàn ông khác ở cạnh em thì anh sẽ giết chết nó đấy!”
Ôn Ngôn bực bội nói: “Trừ con trai của anh ra thì còn có thể có ai chứ? Anh mới sáng sớm mà đã uống nhằm thuốc rồi đấy à? Đi nhanh lên nào.”
Lúc làm thủ tục, vẻ mặt của Ôn Ngôn rất bình thản, Mục Đình Sâm thì là bộ dạng hoàn toàn không hè tình nguyện.
Nhân viên lại một lần nữa hỏi xác nhận lại: “Hai người đã suy nghĩ kỹ chưa thế? Đều là tự nguyện ly hôn đấy chứ?”
Ôn Ngôn vừa gật đầu, Mục Đình Sâm thì nói: “Tôi không phải là tự nguyện.”
Nhân viên làm việc: “…”
Ôn Ngôn: “Anh lại bị chập mạch đấy à? Đã đến đây rồi, lại còn làm gì thế chứ?”
Lúc nhân viên đóng dấu, Mục Đình Sâm đứng dậy quay người đi thẳng, Ôn Ngôn vội vàng cầm lấy giấy ly hôn đuổi theo ra ngoài: “Đợi em đãi”
Quay về trong xe, Mục Đình Sâm hỏi: “Tiền nuôi dưỡng của Tiểu Đoàn Tử, em cần bao nhiêu?”
Ôn Ngôn để giấy tờ của anh nhét vào trong ngăn để đồ ở trên xe: “Tùy anh, anh xem tình hình rồi đưa là được rồi, chuyện này em không miễn cưỡng, đòi nhiều quá thì người khác lại cho là em gài bẫy anh.
Dẫu sao thì tiền lương của em cũng đủ để nuôi Tiểu Đoàn Tử rồi, anh mà cảm thấy ngại thì anh tăng lương cho em đi, đều như nhau cả.”
Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn cô: “Nghĩ đẹp thé.”
Đến công ty, Ôn Ngôn vừa mới đi đến chỗ ngồi thì Đường Xán đã nói với cô: “Này… hôm nay cô và Mục tổng có thời gian rảnh không? Từ Dương Dương muốn mời hai người ăn bữa cơm.”
Ôn Ngôn nghĩ một lát rồi nói: “Không cần đâu, không có chuyện gì thì mời ăn cơm gì chứ? Nếu thật sự muốn mời thì hai người mời Mục Đình Sâm là được rồi, tôi phải về sớm để trông con.”
Đường Xán nghe thấy có chuyện không ổn từ lời nói của cô: “Cô nói mấy lời này cứ như cô và Mục tổng không phải là người một nhà vậy…”
Ôn Ngôn đang lấy điện thoại từ trong túi ra, không cẩn thận thì để giấy ly hôn rơi ra ngoài.
Đường Xán không nhìn thấy rõ là cái gì, cúi người xuống nhặt lên cho cô, đợi đến khi nhìn rõ chữ ở trên đó thì anh ngớ người ra, sau đó thì rất sốc hỏi: “Cô và Mục tổng ly hôn rồi sao?”
Ôn Ngôn vội vàng giật lại giấy ly hôn: “Anh nhỏ tiếng một chút! Chẳng phải chỉ là chút chuyện nhỏ này thôi sao? Có cần phải kinh ngạc đến thế không hả? Được rồi, được rồi, cần phải làm gì thì đi làm đi, sao mà anh cũng thích hóng chuyện thế chứ? Tôi nói cho anh biết, chuyện này không được nói ra ngoài, tôi không có ý định nói với bất cứ ai chuyện này.”.