Mục Đình Sâm giật mình, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp, cuối cùng An Tuyết Ly vẫn lừa anh, cái gì cũng nói cho Ôn Ngôn.
Anh hít sâu một hơi: “Em đừng nói linh tinh, anh và Khương Hiểu Văn cái gì cũng không có, làm sao anh có thể làm loại chuyện đó? Mùi hương trên người anh và cô ta giống nhau? Là dì nhỏ đổi hết sữa tắm và dầu gội đi, em biết, anh lại không quan tâm cái này, néu thật sự anh có cái gì với Khương Hiểu Văn, thiên lôi sẽ đánh anh được không? Buồi xem mắt là dì nhỏ sắp xếp, chỉ gặp một lần, buổi sáng ở văn phòng là lần thứ hai, em đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”
Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái: “Nếu anh không thích, sao lại đồng ý xem mắt với người ta? An Tuyết Ly lại cầm tay cầm uy hiếp anh sao? Lần sau bà ta uy hiếp anh để anh tái hôn, anh cũng đáp ứng thôi? Khả năng An Tuyết Ly làm chuyện này tương đối lớn, nhưng cũng không phải bản thân anh không có vấn đề.
Nếu anh muốn làm như vậy, phiền tránh xa em một chút, đừng không rõ ràng, thật ây, em không quan trọng.
Nếu không chột dạ, anh giấu diếm em làm cái gì? Từ ngày tách ra ở Mục trạch, chúng ta chưa từng gặp mặt, không phải anh cũng không gọi điện thoại cho em sao? An Tuyết Ly không cho anh gặp em, cũng không phải không cho anh gọi điện thoại cho em, anh gạt quỷ hả?”
Không quan trọng? Mục Đình Sâm chán nản: “Em không quan trọng đúng không? Không quan trọng em còn chất vấn anh làm cái gì? Anh ở chung với cô ta, được chưa?
Em hài lòng chưa? Lúc ly hôn lời anh nói với em cũng như: gió thoảng bên tay? Lúc này mới bao lâu? Anh có muốn tìm người khác cũng không nhanh như vậy đi? Em có thể tim tưởng anh một chút được không? Anh gặp Khương Hiểu Văn là bị uy hiếp không sai, nhưng anh cũng nói rõ không có khả năng, dì nhỏ đồng ý Khương Hiểu Văn là người cuối cùng, sau này sẽ không lấy loại chuyện này làm phiền anh nữa!”
Ôn Ngôn thấy giọng nói của anh còn lớn hơn mình, đưa tay đây anh ra: “Anh dữ cái gì mà dữ? Là lỗi của em sao?
Là em tìm người đàn ông khác sao? Sao anh lại lẽ thẳng khí hùng như thế chứ?”
Mục Đình Sâm bực bội đưa tay kéo cà vạt: “Anh không sai, làm sao anh lại không thể lẽ thẳng khí hùng? Anh không chột dạ, thân chính không sợ bóng nghiêng!”
Ôn Ngôn giận quá mà cười: “Được, anh không chột dạ, em chột dạ được chưa? Chúng ta không còn gì để nói nữa!”
Mục Đình Sâm hận không thể che miệng cô lại, môi đỏ mê người như vậy sao có thể nói ra lời làm người khác giận thế chứ?
Trên thực tế anh cũng thật sự như vậy làm, lần nữa thưởng thức được vị thơm ngọt trong miệng cô, anh có chút muốn ngừng cũng không được.
Ngay tại thời điểm anh đang mơ trầm, trên môi truyền đến một trận đau nhói, buông cô ra: “Em cầm tinh con chó sao?”
Ôn Ngôn lau môi: “Đúng, cắn không chết anh! Sợ đau thì đừng đụng em.”
Chọt, Mục Đình Sâm cười: “A… em thật đúng là… Không thôi đúng không? Anh nói anh thật sự không có.
Anh không gọi điện thoại cho em nhưng không phải cũng gửi tin nhắn cho em sao? Là em không để ý anh, anh còn cho là em bận chuyện gì đâu, không phải là cũng sắp quay lại làm việc rồi sao? Lại không có gì chuyện gấp gáp, cứ điện thoại cho em em không chê phiền? Gọi một điện thoại một vạn lần không bằng gặp mặt một lần.
Buổi chiều đi gặp Tiểu Đoàn Tử, anh đưa em đi.”
Ôn Ngôn trằm trầm nói: “Ngày đầu tiên trở lại làm việc anh đã để em bỏ bê công việc? Anh có bệnh hả? Anh nhất định phải xế chiều đi thăm Tiểu Đoàn Tử, là sợ bị An Tuyết Ly biết đúng không? Trồn trốn tránh tránh, còn không bằng nhìn thẳng, không có anh Tiểu Đoàn Tử cũng sống vui vẻ, qua mấy tháng nữa là đến nhà trẻ rồi, đến lúc đó nó có nhiều bạn nhỏ như vậy, nó càng không nhớ người bố như: anh.”
Mục Đình Sâm ngôn từ chính nghĩa: “Lúc trước ở thỏa thuận ly hôn đã nói xong, không thể ngăn anh nhìn Tiểu Đoàn Tử, em muốn đổi ý sao? Anh mang em ra ngoài, cũng không tính bỏ bê công việc, lại không từ tiền lương của em, vậy cứ thế quyết định.
Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm, đã ăn xong đi đến chỗ em.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, xem như ngầm cho phép.
Anh theo thói quen đưa tay ôm bả vai cô, cô ngửi thấy mùi trên người anh liền nỗi trận lôi đình: “An Tuyết Ly cho anh tắm cái gì anh liền dùng cái đó sao? Đàn ông như anh dùng cái mùi hoa hồng này không thấy ẻo lả sao? Anh đứng yên đừng nhúc nhích!” Nói rồi, cô lấy trong túi ra một bình nước hoa, hướng về phía anh không ngừng phun, tận đến khi không ngửi thấy mùi hoa hồng, mới bỏ qua.
Cô không thích dùng nước hoa, nhưng là đối với phụ nữ mà nói, nước hoa có thể không cần, nhưng không thể không có.
Mục Đình Sâm bị mùi nước hoa nồng đậm mùi sặc đến sinh không thể luyến, nhưng mà thời điểm ôm cô cũng không bị mắng nữa.
Cơm nước xong xuôi trên đường về căn nhà, cuối cùng Ôn Ngôn cũng hỏi một lần: “Anh và Khương Hiểu Văn, thật sự không có chuyện gì? Về sau cũng không có chuyện gì? Anh thật sự sẽ không bởi vì An Tuyết Ly uy hiếp mà ở cùng với người phụ nữ khác chứ?”
Mục Đình Sâm giơ lên một tay: “Anh thề, được chưa?
Thật sự không có, cũng sẽ không ở cùng với phụ nữ khác.”
Hôm nay là Mục Đình Sâm tự mình lái xe, Ôn Ngôn thấy anh giơ một tay lên, vội vàng nói: “Hai tay!”
Anh không hiểu nhìn cô một cái: “Hai tay đều giơ lên nguy hiểm bao nhiêu? Chờ chút nữa rồi nói.”
Ôn Ngôn: “Em bảo anh lái xe bằng hai tay, không bảo anh giơ cả hai tay lên thê!”
Về đến nhà, má Lưu không biết mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi nơi nào, không có một người.
Ôn Ngôn lấy điện thoại di động ra đang muốn gọi điện thoại cho má Lưu, để mang Tiểu Đoàn Tử về, Mục Đình Sâm thật vất vả mới tới một chuyến, để bố con hai người gặp mặt.
Cuộc gọi còn chưa thông đi, điện thoại của cô đã bị Mục Đình Sâm cướp đi: “Để họ chơi chán rồi về, anh có thể đợi…”
Ôn Ngôn lườm anh một cái: “Không phải anh đến đây để thăm Tiểu Đoàn Tử sao, không phải là em muốn anh không phải đợi lâu sao? Vậy anh chờ đi, em đi thay quần áo khác, dù sao hôm nay cũng không đến công ty, mặc đồ ngủ tương đối dễ chịu.”
Chân trước cô vừa tiền phòng ngủ, chân sau người nào đó liền đi vào theo, cô giật mình một cái, quay người đưa tay nắm khung cửa, ngăn anh ở ngoài cửa: “Làm gì thế?
Ra ngoài đợi!”
Người nào đó mặt dạn mặt dày cọ cọ trên người cô: “Vừa vặn hiện tại chỉ có hai chúng ta, không làm chút gì thì lãng phí, chẳng lẽ em không nhớ anh sao…”
Cô bị anh mắt mập mờ của anh làm tâm lý viên mãn, nhưng mà không thể chiều theo anh được: “Không được, ly hôn còn không rõ ràng, nói ra không dễ nghe, anh thành thật một chút cho em.
Nói thật với anh, hiện tại một chút cảm giác an toàn em cũng không có.
Thời điểm vừa ly hôn, một chút cảm giác ly hôn em cũng không, một hồi sau, em mới dần dần ý thức được, chúng ta đã không giống lúc trước rồi.
Anh ở bên cạnh em, lại có thể ở bát kỳ lúc nào rời đi, nói không chừng gặp được người nào vừa ý, liền mỗi người đi một ngả.
Em cũng không biết bên giờ.
chúng ta có quan hệ gì, ngoại trừ Tiểu Đoàn Tử là sợi đây.
kết nối, còn có cái gì?”
Mục Đình Sâm hiện tại không có rảnh nghĩ chuyện khác: “Sao em lại nghĩ lung tung rồi? Trong mắt anh, em vẫn là phụ nữ của anh, không có khả năng anh tìm những người khác, nếu em dám tìm người đàn ông khác khác, anh có là biện pháp xử lý em.
Tình trạng của chúng ta bây giờ chỉ là tạm thời, thật vất vả mới gặp mặt một lần, em thật sự không cho đụng sao?”.