“Ồ, là trò chơi “Cut the Rope” à.”
Mới đầu Xuân Quế cũng không định để tâm đến thành viên có biểu hiện khác thường này, nhưng rồi những động tác cắt ngang dứt khoát lướt trên màn hình chợt khơi lên trong anh sự tò mò. Thế là anh bèn nhướn người lên nhìn cho rõ, ngay sau đó sự tò mò ấy chuyển ngay thành hứng thú nồng nhiệt khi nhận ra nội dung hiển thị trên màn hình chiếc máy tính bảng.
Không thể nào trượt đi đâu được, chàng thanh niên trước mặt anh đang chơi “Cut the Rope”!
Bất ngờ vì gặp được người chơi “đồng đạo”, Xuân Quế nhấp nhổm vài giây rồi quyết định mạnh dạn tiến đến tụ hội cùng chàng thanh niên. Lấy cớ bản thân không quá thích thú với “Chống khủng bố”, anh nhường lại vị trí ngồi cạnh Thiếu Hoàng cho người khác rồi chậm rãi lui xuống.
“Xin chào.” Khoan thai ngồi xuống bên cạnh chàng trai, Xuân Quế chủ động lên tiếng thu hút sự chú ý.
“Chào Quế. Sao bạn xuống đây thế, muốn ra ngoài à?” Thấy có động tĩnh khác thường tất nhiên là chàng trai rời mắt khỏi màn hình ngẩng đầu lên. Nhận ra Xuân Quế chàng trai lập tức đáp lại, thân hình như muốn xê dịch sang một bên để nhường lối đi.
“(Xua tay) Không không, chỉ là xuống dưới đây chuyện trò cùng mấy anh em cho vui thôi. Mình không thích xem “Chống khủng bố” cho lắm, mà bạn tên là gì nhỉ?”
“Cứ gọi tôi là Duy Hải.”
"Chào Hải, rất vui được làm quen với bạn.” Miệng nói mắt Xuân Quế nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính bảng trong tay Duy Hải, chỉ thấy ở trên đó toàn bộ khung cảnh của một màn chơi mới đang dần dần hiện ra. Không gian lắt léo phức tạp vô cùng và đủ mọi loại đồ vật xuất hiện ở mọi chỗ, khỏi phải nói cũng biết đây là một màn chơi thuộc dạng khó nhằn.
Được đấy! Không ngờ người bên cạnh đây không những là đồng đạo mà còn là fan hâm mộ của “Cut the Rope” nữa. Cứ tưởng với quy mô nhỏ bé của cộng đồng người chơi trò chơi này thì anh sẽ chẳng bao giờ được gặp mặt một người như thế ngoài đời thật chứ, may quá cuối cùng cũng có “cạ”!
Không đợi Duy Hải đáp lại lời chào văn vẻ vừa rồi Xuân Quế tiếp tục lên tiếng: “Bạn cũng thích chơi trò chơi “Cut the Rope” này à?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Không sao, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Tôi cũng thích trò chơi này lắm, cơ mà mãi chả gặp được ai có cùng sở thích để mà giao lưu cả. Vì cái trò này nó cũng hơi....”
“Kén người chơi phải không?” Duy Hải cắt lời, khuôn mặt nở nụ cười mỉm ra chiều đã hiểu: “Bệnh chung của cả thể loại này rồi thì đành phải chịu thôi. Ngay cả nơi khai sinh ra nó là Ninja Studio đây cũng chẳng có ai thèm chơi đâu, ngoại trừ tôi ra còn lại ai cũng kêu nhàm chán quá chả cày cuốc nổi. (cười)”
“Chậc, hàng cây nhà lá vườn mà không ai ủng hộ thế này cũng buồn nhỉ. Cơ mà bạn chơi giỏi phết đấy chứ, trình độ của tôi chắc chắn không thể nào bằng được bạn rồi. Màn chơi lắt léo vậy mà… cẩn thận bẫy điện kìa!” Đến đây thì Xuân Quế chợt la lên thất thanh, khi thấy Duy Hải vừa quay trở lại với trò chơi một cái là thao tác luôn không cần suy nghĩ.
“Thường thôi.” Duy Hải điềm đạm đáp lại. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Xuân Quế viên kẹo sau khi bị anh cắt đứt dây treo không va vào chiếc bẫy điện đu đưa bên dưới mà vừa vặn lách qua khoảng trống không chênh lệch một ly. Tiếp đó, trong lúc người bạn mới quen còn chưa kịp định thần thì anh đã thực hiện liên tiếp một chuỗi thao tác phối hợp cực kỳ hoa mỹ và chuẩn xác. Đến nỗi viên kẹo được đưa về đến đích chỉ trong hai mươi giây ngắn ngủi, đồng thời ba ngôi sao rải rác trên đường đi cũng bị Duy Hải thu thập hết sạch.
Một lần là xong!
“Ghê đấy bạn! Một phát ăn luôn!” Xuân Quế buột miệng khen ngợi.
“Quá khen, màn chơi này cũng bình thường thôi. Nắm được hết quy tắc với cả dùng thành thạo đống đồ vật phụ trợ là qua được hết.” Duy Hải vẫn khiêm tốn như mọi khi.
“Không, ý tôi là bạn giỏi ở chỗ ăn được hết cả ba sao cơ. Qua được màn chơi không thì nói làm gì, ăn được hết cả ba sao mới gọi là khoai. Chưa kể bạn còn làm một nhát gọn gàng sạch sẽ nữa, chứ tôi có những màn chơi đi chơi lại cả ngày trời, rã cả tay mà vẫn chẳng thể ăn nổi ba sao.”
“Thế à. Vậy bộ sưu tập của bạn được bao nhiêu màn chơi “full sao” rồi?”
“Ước chừng hơn trăm màn thôi, còn bạn?”
“Ít thế? Tôi chỉ còn mấy màn nữa thôi là được bộ sưu tập perfect.” Dứt lời Duy Hải nhấn thoát ra ngoài màn hình chính để cho Xuân Quế chiêm ngưỡng bộ sưu tập mang tính chất “bầu trời đầy sao” của mình. Hầu như toàn bộ các màn chơi đã bị anh chinh phục với những số điểm cao chót vót, kể cả những màn chơi cuối cùng chỉ vừa mới ra mắt vài ngày trước đó. Cũng không biết để có được thành quả này thì anh đã phải đốt bao nhiêu thời gian rảnh vào trò chơi này rồi.
“Ôi ghê quá! Màn gần cuối của “Hộp không gian” mà bạn chơi được ba sao cơ à? Tôi thì tôi chịu hẳn luôn ấy, tự dưng cho con nhện oái oăm vào làm cuống hết cả lên…. Mà sao bộ sưu tập của bạn nhiều màn chơi vậy?”
“Thì trò chơi vừa cập nhật mà bạn không biết à? Đó cũng là bản cập nhật cuối cùng của trò chơi luôn đấy, sau này sẽ không còn nội dung mới nào nữa đâu.”
“Thật vậy sao? Mấy hôm vừa rồi tôi bận thu xếp chỗ ở trên này nên không để ý lắm.... Tiếc quá, thế là siêu phẩm của sếp Khoa đi đến hồi kết rồi.”
“Ui siêu phẩm gì chứ, trò này nhiều lắm thì coi như tinh phẩm thôi chứ sao lên được tầm siêu phẩm mà phải tiếc? À đấy quên mất, nghe sếp Khoa nói Quế mang theo một trò chơi giải đố hay ho tới đây đúng không? Mau đưa tôi chơi cho đỡ nghiện nào, trò này sắp sửa cày nát ra rồi. (  ̄ヮ ̄) “
“Ầy, hay ho thì không dám nhận đâu. Chỉ là một trò chơi xoàng xĩnh thôi, đem ra triển lãm bị mọi người lẫn sếp Khoa nhà ta phê bình tơi tả ấy chứ.... Cơ mà nếu bạn muốn trải nghiệm thử thì để tý nữa mình tải cho. ( ̄ヮ ̄) “
“Được pạn. ( ̄~ ̄) “
“ ( ̄д ̄;) Ôi thôi nào hai ông bạn của tôi ơi, có thể tập trung lên đây được không vậy? Không thì làm ơn nhỏ giọng một chút, bắn súng đang hay mà câu chuyện game giải đố nó cứ văng vẳng bên tai là sao?” Giữa lúc hai người đang sôi nổi trò chuyện với nhau thì giọng điệu buồn bực của Thiếu Hoàng chợt vang lên. Có vẻ như anh khá là cụt hứng vì đang xem thi đấu vui vẻ thì tự nhiên bị nội dung cuộc trao đổi phía dưới làm cho phân tâm.
“Ôi chà, ông bạn Hoàng bực rồi kìa. Thôi anh em ta nhỏ giọng chút.” Duy Hải gật đầu đáp lại Thiếu Hoàng, sau đó anh vớ lấy chai bia rót cho bản thân và Xuân Quế mỗi người một cốc: “Có điều trò chơi của bạn nếu sếp Khoa đã nói là có tiềm năng thì chắc không sai được đâu. Cứ mạnh dạn phát triển theo ý tứ của sếp đi, với cả trong quá trình làm việc nếu vướng phải vấn đề gì thì cứ nhờ tôi hay mấy anh em trên kia giúp đỡ cho. Trông họ thế thôi nhưng ai cũng là hảo thủ trong nghề cả đấy, hơn nữa tính cách cũng nhiệt tình lắm.”
“Ok, đợt tới có gì tôi sẽ nhờ mọi người giúp đỡ. Cảm ơn bạn và mọi người trước nhé.”
“Cảm ơn thì thôi không cần. Đã gia nhập đại gia đình Ninja Studio tức là người một nhà rồi, đừng khách sáo.” Cuộc trò chuyện giữa Duy Hải và Xuân Quế đến đây tạm thời chấm dứt. Mà thực ra không chấm dứt cũng không được, vì dãy người ngồi phía trên đã bắt đầu đồng loạt nâng cốc lên rồi, hình như là để ăn mừng một pha thi đấu highlight (tiêu điểm, nổi bật) nào đó vừa mới diễn ra. Hai người bọn họ dù sao cũng đang tụ tập cùng đội ngũ, thế nên những tình huống thế này buộc phải hưởng ứng theo nếu không muốn bị phàn nàn.
…
Có thể nói, ngày đầu tiên tại Ninja Studio đối với Xuân Quế là một trong những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời anh, Trước là ấn định con đường tương lai tươi sáng cho bản thân, sau là gặp gỡ kết giao với những người anh em thân thiết của đại gia đình gắn bó với anh trong rất nhiều năm sau đó.
Mặc dù cuối cùng không thể nào nhớ ra nổi ngày hôm đó có những ai tham dự buổi tiệc tùng do Thiếu Hoàng tổ chức, hay là lúc tiệc tàn người tan bản thân mình đã về căn phòng trọ mới thuê như thế nào, thế nhưng nội dung của những câu chuyện mà Xuân Quế trao đổi với Duy Hải – người mà sau này thường bị cả Ninja Studio từ trên xuống dưới gán ghép cùng anh để trở thành “đôi bạn gay tốt” trong suốt cuộc vui thì anh lại nhớ như in. Trong số đó, làm Xuân Quế cảm động nhất vẫn là lời tuyên bố sẽ theo sát anh như hình với bóng trong việc tìm cách nâng tầm đứa con tinh thần đầu lòng của mình, sau khi cả hai đã nốc vào người một lượng bia kha khá.
Ngày hôm sau.
“… Tóm lại, anh Hải muốn tạm lui ra khỏi dự án “Age of Empires” để cùng với anh Quế xây dựng lại bối cảnh và đồ họa trò chơi “Pháo thủ xứ sương mù”?”
Tại phòng làm việc của mình, sau khi nghe xong Duy Hải đề xuất ý kiến Dương Khoa nở một nụ cười bất đắc dĩ. Không ngờ người đầu tiên muốn bỏ dở giữa chừng, không tiếp tục theo đuổi dự án dài hơi đầu tiên của Ninja Studio lại là một trong những thành viên đáng tin cậy bậc nhất dưới trướng hắn. Thêm nữa lý do cũng oái oăm vô cùng, cái gì mà một lời nói ra thì bốn ngựa cũng không theo kịp chứ? Lời nói lúc nồng độ cồn trong máu đủ cao để bị cấm chỉ tham gia giao thông mà cũng tính?
“Cũng không hẳn là tạm lui, mà là anh muốn kiêm nhiệm cả hai dự án cùng lúc. Có điều mảng công việc anh nhận phụ trách trong dự án “Age of Empires” là âm thanh, nội dung này thường về cuối mới cần hoàn thiện gấp nên anh muốn tranh thủ khoảng thời gian đầu tiên rỗi việc đồng hành cùng Quế đây. Kiểu trọng tâm thiên về một phía ấy mà, khi nào dự án bên kia cần anh thì anh sẽ chủ động cân bằng công việc trở lại. Với cả anh cũng muốn nhân dịp này trau dồi thêm về mặt kỹ năng ở những mảng khác. Sếp thấy sao?” Duy Hải giải thích rõ hơn thêm một lần nữa cho Dương Khoa nghe.
“Chà, em… không thấy có lý do gì để ngăn anh cả, nếu như anh thật sự muốn nâng cao tay nghề mình lên.” Nghĩ ngợi một lúc Dương Khoa đưa ra quyết định: “Có điều kiêm nhiệm cả hai dự án cùng lúc sẽ vô cùng cực khổ, em đã từng trải qua cảnh ngày làm một trò chơi tối làm một trò chơi khác rồi nên em biết rất rõ. Anh đã suy nghĩ cho kỹ chưa?”
“Không sao, anh kham được sếp cứ yên tâm. Nếu cần thiết anh sẵn sàng làm cam kết giấy trắng mực đen ngay.”
“Cam kết thì thôi, anh em ta tin nhau là chính.” Đoạn Dương Khoa quay sang phía Xuân Quế hỏi thăm: “Anh Quế sướng nhé, chưa gì đã có thành viên gạo cội về giúp đỡ một tay rồi. Tình hình hôm qua với sáng nay thế nào anh, đã nắm bắt được hết những gì cần nắm bắt chưa?”
“Cũng hòm hòm rồi thưa… sếp Khoa.” Xuân Quế trả lời với giọng điệu ngập ngừng, có lẽ là do anh chưa quen với việc phải thay đổi cách xưng hô. Nhưng người đối diện anh thì lại chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó, xưng hô anh em vẫn vang lên tự nhiên vô cùng.
“Vậy có nghĩa là anh đã sẵn sàng làm việc kể từ ngày hôm nay trở đi?”
“Đúng vậy... thưa sếp.”
“Tốt lắm. Thế thì bây giờ Ninja Studio sẽ chính thức thành lập dự án mới, mục đích là nâng tầm trò chơi gốc “Pháo thủ xứ sương mù” của anh lên thành một trò chơi giải đố chất lượng cao. Dự án sẽ hoạt động cùng lúc với dự án đã và đang được triển khai là “Age of Empires”, tất nhiên yêu cầu hợp lý về nhân lực vật lực em sẽ đáp ứng đầy đủ không thiếu thứ gì nên anh Quế cứ yên tâm, đừng lo lắng chuyện em sẽ thiên lệch một bên.”
“Cảm ơn sếp.”
“Rồi.... Tiếp theo thì dự án trò chơi giải đố của anh Quế cần phải có một cái tên mới. Vì bối cảnh của trò chơi sẽ bị bỏ đi làm lại, cho nên cái tên “Pháo thủ xứ sương mù” cũng không thể dùng tiếp được nữa. Cái này mong anh Quế hiểu cho.”
“Không sao đâu, cái này anh xác định ngay từ đầu rồi sếp Khoa cứ yên tâm.” Xuân Quế đáp lại một cách dứt khoát.
“Ok. Vì bối cảnh mới của trò chơi em đã thiết lập xong xuôi hết rồi, cho nên theo ý kiến cá nhân em tên của dự án và tên cuối cùng của trò chơi sẽ là một để đỡ mất công suy nghĩ.” Vừa nói Dương Khoa vừa lôi ra hai tập giấy photo đưa cho hai người: “Nếu anh Quế nhất trí với bối cảnh mới này của em, vậy thì dự án của anh sẽ mang tên chính thức là “Angry Birds”.”