Lọc Truyện

Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Dương Khoa (tác giả Lập Địa Thành Lợn)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
“Sao cơ, anh phải chịu trách nhiệm hết á?! (⊙д⊙) ”

“Đương nhiên rồi.

“Từ bây giờ cho đến khi hoàn thành trò chơi?”

“Đúng vậy.”

“… Có thể bớt cho anh xuống còn chịu trách nhiệm cho đến lần nghiệm thu thành quả tiếp theo được không?”

“Không.”

“… Hu. (Q﹏Q) ”

“Ok, vậy là vấn đề thứ hai liên quan đến phía anh Hưng đã xong.” Không để ý đến dáng vẻ có phần tội nghiệp của Hưng sau khi nghe xong phán quyết, Dương Khoa quay sang phía những người còn lại thảo luận về vấn đề cuối cùng: “Còn lại thì như anh Hoàng và anh Hiền thấy rồi đấy, đội anh Định đang cần gấp dữ liệu bên các anh để hoàn thiện bộ công cụ Empire Editor. Cho nên phiền hai anh tạm thời chuyển hướng sang thiết kế đơn vị quân và công trình trước giúp em, để cho thư viện dữ liệu nó đỡ trống trải rồi hẵng tiếp tục công việc theo như kế hoạch.”

“Được, chú cứ yên tâm bọn anh sẽ theo vào phối hợp với đội bên đó ngay.” Thiếu Hoàng gật đầu khẳng định sau đó hỏi luôn: “Cơ mà nếu chuyển hướng như vậy thì chuyện mocap không theo kịp tạo hình nhân vật sẽ giải quyết thế nào?”

“Chỉ là không hiển thị động tác của đơn vị quân thôi mà, cứ để tạm nó đấy rồi bổ sung sau cũng được. Chốt lại thế nhé.... Còn anh Lâm, có bộ công cụ rồi anh cũng thử nghiên cứu xây dựng phần chơi chiến dịch luôn đi. Làm quen trước để sau này khỏi bị bỡ ngỡ, thuận tiện có chỗ nào thắc mắc thì bảo em em giải đáp cho.”

“... Vậy thì hay là thế này đi, thời gian tới khi nào Khoa rảnh thì qua anh để hai anh em mình cùng nhau nghiên cứu thử xây dựng một hai màn chơi chiến dịch mẫu được không? Trên máy nhá, không phải trên giấy. Coi như anh vừa làm quen vừa học hỏi luôn.” Trù trừ suy nghĩ một lúc Trọng Lâm mới lên tiếng đáp lại.

“Không thành vấn đề, anh Lâm yên chí rảnh rỗi em sẽ qua.” Biết là ông anh lại bắt đầu lâm vào trạng thái thiếu tự tin nên hắn nhanh chóng cam đoan: “Vậy thôi, có ai có ý kiến gì muốn đóng góp thêm không?”

“Anh có hai ý kiến.” Một mực im lặng từ nãy tới giờ Hiền lúc này mới điềm đạm đóng góp ý kiến: “Thứ nhất, theo anh chúng ta nên bớt chút thời gian cập nhật bộ Game Engine “Shadow” để công việc hàng ngày của các thành viên được thuận tiện. Bởi vì từ hồi phát hành “Plants vs Zombies” phiên bản PC đến giờ chúng ta chưa động đến nó một lần nào cả, dẫn đến một số công cụ đang bị lỗi thời hoặc là không quá phù hợp với dự án “Age of Empires” trước mắt.”

“Có nghiêm trọng không anh Hiền?”

“Nghiêm trọng thì anh không dám chắc, thế nhưng gây khó chịu thì chắc chắn là có.”

“... Ok, mấy hôm nữa em sẽ triệu tập toàn bộ thành viên bộ môn để thảo luận kỹ lưỡng về vấn đề này. Để tất cả mọi người chỉ ra khó khăn nằm ở đâu rồi cùng nhau tìm giải pháp khắc phục luôn. Ý kiến thứ hai thì sao anh?”

“Thứ hai là bộ công cụ Empire Editor đã phát triển đến giai đoạn này thì ta có thể gọi Hải về để làm phần âm thanh rồi. Anh nhắc nhở vậy thôi, bởi vì mảng âm thanh trong một trò chơi chiến thuật tầm vóc cỡ chúng ta đang làm khá là tốn công tốn sức để tạo dựng đấy, chứ không có đơn giản như mấy trò chơi di động đâu mà bảo là vứt đó giải quyết sau cùng cũng được.”

“Được, em sẽ có lời với anh Hải.” Dươg Khoa gật đầu biểu thị sẽ ghi nhớ ý kiến của Hiền. Kế đó, thấy mọi người không ai còn có đóng góp gì thêm hắn bèn tuyên bố kết thúc cuộc gặp mặt trao đổi ngắn giữa các thành viên cốt cán của bộ môn thiết kế. Ai nấy đều cười nói vô tư rời khỏi phòng trưng bày, chỉ trừ Hưng là thất tha thất thểu bước đi với trách nhiệm nặng nề bỗng dưng đổ ập xuống đầu. Trọng Lâm và Hiền thấy vậy đành phải đi theo anh lựa lời động viên, trong khi Thiếu Hoàng thì lại dừng bước trước cửa phòng dõi theo thân ảnh ba người với ánh mắt lóe lên vẻ toan tính không thường thấy ở anh.

“Sao thế anh Hoàng, ngẩn ngơ gì đó?” Là người đi ra khỏi phòng sau cùng, vừa vặn trông thấy cảnh này Dương Khoa lấy làm lạ hỏi thăm.

“Không có gì, chỉ là khâm phục chú mà thôi. Trông chú Khoa thế mà khéo lo liệu bồi dưỡng nhân viên ra phết. Đổi lại là anh chắc còn lâu anh mới chịu làm, lo cho công việc thôi đã hết ngày hết buổi rồi chứ hơi sức đâu lo chuyện bao đồng. ┐( ̄~ ̄)┌ ” Thiếu Hoàng nhỏ giọng thì thầm bên tai Dương Khoa. Là người từng trải nên không quá khó để anh có thể đoán ra được tâm tư muốn uốn nắn thủ hạ dưới trướng của người đứng đầu Ninja Studio, thông qua cuộc trao đổi chuyện trò vừa rồi.

“Đành phải vậy thôi, anh Hưng chưa va chạm nhiều như các anh nên em phải “gõ” một chút. Có đi vào khuôn khổ thì sau này em mới yên tâm giao phó lại trọng trách cho anh ấy được.” Tâm tư lộ tẩy rồi thì cũng chẳng việc gì phải úp úp mở mở nữa, Dương Khoa thản nhiên thừa nhận.

“Kinh, chưa gì đã tính đến chuyện giao phó trọng trách cho Hưng rồi cơ đấy? Thế còn đám bọn anh thì sao? Không có trọng trách gì cho bọn anh à? ( ̄ヘ ̄) “

“Thôi đi, anh với anh Hiền cầm trịch đội ngũ thiết kế đồ họa vậy rồi còn chưa phải là trọng trách à? Anh Hải anh Lâm cũng thế, công to việc lớn dồn hết cho các anh chứ có đến lượt ai?”

“Hê hê, đùa chú tý làm gì căng?... Thế nhưng chú không định cho “đời F2” hay “đời F3” gì đó cơ hội khẳng định bản thân à? Kẻo mai sau chỉ thấy mỗi đám bọn anh cầm quyền to thôi là lại tị nạnh nhau nhức đầu đấy.”

“Cơ hội thì tất nhiên sẽ cho, có điều phải ưu tiên lứa đàn anh đàn chị trước. Mấy người theo em từ thưở ban đầu lập nghiệp cơ mà, không thể bạc đãi công thần được.”

“(Cười ngoác miệng) Vòng vo thế, cứ nói thẳng ra là muốn báo đáp ân tình của anh đi lại còn!” Hài lòng với đáp án mà Dương Khoa vừa đưa ra, Thiếu Hoàng đưa tay vỗ vai hắn một cái cực mạnh như thường lệ. Báo hại hắn lảo đảo thiếu tý nữa thì ngã sấp mặt xuống sàn.

“Thì làm sếp lớn phải ăn nói văn hoa một chút chứ?” Tay xoa xoa bả vai đau điếng Dương Khoa nhăn mặt chào từ giã: “Thôi em phải đi dự họp tiếp đây, anh mau về làm việc đi không có hết ngày đến nơi rồi.”

“Lại họp hành à, sướng thế!”

“Sướng khỉ! Dạo này họp hành chán bỏ xừ ra ấy.” Dương Khoa buông lời phản bác sau đó vội vã quay người rời đi. Đã đến giờ rồi, không nhanh chân thì muộn mất.

...

Một tiếng sau.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Nghe Thu Lan trình bày đến nội dung cuối cùng Dương Khoa âm thầm thở ra một hơi, cả người bất giác ngồi thẳng lên tỏ vẻ chăm chú. Ngày hôm nay theo như lịch hẹn các phòng ban trực thuộc Ninja Studio tổ chức một cuộc họp nhằm tổng kết tình hình công ty nửa đầu năm 2026, và làm sếp lớn cũng như đại diện duy nhất của bộ môn thiết kế trò chơi đương nhiên là hắn phải có mặt, mặc cho bản thân hắn ngay từ đầu đã chẳng có mấy hứng thú tham dự.

Đơn giản là bởi, theo như nội dung bản thảo trình lên trước đó thì cuộc họp này chỉ xoay quanh mỗi chuyện tốt trong suốt thời gian qua a! Nào là quỹ tiền vẫn cứ phình to theo thời gian mặc cho những nỗ lực tiêu xài không biết mệt mỏi đến từ các phòng ban, công ty ngày càng trở nên nổi tiếng nhiều người biết tới với những sản phẩm làm náo động thị trường, rồi còn cả số hồ sơ xin gia nhập Ninja Studio đã chất kín một chiếc tủ lớn nữa, khiến cho Hương Ly một hai tháng nay không ngừng than vãn với Dương Khoa và Thu Lan hòng xin thêm người về bộ môn giải quyết vân vân....

Toàn là những tin tức hắn đã nghe nhiều trong những cuộc họp hàng tháng, vui thì vui đấy nhưng lâu dần cũng thấy nhàm.

Đương nhiên, bất kỳ cuộc họp nào cũng đều không đơn giản chỉ là thảo luận về mỗi thành tích nổi bật đã đạt được mà sẽ còn có cả một số vấn đề tồn đọng, cùng với đường lối phát triển doanh nghiệp trong tương lai. Cuộc họp ngày hôm nay tại Ninja Studio cũng vậy, thế nhưng chúng vẫn cứ là những điều không quá mới mẻ đối với bản thân Dương Khoa. Cho nên mới có câu nói của hắn với Thiếu Hoàng ở phía trên.

“… Được, vậy thì chuyện chúng ta có tham dự Gamexpo năm nay hay không sẽ được đẩy sang cuộc họp tháng sau để quyết định. Vậy là đã hết toàn bộ nội dung chính của cuộc họp ngày hôm nay. Còn ai có ý kiến gì nữa không?... Nếu không có thì cuộc họp xin phép được kết thúc tại đây, cảm ơn mọi người đã tham dự.” Trải qua một phen điều hành cuộc họp thay mặt sếp lớn, vẻ mặt mệt mỏi Thu Lan lên tiếng chốt lại.

“Chờ chút, sếp Khoa với Lan đừng đi vội. Bên chị vừa có một vài tin tức mới, thuận tiện có đủ người ở đây chị báo cáo luôn.” Đúng lúc Dương Khoa nhấp nhổm chuẩn bị đứng dậy ra về thì Liễu ngồi kế bên bất chợt cất lời, từ vẻ mặt nghiêm túc của cô thì có vẻ như tin tức cô chuẩn bị mang đến không tốt lành gì cho lắm.

“Ồ, có chuyện gì thế chị Liễu?... À mà mọi người có thể ra về được rồi, ai thích nghe ngóng tin tức thì ở lại.” Dáng vẻ hứng thú chuyển từ giả thành thật, Dương Khoa quay ghế nhìn về phía Liễu sau đó đưa tay ra hiệu các thành viên khác có thể ở lại nghe ngóng tình hình. Có điều dường như ai nấy đều đang bận rộn với công việc của riêng mình, cho nên rất nhanh căn phòng họp chỉ còn mỗi ba thành viên quyền lực bậc nhất Ninja Studio là còn ngồi lại với nhau.

“Chị vừa thu thập xong số liệu mới nhất liên quan tới cuộc chiến thị phần giữa các trò chơi thủ thành kiểu sân vườn đang diễn ra.” Liễu đi thẳng vào vấn đề luôn: “Diễn biến đang ngày càng trở nên phức tạp với sự xuất hiện của “Trừ tà diệt ma” tại thị trường nội địa. Mới chỉ phát hành được vài ba tuần thôi nhưng số lượt tải của cái nó đã lên tới sáu chữ số rồi. Không chừng nó sẽ là một mối uy hiếp đáng gờm hơn cả “Huynh đệ hội: Nội chiến” đến công tác phát hành trò chơi của chúng ta.” Nói đến đây Liễu đảo mắt nhìn Dương Khoa một cái đầy thâm ý: “Khả năng rất cao là GVN sẽ thắng lớn với nước đi nhập khẩu sản phẩm lần này. Liệu mấy câu nói không cần phải bận tâm đến cái trò chơi thủ thành Trung Quốc đó của em khi trước có chắc chắn không đấy?”

“... Cứ đợi thêm một thời gian nữa đi chị. Nó mới phát hành được ít lâu thôi mà, đừng nóng vội.” Miệng nói thế nhưng trong lòng Dương Khoa lại lăn tăn gợn sóng. Theo lý thuyết thì tiềm năng của một trò chơi thủ thành pha trộn quá đà yếu tố nhập vai như “Trừ tà diệt ma” không thể lớn đến như vậy mới đúng.

... Trừ phi là suy đoán của hắn về thị hiếu của cộng đồng người chơi thế giới này đã đi chệch hướng ngay từ đầu.

“... ****, xem ra cư dân ở đây trúng độc “nhập vai” hết thuốc chữa rồi.” Trong đầu làm ra kết luận, ngoài mặt Dương Khoa cố gắng chuyển dời trọng tâm câu chuyện: “Thế tình hình cuộc chiến thị phần giữa chúng ta và đám Thiên Không thế nào chị Liễu? À quên, với cả BFG nữa nhé.”

“Kẻ tám lạng người 4/5 cân. “Plants vs Zombies” của chúng ta tuy vẫn được dân tình ủng hộ nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không thể nào tạo ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến công tác phát hành trò chơi “Huynh đệ hội: Nội chiến” và “Toy smashes” của hai đơn vị đó.”

“Hay nói cách khác, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể đối chọi lại hai đối thủ cùng lúc phải không?” Thu Lan bất chợt xen vào.

“Thực ra đối chọi với riêng tập đoàn Thiên Không thôi còn là miễn cưỡng ấy Lan ạ. May mà BFG không hợp lực với Thiên Không để chống lại chúng ta, không thì chúng ta sẽ phải chịu nhiều áp lực cực kỳ luôn.”

“Hừm.... Thôi được rồi, chung quy là em suy nghĩ hơi đơn giản, cả về cuộc chiến với hai công ty cùng lúc lẫn cái trò chơi “Made in Trung Hoa” kia. Lỗi này em nhận. Nhưng thôi, mặc dù không thắng nhưng chúng ta cũng không thua, cho nên ta cứ nhìn nhận lạc quan một chút các chị ạ. Khoan hãy làm ra động tĩnh, mấy ngày tới cứ nghe ngóng tình hình giúp em thôi là được. Trọng tâm vẫn phải đặt vào hai dự án trò chơi đang triển khai.”

“À đấy, Khoa không nhắc tý nữa chị quên.” Đột nhiên Liễu vỗ trán một cái như sực nhớ ra điều gì đó: “Thời gian sắp tới nếu Khoa muốn tiếp tục đánh lạc hướng dư luận thì nên có suy tính kỹ càng nhé, bởi vì việc em “án binh bất động” hiện tại đã bắt đầu có người sinh nghi rồi.”

“(Nhướn mày) Nghi ngờ? Cụ thể là ai nghi ngờ chúng ta?”

“Anh Tịch.”

“… Hở? Anh Tịch á? Sao anh ấy lại nghĩ ra được hay thế? Với cả sao chị lại biết?”

“Thôi nào em, anh Tịch là người hiểu chúng ta quá rõ rồi. Có khi còn hơn cả chúng ta hiểu bản thân mình ấy chứ. Còn về tại sao chị lại biết thì tất nhiên là nhờ nói chuyện với anh ấy rồi. Tiện đây anh ấy cũng gửi lời cảm ơn vì quyết định không thu hồi “Slither” khi đến hạn hai năm trong hợp đồng Khoa nhé.”

“À... ok, chị cứ nhắn lại anh ấy là không có gì đâu. Với cả em chỉ nhờ chị nhắn lại anh Tịch là tương lai thế nào chưa biết được đâu thôi mà. Nếu “Angry Birds” không thành công như mong muốn thì em vẫn sẽ suy tính đến chuyện thu hồi “Slither” thôi, đừng đặt nhiều hy vọng vào lời hứa hẹn của em quá.” Dương Khoa vội vàng đính chính, bất quá Liễu nghe thấy vậy thì chỉ cười, trong lòng không cho những lời ấy là đúng. Quãng thời gian trước Dương Khoa đã suy nghĩ và thông báo với cô quyết định liên quan đến số phận của “Slither”: đó là cứ tạm thời để trò chơi bên chỗ Tịch, đợi xem tương lai “Angry Birds” như thế nào rồi sẽ liệu. Nếu “những con chim điên” có chỗ đứng trên thị trường thì không cần thiết phải đi đòi trò chơi bên SmileIndie về và ngược lại.

Đó là một câu trả lời khiến Liễu cảm kích cũng như yên tâm vô cùng, bởi vì làm người đồng hành với Dương Khoa trong suốt hành trình “Nam tiến” tham gia lễ hội VNfun, cộng thêm những thành tích nổi bật trong quá khứ cô thừa hiểu khả năng thất bại của trò chơi “Angry Birds” ấy tiệm cận 0%. Việc nó gặt hái được thành công chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. “Slither” vẫn sẽ ở lại SmileIndie thêm một thời gian nữa và cô sẽ không khiến ai phải mất lòng hết, cả người đàn anh đã từng dìu dắt trong quá khứ lẫn chàng thanh niên thiên tài mà cô đang theo chân.

“Giờ thì, quay trở lại với chuyện chị Liễu vừa nói.” Không để ý đến phản ứng của Liễu, Dương Khoa vân vê cằm tiếp tục tính toán: “Vậy là lại thêm một vấn đề nữa em suy nghĩ hơi đơn giản rồi. Nếu anh Tịch đã nhận ra được em đang đánh lạc hướng, thế thì rất có khả năng người khác cũng sẽ nhìn ra.”

“Đúng. Tất cả đều là kẻ tinh khôn hết, em im lặng lâu như vậy không sớm thì muộn cũng sẽ làm người của mấy đơn vị kia sinh nghi. Cho nên chị mới nói là em nên nên có suy tính kỹ càng nếu muốn tiếp tục chơi trò đánh lạc hướng đám đông.”

“Tiếp tục đánh lạc hướng đám đông à?...” Lẩm nhẩm một hồi, trong óc Dương Khoa bất chợt lóe lên một cái tên. Một ứng cử viên quá đỗi thích hợp để tiếp tục công việc của hai bài trả lời phỏng vấn khi trước.

...

“Không không không, quỹ đạo thế này không đúng với ý của sếp Khoa đâu.... (Lật giấy) Đây này, trong bản thảo ghi là “tăng tốc ngay khi người chơi nhấn một cái” chứ có phải đợi đến khi con chim chúc đầu xuống mới tăng tốc được đâu? Mau đánh dấu lại để chỉnh sửa đi Quế.” Tại căn phòng thiết kế âm thanh chuyên dụng của Ninja Studio, giờ phút này Duy Hải vừa săm soi từng câu từng chữ trên tập bản thảo Dương Khoa đưa cho hai người vừa chỉ đạo Xuân Quế thực hiện công việc bên máy tính.

“Chà, thế thì tôi nhầm to rồi ông ơi. Chết thật, sai một li đi cả cây số!” Chép miệng tiếc rẻ công sức đổ xuống sông xuống bể, Xuân Quế di chuột quét hết một đoạn mã dài dằng dặc trên màn hình rồi viết mấy từ ghi chú ở bên cạnh. Bất cẩn quá, không để ý câu chữ thôi là “toang” ngay!

“Không sao, căn bản là ghi như thế này cũng hơi khó để mà tưởng tượng ông ạ. Để lát nữa tôi nhắn lại sếp Khoa xem ý tôi như vậy có đúng không.... Ok, chắc là hết rồi đấy. Giờ ta soi nốt quỹ đạo của con chim thả bom nữa rồi bắt tay vào sửa lại thôi.”

“Được, chờ tý tôi lưu file.” Xuân Quế vừa dứt lời, phía bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa khiến cả hai phải giật mình. Tiếp đó, không đợi hai người định thần lại hồi đáp cánh cửa đã bật mở ra.
Danh sách truyện HOT