“Hô, vậy mà vượt lên đứng thứ nhất!”
Trên đường bước xuống sân khấu trở về khu vực chờ, Dương Khoa vẫn không thể tin được những gì vừa mới xảy ra. “Slither” đăng đỉnh mặc dù chỉ là tạm thời, các giám khảo dành tặng những lời khen ngợi tốt đẹp vượt quá sự mong đợi của bản thân. Trên sân khấu điềm đạm là thế, nhưng khi không còn trong tầm mắt mọi người tay chân hắn bắt đầu run rẩy vì hưng phấn, nụ cười sung sướng nở toe toét trên khuôn mặt rạng rỡ. Phải khó khăn lắm hắn mới dằn được lòng xuống để không tỏ ra thất thố thêm nữa.
Đi qua đám người dự thi đang ngồi rải rác, khóe mắt Dương Khoa bắt gặp vẻ căm tức lộ hẳn ra ngoài của thanh niên Đạt cùng phòng.
“Hừ! Giám khảo mù hết cả rồi!”
Lời thì thầm cay độc lọt vào tai Dương Khoa khi đi qua, thế nhưng hắn chỉ cười nhạt bước tiếp, Một kẻ ngạo mạn không chịu nổi thất bại mà thôi, người thiếu tôn trọng người khác như vậy không đáng để hắn chấp nhặt.
Trở lại chỗ ngồi ban nãy, Dương Khoa thoải mái dựa người lên thành ghế, lặng yên nhìn lên MC trên sân khấu gọi tên người dự thi tiếp theo. Thế rồi:
“Trò chơi của e... bạn trông thú vị đấy. Chúc mừng nhé.”
Một thanh âm êm tai truyền đến, Dương Khoa nghe thấy bèn quay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó. Không biết từ lúc nào chiếc ghế trống bên tay phải của hắn có người đang ngồi.
Lại là cô gái cao lạnh đó, cơ mà sao tự nhiên lần này cô ta lại chủ động nói chuyện vậy? Có ý đồ gì chăng, hay chỉ đơn giản là buồn chán muốn tìm người trò chuyện phiếm? Nhưng dù là gì đi nữa thì không phải hai người đang là đối thủ trong một cuộc tranh tài à, có gì có thể trao đổi với nhau trong giờ phút nhạy cảm này?
Vô số câu hỏi chạy qua não Dương Khoa với vận tốc ánh sáng. Có điều nhìn vẻ mặt Thu Thảo không giống như làm bộ mà là một lời khen ngợi thật tâm, hắn đắn đo một hai giây rồi trả lời ngắn gọn:
“Cảm ơn. Chị quá khen.”
Nói xong lời khách sáo Dương Khoa quay mặt đi, phần vì muốn xem tiếp tranh tài, phần lại bởi bản thân không muốn dây dưa quá nhiều với cô nàng băng giá. Dù sao cũng không phải là gu hắn thích, chuyện này không trọng yếu lắm, viết hai lần thôi.
Khen ngợi Dương Khoa một câu xong Thu Thảo cũng không nói thêm một lời nào nữa, cô cũng rất ăn ý quay mặt lên phía sân khấu. Hai người cứ thế im lặng ngồi cạnh nhau theo dõi những diễn biến mới nhất tiếp tục được diễn ra.
Theo từng người dự thi khác lần lượt đi lên, tâm tình phấn khích của Dương Khoa cũng dần lắng xuống. Hắn biết rằng với những thiếu hụt quá rõ ràng, “Slither” chắc chắn sẽ không thể ra về với vị trí quán quân chung cuộc. Cho nên trong suốt quá trình tranh tài diễn ra sau đó hắn trở nên khá lạc quan, dù là kết quả cuối cùng như thế nào hắn cũng đều chấp nhận hết. Vì dù sao mục tiêu đến với hội chợ lần này là lọt vào top 10 cũng đã hoàn thành rồi.
Hiện tại trò chơi của hắn đứng trước ba người, vậy kết quả tệ nhất là hắn thua sạch sáu người còn lại và ra về với vị trí thứ bảy. Ừm số 7, con số may mắn, kết quả như vậy thật sự không hề tệ chút nào.
Nhưng sự huyền diệu của vận mệnh không phải là thứ mà một kẻ phàm phu tục tử như hắn có thể nắm rõ.
Dương Khoa không ngờ rằng, trải qua gần một tiếng đồng hồ sau trò chơi của hắn vẫn có thể tiếp tục ở lại ngôi đầu bảng. Những trò chơi thứ năm, thứ sáu, thứ bảy tham gia sau đó đều có số điểm bám đuổi vô cùng sát sao, nhưng đều thiếu đúng một chút để có thể hạ gục tác phẩm của hắn.
Càng theo dõi, Dương Khoa càng phấn khởi, nụ cười ngày càng sáng trên khuôn mặt. Bởi vì cứ mỗi một đối thủ khiêu chiến ngôi đầu tiên thất bại, tức là xếp hạng cuối cùng của hắn lại cao thêm một bậc. Thêm một bậc là thêm một phần vinh dự, thêm một phần đảm bảo tương lai, và thêm một phần giải thưởng!
Lòng vui vẻ, Dương Khoa lại đánh mắt nhìn sang một phía. Thanh niên Đạt kia thì quá bi kịch rồi, vị trí của “Virus Quest” đã bị đá xuống thứ tư và chưa có vẻ gì là sẽ dừng lại. Khuôn mặt càng ngày càng đỏ bừng vì giận dữ, những lời phản đối không còn thì thầm nữa mà giờ được phun ra thành tiếng rồi, ngồi xa mấy mét Dương Khoa vẫn nghe thấy rõ.
Dương Khoa hắn chẳng phải là loại người ưa thích bỏ đá xuống giếng, nhưng tấm lòng thưởng thức cảnh vui người khác gặp họa thì vẫn có, nhất là đối với những người vốn không vừa mắt.
Cuộc tranh tài vẫn tiếp diễn trên sân khấu. Và rốt cuộc phải đến kẻ khiêu chiến thứ tám, “Slither” mới chắp tay nhường lại ngôi đầu.
“Một tràng pháo tay nữa cho “Lời nguyền Huynh đệ hội” nào các vị khán giả! Với số điểm trung bình 80,2 và 86% tán thành, trò chơi của tác giả Đỗ Khắc Minh đã vươn lên vị trí đầu tiên!”
MC trên sân khấu lại khuấy động bầu không khí, lúc này đã hơi chùng xuống sau vài tiếng đồng hồ diễn ra tranh tài. Một người thanh niên tầm 27, 28 tuổi cầm micro nói những lời cảm ơn không thành tiếng trên sân khấu. Dương Khoa ngồi dưới cũng nhẹ nhàng vỗ tay biểu thị khâm phục. Trò chơi này thoạt nhìn khá ưu tú về mọi mặt, hơn nữa nó còn gợi lên một cảm giác huyền bí làm chính hắn ngồi dưới quan sát cũng không nhịn được thèm thuồng muốn sờ tận tay trò chơi.
Ngắm nhìn số điểm cao chót vót, bỏ xa những người đứng sau được làm mới trên bảng xếp hạng Dương Khoa thở ra một hơi. Xem ra quán quân năm nay đã được định đoạt rồi.
Người dự thi thứ chín nối tiếp đi lên, song trò chơi không có gì nổi bật nên “Slither” vẫn tạm thời đứng nhì bảng. Cuối cùng:
“Xin các vị khán giả hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất đón chào thí sinh cuối cùng của ngày hôm nay, cũng là nữ thí sinh duy nhất của chúng ta – Trịnh Thu Thảo.”
Tiếng động bên cạnh vang lên. Thu Thảo đứng dậy, quay mặt liếc nhìn Dương Khoa giống như định nói một điều gì đó nhưng lại thôi. Cô khoan thai đi lên sân khấu.
“Được rồi, để xem trình độ thật sự của thí sinh nữ duy nhất đến đâu nào.” Trong lòng nhủ thầm, Dương Khoa khoanh tay nhìn theo bóng lưng hiên ngang đi lên sân khấu. Có điều trong tâm trí hắn vẫn có vài phần coi nhẹ Thu Thảo và trình độ của cô.
Giờ phút này theo hắn suy nghĩ lại thì cái danh sách trò chơi lọt vào top 10 chẳng qua là sắp xếp ngẫu nhiên mà thôi. Trò chơi của hắn tuy được liệt kê cuối cùng nhưng lại đánh bại tới bảy trò chơi khác, vậy thì cái vị trí đầu danh sách của Thu Thảo thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ.
“Xin giới thiệu đến với các vị giám khảo, nhân viên và khán giả, đây là trò chơi của tôi: “Grand Chef”.”
Song khi những hình ảnh đầu tiên của trò chơi được trình chiếu trên màn hình lớn, Dương Khoa đột nhiên vùng dậy ngồi ngay ngắn. Một tia coi thường vừa mới dâng lên trong lòng nhanh chóng tiêu tan.
“Nhìn nhầm rồi!”
Dương Khoa thấp giọng kêu. Mẹ nó, đây thực sự là trò chơi do một người làm ra sao? Dù là trò chơi trên các thiết bị di động nhưng hình ảnh hoa lệ trông chẳng khác gì các siêu bom tấn cả.
Không thể khinh thường!
Càng nghe Thu Thảo giới thiệu qua về trò chơi, Dương Khoa càng cảm thấy kinh ngạc. Nội dung lối chơi đa dạng, chi tiết vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Thế rồi khi đi vào khâu thử chơi, thấy giám khảo và nhân viên tỏ ra phấn khích một cách điên cuồng, hắn biết cô nàng mới thật sự là thiên tài.
Hắn không bằng được.
“Một trò chơi mô phỏng cuộc sống đầu bếp cực kỳ chân thực!”
“Đồ hoạ vô cùng ấn tượng, cuốn hút!”
“Nội dung hoàn mỹ, lối chơi đa dạng, có chiều sâu.”
Giám khảo ngồi trên không tiếc những mỹ từ khen ngợi Thu Thảo, mà giám khảo Hiện thì lại tái “hiện” một màn kinh điển: đưa ra lời mời làm việc trực tiếp tới Thu Thảo, tương tự như Dương Khoa trước đó. Càng ngạc nhiên hơn nữa là thay vì bối rối không kịp đưa ra câu trả lời như hắn, Thu Thảo thản nhiên nâng lên micro trong tay trả lời: “Chỉ cần quý công ty không phản đối.”
Phía dưới sân khấu khán giả trực tiếp nổ tung. Tiếng vỗ tay rào rạt, tiếng hú hét phấn khích vang lên nối tiếp nhau không ngớt, và chúng lên tới đỉnh điểm khi số điểm tổng kết ra lò.
Điểm trung bình 92 điểm, tỷ lệ người chơi tán thành 99%.
Một số điểm không chỉ bỏ quá xa những người xếp phía sau mà còn cao đến mức kỷ lục, ghi vào lịch sử tranh tài tại hội chợ GamExpo.
Tràng chúc mừng qua đi, mọi người ai nấy đều tỏ vẻ tiếc nuối vì trò chơi không đạt được điểm số tối đa, giá như thêm một chút nữa có phải là hoàn hảo không? Theo giám khảo điều đó là do trong lối chơi của “Grand Chef” còn sót một vài tì vết nhỏ ảnh hưởng đến tổng thể, chỉ cần khắc phục được những điểm ấy thì trò chơi sẽ đạt tới sự hoàn hảo tuyệt đối.
Còn về số nhân viên bên dưới, chỉ có hai người không đánh giá tán thành. Một người là vì quá say mê với trò chơi mà không để ý cấp ra đánh giá kịp lúc nên bị hệ thống mặc định coi như không tán thành. Mà người còn lại, chính là cô nàng thanh mai trúc mã của chúng ta, lúc này đang bĩu môi nhìn Thu Thảo trên đài một cách chán ghét.
“Đâng chết, lại thêm một người giành vị trí của anh Khoa!”
Thảo My tức giận đặt máy tính bảng xuống. Ngày hôm nay cô đã làm tất cả những gì có thể trợ giúp anh Khoa của cô rồi, từ việc đánh giá điểm tối đa cho trò chơi “Slither” lẫn đánh giá 0 điểm cho tất cả trò chơi còn lại. Song một cánh én khó có thể làm nên mùa xuân, một phiếu chênh lệch hiển nhiên là không đủ để giúp cho Dương Khoa của cô chiến thắng hai người tài giỏi đến biến thái khác.
Nhìn Thu Thảo đón nhận những lời khen ngợi nồng nhiệt trên sân khấu, không hiểu sao trong lòng Thảo My ngày càng bực bội, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lúc “Slither” bị đá xuống vị trí thứ hai. Cúi mặt xuống bàn, cô chỉ cầu mong cho cuộc tranh tài sớm kết thúc để chạy tới chỗ anh Khoa của cô.
Hôm nay cô vụng trộm tới đây tham gia vào đội ngũ đánh giá, hắn là anh Khoa sẽ bất ngờ lắm! Không biết lúc anh Khoa đi lên có nhìn thấy mình cổ vũ không, mà chắc là có thôi. Lúc nãy trông anh Khoa vuốt mặt làm cô buồn cười quá!
Thật là nóng ruột quá đi mà. Nhanh lên chứ, sao còn chưa trao giải nữa?
...
Sau thời khắc Thu Thảo xuất sắc đăng đỉnh, lễ trao giải cũng diễn ra ngay sau đó.
Năm nay tranh tài chế tác trò chơi tại hội chợ GamExpo kết thúc với hai sự kiện lịch sử, và tất cả đều đến từ phân khúc cá nhân độc lập. Đầu tiên, đó là xuất hiện thí sinh trẻ tuổi nhất lọt vào top 3 chung cuộc, chính là Dương Khoa của chúng ta.
Còn lại, chính là lần đầu tiên xuất hiện quán quân có điểm số cao kỷ lục, tuổi tác cũng là trẻ nhất trong số tất cả các quán quân từ trước tới nay trong phân khúc. Hơn nữa quán quân năm nay còn là một thí sinh nữ.
“Chúc mừng cậu, quý quân trẻ tuổi nhất của GamExpo.”
“Cảm ơn ngài.”
Đứng thành hàng nhận dải băng đeo lên người cùng chiếc cúp màu đồng tượng trưng cho hạng ba, Dương Khoa vui sướng nói lời cảm ơn giám khảo trao giải. Với hắn việc giành được ngôi vị quý quân năm nay đã là một thành công đáng để tự hào.
Tiếp đó hắn lặng yên cùng mọi người khác vỗ tay chúc mừng Thu Thảo điềm đạm đi lên nhận lấy chiếc cúp vàng – vinh dự cao quý nhất ngày hôm nay. Nhìn giờ phút cô gái cao ngạo đăng quang, trong lòng hắn cũng thật tâm tán thưởng.
Cô gái này quả là danh xứng với thực nhà vô địch. Bất luận là về tài năng hay là phong thái, Dương Khoa đều thấy bản thân thua kém người ta không chỉ một bậc.
Song điều này không hề làm hắn nhụt chí mà chỉ làm cho chiến ý trong lòng chậm rãi nổi lên.
“Chỉ một hội chợ thôi cũng đã có thiên tài như vậy xuất hiện rồi. Xem ra thế giới này cũng không đơn giản. Nhưng càng tốt, như thế mới đáng giá cho ta sống lại chinh phục đỉnh cao nhân sinh.”
Dương Khoa nắm chặt chiếc cúp đồng trong tay. Ngày hôm nay hắn tạm thỏa mãn với vị trí thứ ba. Nhưng chung quy sẽ có một ngày, hắn sẽ giành được vị trí vinh quang nhất ấy!