“Thực ra là có liệt kê đầy đủ đơn vị hoặc cá nhân tham dự đấy chứ không chỉ có mỗi top 10 đâu, nhưng đúng là không được chi tiết như thế này thật. Dù sao thì nội dung râu ria dân tình cũng chẳng thèm để ý đến.” Chỉ là mấy lời chém gió cho có thôi mà Nghĩa cũng tin sái cổ. Ngoài miệng đính chính lại cho đúng, trong lòng anh âm thầm ghi nhận năng lực thu thập thông tin của đối phương. Xem ra người ta cũng có móc nối với Hiệp hội đấy chứ chẳng phải thuộc dạng quan hệ nhân mạch nông cạn như mấy công ty mới quật khởi khác.
Giây phút cảm thán ngắn ngủi qua đi, Nghĩa thả tập danh sách trong tay xuống bàn rồi tiếp tục câu chuyện: “Mà lại không riêng gì công ty của bọn anh, những công ty lớn như GETA hay Thiên Không cũng không thấy góp mặt tại tranh tài năm nay. Thành ra nó trở thành sân chơi dành cho các công ty cỡ vừa và nhỏ đúng nghĩa luôn, thêm cả các tổ chức độc lập nữa.”
“Nói đến đây thì em cũng thấy lạ lắm anh Nghĩa ạ, từ hồi em biết đến hội chợ đến giờ có cả đống công ty lớn không tham dự tranh tài hai năm liên tiếp rồi. Em tưởng rằng dịp “luyện quân” tốt như tranh tài GamExpo thì các bên phải chú trọng lắm chứ, bảo nhỡ nhàng đột xuất một năm còn được chứ liên tiếp hai năm vắng mặt thế này thật sự là khó hiểu.” Dương Khoa làm bộ chần chứ một lúc rồi trưng cầu ý kiến của Nghĩa: “Theo anh thì vì sao tình hình lại trở nên lạ lùng thế? Anh cũng biết đấy, em chỉ mới bước chân vào lĩnh vực trò chơi được một thời gian ngắn thôi nên có nhiều chuyện chưa có sự hiểu biết rõ ràng.”
“À há, vấn đề này thì không chỉ mỗi mình em thấy lạ thôi đâu. Ngay đến đám bọn anh đây nhiều lúc còn thấy khó hiểu nữa là…. Anh chỉ có thể đưa ra phán đoán của cá nhân anh thôi nhé, bởi vì chuyện nội bộ thân ai người nấy biết dạng này không ai nói chắc được cả.” Đoạn Nghĩa bắt đầu cất giọng giảng giải từ tốn.
Năm phút sau.
“… Theo em thì cái giả thuyết thứ hai có vẻ hợp lý hơn cả anh ạ. Khả năng bọn họ đang dồn toàn lực để chuẩn bị làm một vố lớn vào năm sau hoặc đại loại thế. Đương nhiên là, ngoại trừ GETA.” Trải qua một hồi chăm chú lắng nghe, Dương Khoa cân nhắc thật nhanh sau đó lên tiếng chốt lại. Các phán đoán mà Nghĩa đưa ra đều nghe có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, chưa kể chúng còn không có căn cứ để xác minh nữa. Cho nên hắn chỉ nhặt ra giả thuyết có độ tin cậy cao nhất rồi lấy đó làm tham khảo mà thôi, không thể tin tưởng một cách hoàn toàn.
“Ừm, nhưng theo cá nhân anh thì không thể bỏ qua hai giả thuyết còn lại không tính đến. Bởi vì sau tất cả chúng đều có khả năng xảy ra, cho dù xác suất là rất nhỏ.”
Giảng giải xong xuôi, Nghĩa bất chợt quay đầu nhìn về phía gian hàng triển lãm to tướng phía đối diện rồi tỏ vẻ trầm ngâm: “Chung quy năm nay chỉ lợi lộc cho Hoasgame. Không ngờ đám đó thừa dịp các công ty lớn khác vắng mặt thực hiện một quả đột kích hiểm hóc, lại còn thành công trong việc lọt vào vòng chung kết tranh tài nữa chứ. Đoán chừng cao tầng bên đó hiện giờ chắc đang vui lắm.”
“Nhưng cũng phải công nhận đó là một nước đi hay anh ạ, nếu là em thì em cũng sẽ chớp cơ hội thế thôi. Tựa như năm ngoái “né” được đám công ty bọn anh vậy, tiếc là sản phẩm chưa được hoàn chỉnh nên mới đành phải chuyển sang triển lãm.” Dương Khoa phụ hoạ.
“Cho nên mấy lời đồn đại rằng Ninja Studio chẳng qua gặp may nên mới quật khởi nhanh chóng một chữ cũng không thể tin. Có một ông sếp “văn võ song toàn” như em bảo sao công ty lại phát triển thuận lợi đến thế, làm trò chơi đã giỏi rồi lại còn đưa ra được cả những quyết sách đúng đắn nữa. Ngẫm lại hồi trước anh quả là một thằng ngu mới nghĩ Khoa em thuộc dạng trẻ người non dạ. (cười tự giễu)”
“Hề, nhưng xác thực hiện tại em vẫn đang thuộc dạng “trẻ người non dạ” mà. Anh cứ nói quá.” Nghe thấy mấy lời tâng bốc của Nghĩa Dương Khoa cảm thấy có chút mất tự nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
“Gớm, đến bây giờ vẫn còn tính lừa anh tiếp sao?... Mà thôi không đùa nữa.” Nghĩa chủ động kết thúc câu chuyện bằng một lời cảnh báo bất chợt: “Theo động tĩnh mấy ngày vừa rồi thì rất có thể Hoasgame sẽ đánh một trận lớn trong khoảng thời gian sắp tới. Bên em nếu có dự định phát hành trò chơi mới cùng thời điểm thì nên cẩn thận, nếu cảm giác không ăn được thì đừng nên đầu nhập nhiều tiền của công sức kẻo khó mà hồi lại vốn.”
“… Cảm ơn anh, em sẽ cẩn thận.” Dương Khoa gật đầu cảm ơn chân thành, thế nhưng trong lòng thì lại chẳng để mối nguy mang tên Hoasgame vào đâu. Như đã nói muốn cạnh tranh cứ việc tới đây, chỉ cần sòng phẳng thì hắn chả ngại bố con đứa nào!
Lại nói chi phí sản xuất “Angry Birds” thực ra cũng không nhiều, nếu không muốn nói là còn không bằng một nửa những “Fruit Ninja” hay “Flappy Bird”, vốn cũng thuộc phạm trù nhẹ vốn chứ chẳng phải bom tấn hao tiền tốn của gì cho cam. Kết hợp với một vài chi tiết mới lạ đảm bảo người chơi sẽ hoan nghênh, muốn một trò chơi như thế lỗ vốn trừ phi đem phát hành miễn phí hoàn toàn, còn không thì không có cửa!
“Ơn huệ gì, chuyện vặt thôi Khoa em đừng khách sáo.” Nghĩa đứng dậy nói lời chào tạm biệt: “Thôi anh phải đi đây, lễ khai mạc sắp sửa diễn ra rồi.”
“Nán lại chuyện trò thêm một lúc nữa đã anh, làm gì mà vội thế?” Dương Khoa cũng đứng lên níu kéo cho có lệ.
“Chúng ta đang nói về lễ khai mạc GamExpo đó Khoa, không đi sớm thì tý nữa không chen chân vào được đâu. ┐( ̄~ ̄)┌ Với lại du khách bắt đầu đổ tới rồi kìa, mau mở cửa gian hàng phục vụ đi thôi không có người ta lại bỏ đi.” Dứt lời Nghĩa hất đầu về phía mặt tiền gian hàng. Chỉ thấy ở đó đúng là đã có một vài du khách hiếu kỳ giơ tay chỉ trỏ vào áp phích trang trí treo trên vách. Chắc là giờ mở cửa hội chợ triển lãm đã đến.
“Chậc, thế mà vừa nãy còn bảo mở hàng. Cuối cùng lại thành ngồi buôn chuyện với nhau chứ chẳng thấy mở hàng gì sất, tệ quá đấy anh Nghĩa!” Dương Khoa giang rộng hai tay ra điều trách móc.
“Khà khà, nói đùa vậy thôi chứ anh mở hàng đen lắm. Vẫn là nhường lại trọng trách cao cả ấy cho người may mắn khác em ạ.” Không dây dưa thêm nữa, Nghĩa bắt tay Dương Khoa một cái trước khi rời đi: “Anh đi đây, chúc chú và mọi người có một mùa triển lãm thành công.”
“Cảm ơn anh, cũng chúc anh điều tương tự nhé.”
Theo thân ảnh Nghĩa dần biến mất giữa dòng người qua lại, Dương Khoa hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh một lượt. Lúc này các thành viên thuộc đội ngũ phục vụ công tác triển lãm và tổ chức sự kiện tại gian hàng Ninja Studio đã tề tụ đông đủ, thấy du khách xuất hiện họ bắt đầu tản ra đứng vào vị trí của từng người mà không cần sếp lớn phải nhắc nhở.
Rất tự nhiên và thuần thục, cứ như là đã diễn tập cả chục lần rồi vậy.
“Được đấy chứ, hy vọng vạn sự thuận buồm xuôi gió.” Trong lòng phấn chấn, Dương Khoa khoan thai trở về chỗ ngồi tiếp tục công việc dang dở, thỉnh thoảng cặp mắt hắn lại đánh ra phía bên ngoài để ngắm nghía cảnh tượng du khách kéo đến gian hàng ngày một đông.
…
Theo lễ khai mạc chính thức diễn ra với sự góp mặt của những tiết mục đầy màu sắc, du khách thập phương đổ xô tìm đến thưởng thức ngày một nhiều. Các ngả đường dẫn tới sân khấu chính nhanh chóng lâm vào cảnh tắc nghẽn vì chật cứng người đứng kẻ đi.
Tuy vậy, giống như bất kỳ hội chợ triển lãm nào khác luôn luôn có một bộ phận du khách không mấy hứng thú với những tiết mục “hoa lá cành” dạng này. Thay vào đó vừa mở cửa một cái là bọn họ sẽ tràn vào các gian hàng luôn, vừa thoả mãn kịp thời niềm đam mê vừa tiết kiệm thời gian quý báu của bản thân.
“Tuyệt, tranh thủ người còn chưa đông tạt vào mấy gian hàng luôn thôi. Khai mạc khai mẹt gì chứ, phù phiếm!”
Xoay vai xốc lại ba lô cho ngay ngắn Trác Hải vừa rảo bước vừa lẩm bẩm không thành tiếng. Hiển nhiên, hắn chính là một thành viên của đội quân xem nhẹ các tiết mục văn nghệ ấy. Nhân đây cũng phải nói thêm, đây là lần đầu tiên Trác Hải chủ động tham dự hội chợ triển lãm GamExpo với tư cách du khách sau bao nhiêu năm tháng mài đũng quần trên ghế xem tường thuật trên internet. Và bởi vì không rủ được ai có cùng chí hướng đồng hành với mình nên hắn đành dạo chơi một mình, với chiếc ba lô lỉnh kỉnh chứa đựng những món đồ dùng thiết yếu.
Nhưng không sao hết.
Đã không ai chung vui thì vui một mình cho nó trọn vẹn, chả phải nghĩ ngợi phức tạp làm gì cho nhức đầu.
Nghiêng người lách qua một đám đông đứng giữa lối đi, Trác Hải đưa mắt nhìn quanh sau đó tạt ngay vào gian hàng của một công ty trò chơi có chút tiếng tăm. Nhưng chỉ vài phút sau hắn đã lại mang theo vẻ mặt có chút thất vọng rời đi.
“Chậc, cứ tưởng trò chơi mới của Zypress sẽ là trò chơi PC chứ. Thế mà cuối cùng lại thành trò chơi hệ máy di động, chán chả buồn kể.” Lần này thì Trác Hải phàn nàn thành tiếng. Bao nhiêu năm tháng qua đi nhưng sở thích lẫn sở ghét của hắn trong lĩnh vực trò chơi vẫn không hề thay đổi, chỉ cần nhìn thấy trò chơi hệ máy di động thì phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là chuyển sang nhìn trò chơi tiếp theo luôn.
Duy chỉ có các sản phẩm đến từ Ninja Studio là ngoại lệ duy nhất, từ di động cho đến PC hắn đều biểu thị bản thân không ngại tiếp xúc một phen trước khi quyết định gắn bó lâu dài hay không. Nguyên nhân vì sao lại thế thì bản thân Trác Hải cũng không rõ, đại khái là có sẵn thiện cảm đối với “đồng bào” diễn đàn zoV một thời đi. Dù sao thì hắn cũng không tìm ra được lý do nào nghe bùi tai hơn.
“… Ớ, vừa nghĩ đến một cái là thấy Ninja Studio luôn này?” Trông thấy logo công ty trò chơi quen thuộc cách đó không xa, Trác Hải sửng sốt đến nỗi chân đang đi bỗng dưng dừng lại đột ngột, khiến cho người đi phía sau thiếu chút nữa va vào. Kế đó đương nhiên là hắn phải nghe người ta chửi bới mấy câu song bản thân hắn biểu thị chẳng thèm quan tâm, bởi vì giờ phút này sự chú ý của hắn đang đổ dồn hết vào tạo hình nhân vật trò chơi ở phía bên dưới logo.
“Mấy con chim được nhá hàng trên mạng dạo trước đây mà.... Rầm rộ thế này xem ra có demo để chơi thử rồi, tới luôn!” Nghĩ là làm, Trác Hải quay người thẳng tiến về phía gian hàng. Bất quá giờ phút này tại mặt tiền gian hàng đã có cả một đống người tụ tập, làm hắn phải cực kỳ vất vả trong việc chen chúc mới lại gần được đến quầy.
“… Ồồồ, thật sự là rất rất rất đáng tiếc. Chỉ cần thêm một tý tẹo lực nữa thôi là thí sinh của chúng ta đã có thể hạ gục được nốt con lợn cuối cùng rồi. Thanh gỗ chỉ lung lay thôi chứ không đổ xuống như kỳ vọng.”
Trước mặt Trác Hải, một cô gái trông quen mắt cực kỳ đang bày tỏ sự tiếc nuối. Chắc hẳn đây là người chủ trì sự kiện hay quản lý khâu triển lãm của gian hàng. Ở bên cạnh cô là một màn hình TV siêu to khổng lồ được kết nối với một chiếc máy tính bảng và một du khách ôm mặt tỏ vẻ thất vọng, chắc là do pha thao tác lỗi vừa mới xảy ra.
“… Ơ này, hình như đây là Yurin?” Ngắm nhìn dung mạo cô gái hồi lâu, thế rồi Trác Hải bất chợt buột miệng kêu to. Ngay sau đó một du khách đứng bên cạnh anh tỏ vẻ hờ hững tiếp lời:
“Chuẩn Yurin rồi chứ còn “hình như” gì nữa?”
“Chuẩn hả…. Ninja Studio trông thế mà ghê phết, thuê được cả streamer nổi tiếng tới để quảng cáo trò chơi cơ đấy!”
“(Nghiêng đầu) Ông bị ngáo à? Người ta là nhân viên của Ninja Studio từ lâu rồi chứ thuê mướn cái gì? Chịu khó cập nhật tin tức đi chứ?”
“Wut? Là người của Ninja Studio? Tin vỉa hè hay chính thống đấy?”
“ (; ¬_ლ) Trời ạ, tin tức công bố trên Facechat cá nhân cả tỷ năm nay rồi. Chưa kể hôm qua hôm kia mấy trang mạng xã hội còn đưa tin về sự kiện giới thiệu trò chơi này nữa. Fan phong trào hả mà hỏi câu vớ vẩn thế?”
“Ờ thì… tôi có phải fan bà này đâu mà biết? Chỉ biết mặt bà này thôi, với cả tôi cũng không khoái xem stream cho lắm.”
“Thiệt tình….” Người du khách đưa mắt liếc nhìn Trác Hải trong một giây, sau đó im bặt lắc đầu như thể nhận định kẻ vừa đến không đáng để mình tốn thêm nước bọt. Mà Trác Hải thấy vậy cũng nhanh chóng gạt câu chuyện sang một bên, đôi mắt hắn tập trung nhìn về phía trước để xem có trò gì hay đang diễn ra.