Mong ước bấy lâu này bất ngờ trở thành sự thật làm Ninh Diệu tưởng đâu mình đang ở trong mơ. Hắn tiếp tục đi về phía trước rồi thử quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Úc Lễ vẫn ngồi yên chỗ cũ, còn đang ngủ ngon giấc. Ban đầu Ninh Diệu đi những bước rất nhỏ, sau đó cứ nhanh dần lên rồi cuối cùng hắn sải bước vụt chạy. Cơn gió thổi qua tai mang đến một bầu không khí khác hẳn. Đây chính là cảm giác tự do!
Được cơn gió tự do thổi đến sung sướng cõi lòng, Ninh Diệu chạy một lúc liền mệt lả đành đứng lại thở gấp. Ở vị trí hiện giờ hắn đã không thể thấy bóng dáng Úc Lễ được nữa. Chim chóc trên cây líu líu lo lo, chợt một mối lo nghĩ lóe lên trong đầu Ninh Diệu. Một mình Úc Lễ ở đó có an toàn không? Nếu như vòng tròn kia hoàn chỉnh, hắn tin là sẽ không ai xông vào được, nhưng vấn đề bây giờ là cái vòng tròn đó hỏng rồi. Một tên tu vi yếu như hắn còn có thể dễ dàng ra khỏi vòng tròn thì nói gì tới những người khác chứ? Còn cả thể chất của Úc Lễ ở trong giới tu tiên nữa, có khác gì thịt Đường Tăng thu hút hết lũ yêu quái ở đó tới nhai đầu đâu.
Hai ý nghĩ: chạy trốn và lo lắng cho Úc Lễ cứ đảo qua đảo lại trong lòng Ninh Diệu. Cuối cùng hắn chợt nghĩ ra một cách giải quyết. Hắn cứ thử xem có thể sửa cái vòng kia hay không, nếu như không được thì cứ ở đó trông hai ngày với tạo ít quan hệ với mấy động vật xung quanh. Đến hôm cuối cùng thì chạy sau, nhờ mấy bạn động vật ở đó trông chừng Úc Lễ hộ, nếu như có người xấu đến làm phiền thì chí ít chỉ cần cầm cự qua một ngày là được. Quả là một kế hoạch hoàn mỹ! Hắn đúng là thông minh tài trí quá đi!
Thế là Ninh Diệu chắp tay sau lưng, lững thững đi về, quay lại chỗ Úc Lễ lần nữa.
Ninh Diệu từ trên cao nhìn xuống Úc Lễ, hắn làm ra vẻ của người lớn, khẽ thở dài: "Huynh nói xem huynh lớn thế này rồi còn để ta phải lo nghĩ bận tâm. Haizz, chẳng ngoan gì cả."
Không biết có phải ảo giác hay không mà Ninh Diệu thoáng thấy vẻ mặt của Úc Lễ hơi là lạ, đến khi hắn chăm chú nhìn kĩ thì lại không thấy gì nữa cả. Có lẽ là hắn vừa nhìn nhầm. Ninh Diệu không nghĩ nhiều, hắn quay sang nghiên cứu phần bị hổng của vòng tròn kia. Khi người ta chuyên tâm nghiên cứu nghiền ngẫm, thời gian thường trôi qua rất mau. Tận lúc mặt trời khuất núi, sắc trời nhá nhem Ninh Diệu mới trở về bên đống lửa. Tuy hắn tự thấy mình rất thông minh nhưng thật lòng không thể không ngậm ngùi thừa nhận rằng có đôi khi làm khác nghề giống như cách cả ngọn núi
(1). Hắn hoàn toàn không nắm bắt được một chút đầu mối nào về việc sửa chữa lại cái vòng tròn này.
Vì để đề phòng nửa đêm đang ngủ lại thình lình bị địch tập kích, sau khi ăn xong bữa tối Ninh Diệu đã dựng lên một chỗ ẩn nấp bí mật có cành lá cây cối và thảm cỏ che khuất. Ninh Diệu trải cái nệm kia xuống mặt đất rồi chui ra khỏi căn cứ bí mật vừa dựng, đi đến chỗ Úc Lễ rồi cố gắng đỡ người dậy dẫn vào trong căn cứ nọ.
"Chỗ này... mấy ngày tới... sẽ là nhà của huynh... Huynh phải ở cho quen đi." Ninh Diệu thở hổn hển đặt Úc Lễ lên chiếc nệm êm ái, còn mình cũng mệt rã rời mà ngồi phịch xuống đó luôn.
Nằm trên chiếc nệm có thể biến mọi địa hình trở nên thoải mái êm ái, Ninh Diệu tưởng như mình có thể tan ra thành một vũng nước đá ngay tại đây. Hắn đã ở đây ngót nghét hai ngày trời rồi, hắn chỉ là một kẻ bình thường đến tầm thường thôi mà, tại sao lại phải cố gắng đến thế chứ?
Cái nệm này vốn là do người dân Ma giới dâng tặng cho Ma Vương và Ma Hậu cùng dùng nên hai người nằm chung vẫn rất rộng rãi. Ninh Diệu đấu tranh tư tưởng muốn đứng dậy, cuối cùng không ngoài dự liệu phải nếm mùi thất bại. Tuy là theo như những chuyện trước đấy có thể thấy Úc Lễ sẽ không chấp nhận việc ngủ chung một giường với người khác. Cơ mà hiện giờ y có khi còn ngủ hết ba ngày, không thể nào biết được Ninh Diệu phạm phải điều gì, vậy thì hắn cứ ngủ ở đây một hôm đi.
Hôm nay Ninh Diệu đã làm quá nhiều việc, hắn cực kì mệt mỏi, gần như là vừa ngả lưng là ngủ. Đống lửa đang đốt ở ngoài cách nơi hai người nằm một khoảng, ánh lửa mờ mờ chiếu hắt sang bên này. Trong ánh lửa sáng tối, cặp mắt vẫn luôn nhắm chặt dần hé ra.
Úc Lễ nghe được tiếng hít thở gần ngay sát bên, khó chịu trở mình nằm nghiêng. Nhưng dù y đưa lưng về phía Ninh Diệu thì hai người vẫn đang cùng nằm trên một chiếc nệm, khoảng cách giữa cả hai vẫn gần kề như cũ. Giác quan của người tu tiên rất nhạy, đã tu luyện đến trình độ như Úc Lễ thì càng cảm nhận rõ từng thay đổi nhỏ nhất ở trong không khí. Nhiệt độ cơ thể y xưa nay khá thấp, còn người nằm ngay sau lưng y lại ấm áp vô cùng. Luồng hơi ấm men theo không khí chầm chậm tản sang phía y. Úc Lễ buồn bực ngồi dậy tránh khỏi hơi ấm ấy.
Ninh Diệu đi rồi lại quay về là việc nằm ngoài dự liệu của Úc Lễ. Nếu như đã tìm được lỗ hổng ấy rồi vì sao không bỏ đi ngay? Là vì sợ hãi cho nên không dám đi một mình ư? Không... Như những lời Ninh Diệu đã nói lúc quay lại cùng với hành động muốn sửa chữa lại lỗ hổng của hắn... Tất cả những điều này đều hướng đến một khả năng khác. Vị thiếu gia nhỏ này có lẽ là lo lắng cho y đang ngủ say một thân một mình ở nơi này, vậy nên hắn mới đang đi được nửa chừng lại quay trở về. Úc Lễ nhớ rất rõ vẻ vui sướng trên mặt Ninh Diệu lúc chạy xuống núi, rồi khi hắn dừng bước suy nghĩ gì đó hết sức đắn đo xoắn xuýt. Cuối cùng, Ninh Diệu vẫn quay lại.
Lông mày của Úc Lễ bất giác nhăn lại, chiếc nệm phía dưới không hiểu sao mềm đến mức khiến người ta khó chịu, cả bầu không khí cũng ngột ngạt. Y đang định đứng dậy đi sang chỗ khác thì người nằm cạnh bên bỗng nhiên lẩm bẩm mấy câu nói mớ gì đó rất khó hiểu trong lúc ngủ. Úc Lễ đành phải tạm ngưng lại động tác, nhìn về phía người đang nằm bên cạnh ấy. Dường như Ninh Diệu ngủ không an giấc, hàng mi đen và dày hơi run khẽ. Hắn nghiêng mình hướng mặt về phía Úc Lễ, trông như sắp tỉnh giấc tới nơi.
Là một người đáng lý đang phải ngủ say để ổn định lại hơi thở bên trong, hiện giờ Úc Lễ không thể bị Ninh Diệu phát hiện ra mình đã tỉnh dậy được. Y khẽ nhíu mày rồi lần nữa ngả lưng nằm xuống. Vừa mới nằm xuống, một cánh tay trắng trẻo thon nhỏ vắt ngang qua eo y. Úc Lễ cứng người, thả thần thức
(2) ra dò xét. Thế mà phát hiện ra người to gan lớn mật kia vẫn đang say giấc nồng, không hề tỉnh ngủ.
Cánh tay Ninh Diệu sờ soạng mấy cái. Ninh Diệu đang ngủ mơ bỗng nói mớ một câu người ta có thể hiểu được, giọng nói còn hơi hờn giận: "Cứng quá đi."
Ninh Diệu thử ôm ghì chiếc gối ôm cứng ơi là cứng kia vào lòng nhưng lại nhận ra mình không tài nào xê dịch được nó. Hắn đành phải trở mình thêm cái nữa, dựa cả người lên gối ôm, vùi đầu vào gối giống như trước kia hắn vẫn làm. Cơ mà lần này không được êm đẹp cho lắm. Chóp mũi đụng vào chiếc gối cứng ngắc nọ khiến Ninh Diệu phải thốt lên tiếng than đau. Ngày hôm nay hắn thật sự rất mệt, dù là bị như vậy cũng không hề tỉnh giấc, chỉ lơ mơ giữa nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy cái gối ôm này rởm thật sự. Vì thế hắn đẩy cái gối ôm ra, còn giận dỗi trách cứ: "Gì mà cứng thế không biết, chẳng thoải mái gì cả. Ta không muốn ôm nhà ngươi ngủ nữa! Ta ôm cái khác..."
Mấy câu nói vừa thốt ra, độ ấm xung quanh chợt giảm mạnh, cứ như đang từ đầu hạ chuyển sang trời đông giá rét. Ninh Diệu vốn đang nửa tỉnh nửa mơ, vừa trúng chú Ngủ Mê
(3) thì lập tức chìm vào giấc ngủ say, nhịp thở đều đều. Úc Lễ ngồi dậy, nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của người trước mắt, giở giọng lạnh băng hỏi hắn: "Người nào khác?"
Cách đối phó với những lời nói giả dối không thật lòng Úc Lễ có rất nhiều nhưng trước đây chưa từng dùng với Ninh Diệu, thật không ngờ lần đầu tiên dùng đến lại là ở trong hoàn cảnh này.
Người đã ngủ say hé cánh môi hồng nhạt, lơ mơ đáp: "Ôm... cái gối khác."
Câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Úc Lễ càng khiến hành động lúc này của y trở nên kì quặc khó hiểu... Y đang làm cái gì vậy?
Úc Lễ buông tay ra để Ninh Diệu lần nữa nằm về chiếc nệm êm ái. Không khí lại trở về với vẻ yên tĩnh. Một lúc lâu sau Úc Lễ đứng lên rồi biến mất tăm ngay nơi ấy.
(1) 隔行如隔山: Khác nghề như cách cả ngọn núi. Ý là dù mình tài giỏi ở mảng này nhưng khi làm một việc không thuộc lĩnh vực hiểu biết chuyên sâu của mình thì rất khó mà làm tốt được. (2) 神识 (Thần thức): Chỉ tầm ý thức siêu cao, năng lực tư duy và các giác quan được đưa lên trạng thái nhạy bén nhất. (3) 晕睡咒 (Chú ngủ mê): Hiểu như một loại thần chú, phép thuật khiến người bị trúng rơi vào trạng thái ngủ mê._____________________
Thời gian hai ngày nhoáng cái đã qua. Hai hôm nay Ninh Diệu đều ngủ ngon ngoài dự định. Vốn dĩ hắn không định ngủ say như thế mà vẫn luôn giữ lại chút tỉnh táo để tránh trường hợp có người tới mà mình không phát hiện ra. Ai dè hắn vừa dính lấy cái nệm là ngủ say như chết luôn chứ!
Ninh Diệu nhớ lại những gì đã làm suốt hai ngày nay mà hoảng hồn. May là không xảy ra chuyện gì nếu không hắn không biết nên đối mặt với Úc Lễ thế nào nữa. Có điều như vậy chứng tỏ là không có ai theo dõi bọn họ hết, cũng không có ai phát hiện ra hành tung của bọn họ. Là chuyện tốt.
Ngày thứ ba, mặt trời treo cao qua ngọn cây, thời gian lên đường đã tới. Mấy ngày vừa qua Ninh Diệu đã tranh thủ làm thân với những động thực vật xung quanh đây, cậy nhờ chúng giúp đỡ để ý Úc Lễ một hôm. Tuy rằng Ninh Diệu không có khả năng giúp sửa lại lỗ hổng của vòng tròn kia được nhưng hắn đã cố hết sức che giấu vị trí của nó. Như thế lỗ hổng ấy sẽ không dễ bị phát hiện ra. Làm xong mọi chuyện Ninh Diệu cũng tạm yên tâm, cuối cùng nhìn thoáng qua Úc Lễ. Người đàn ông tóc đen áo đen đang nhắm chặt mắt, trông vừa tuấn tú lại quật cường.
Ninh Diệu nói: "Tạm biệt."
Lẽ đương nhiên Úc Lễ không thể nào chào đáp lại được. Gió thổi tán cây xào xạc, Ninh Diệu quay lưng bước đi.
______________________
Lần này vị thiếu gia nhỏ ấy đi thật rồi.
Úc Lễ mở mắt. Thần thức của y mở rộng đến phạm vi cả trăm dặm, thấy rõ thiếu gia nhỏ cưỡi trên lưng hổ lao khỏi khu rừng già này, đi thẳng tới bên con đường lớn bằng phẳng. Cỗ xe ngựa bằng gỗ được lấy ra khỏi nhẫn trữ vật, thiếu gia nhỏ chui tọt vào trong, cho xe chạy rồi cứ thế đi mất không cả quay đầu lại.
Trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng Úc Lễ đã hình thành thói quen đơn độc một mình từ lâu. Y thích sự yên ắng, rất ghét ồn ào ầm ĩ. Thế nhưng lúc này đây, không hiểu sao sự yên tĩnh xung quanh khiến y cảm thấy bức bối. Dưới sức đàn áp đáng sợ, chim thú côn trùng ở trong rừng đều không dám ho he tiếng nào làm cho cả khu rừng um tùm trở nên im ắng đến lạ.
"Vì sao không kêu? Bị câm điếc? Hay là chết cả rồi nên không kêu được?" Ma đầu áo đen hỏi toàn bộ khu rừng. Ngay sau đó tiếng chim hót, hổ gầm, côn trùng rả rích vang vọng khắp rừng sâu. Cả khu rừng trở nên vô cùng tưng bừng nhộn nhịp.
Úc Lễ lại nói: "Im mồm." Thế là cả khu rừng lại trở về với sự thinh lặng.
Không ai có thể ngăn cản bước đi của Úc Lễ, bởi vì y là người đàn ông khiến cả tam giới đều ghê sợ. Thế nhưng y không hề chủ động nhấc gót bước đi. Thời hạn ba ngày còn chưa tới, cho nên trước khi hết ngày hôm nay... y vẫn sẽ ở lại nơi này.
_____________________
Ninh Diệu đội lại chiếc nón che mặt của mình, tới cửa một quán trà nhỏ trước khi mặt trời lặn. Hắn bước vào trong quán, với viên linh thạch chất lượng cao cấp mà mình tự tạo ra hắn lập tức lấy được ưu đãi từ chủ quán, được dẫn vào một căn phòng trang nhã sang trọng trong quán trà. Ông chủ đi trước dẫn đường, Ninh Diệu nhìn qua lớp màn che của nón quan sát hết cách bài trí và khách ở trong quán.
Ngồi cách Ninh Diệu không xa là bàn của một nhóm đàn ông cao lớn lực lưỡng. Trên mặt bàn bọn họ ngồi quanh có giở ra một tấm bản đồ, mọi người đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó. Ninh Diệu không định nhìn trộm người khác nên đang muốn dõi mắt về phía trước đi qua họ. Chợt hắn lại nghe được vài câu trao đổi, câu được câu chăng mập mờ không rõ của nhóm người cao to ấy.
"Tạm thời xác định được tên đó đang ở trên ngọn núi gần đây."
"Giờ hắn đang bị trọng thương hẳn sẽ không phải đối thủ của chúng ta. Cứ tìm được người rồi đánh nhanh thắng nhanh, không thể để hắn có cơ hội hồi phục!"
"Hắn cũng đã tĩnh dưỡng được vài ngày rồi, không thể khinh địch được."
Trực giác Ninh Diệu mách bảo hắn có điều không ổn. Hắn quay phắt về phía chiếc bàn kia, trông thấy tấm bản đồ đang đặt trên bàn. Vừa thấy nó Ninh Diệu lập tức thấy có vấn đề. Tuy hắn không biết tên của những ngọn núi ở nơi này, cũng không biết đây là chỗ nào trên tấm bản đồ kia, nhưng mà con đường được vẽ trên tấm bản đồ và con đường hắn đi tới quán này giống y hệt nhau!
Ninh Diệu chưa kịp nghĩ kĩ hơn thì tầm mắt của hắn đã bị nhóm người kia phát hiện ra. Loại quán trà bên lề đường hoang vắng như thế này thì lấy đâu ra luật cấm đánh nhau. Ngay lúc này, năm ngón tay ai nhanh như chớp chộp tới phía Ninh Diệu: "Kẻ nào dám cả gan nhìn lén! Chán sống rồi đúng không!"
Những ngón tay nhanh như gió đánh đến trái tim kẻ nhìn trộm, thế nhưng ngay trước khi nắm được trái tim đối phương thì làn gió theo đó bay tới đã thổi tung mành sa che mặt trên nón của người nọ. Trong thoáng chốc, xung quanh im ắng đến lạ. Người đang bấu năm ngón tay kia chầm chậm thu ngón tay lại thành quyền, tướng mạo hung tợn, mắt trợn trừng lên.
"Ta... ta không nhìn trộm." Mỹ nhân mỏng manh yếu ớt bị dọa sợ, hốc mắt từ từ đỏ lên, "Chỉ là ta... ta ngửi thấy mùi trà của các vị nên muốn biết các vị uống trà gì mới nhìn thử thôi. Không phải ta nhìn trộm những món đồ khác của các vị đâu."
Người vừa ra tay ban nãy vẫn đang giữ nguyên tư thế giơ nắm đấm, ngay sau đó thì bị bạn của mình vỗ cho một cái thật kêu, tàn nhẫn vỗ cho nắm đấm ấy hạ xuống.
"Các vị... các vị định giết ta sao?" Mỹ nhân cúi thấp đầu, vẻ mặt tuyệt vọng xót xa vô cùng. Sau đó hắn như cố lấy hết dũng khí nhìn lướt qua nhóm người bọn họ, "Vậy trước khi chết... ta có thể... có thể uống thử ít trà của các vị không?"
Cái liếc mắt này với Ninh Diệu chỉ là một cái liếc mắt hết sức bình thường. Nhưng đối với những người mà hắn liếc nhìn lại chính là lưỡi dao câu hồn đoạt phách bọn họ. Mỹ nhân tu vi yếu ớt, dường như chỉ một hơi thở cũng có thể giết hắn, thế mà những tu sĩ giết người như chơi này lại không hề động tới một cọng lông tơ của hắn.
"Nói gì mà nghe xa lạ quá thế. Bọn huynh đây đều là người có tiếng trong giưới Tu Chân, sao có thể giết đệ được." Người có tướng mạo hung tợn làm ra vẻ hòa ái dễ gần.
Người đang ngồi ở chỗ gần với Ninh Diệu nhất chính là người ban nãy đã gạt tay bạn mình xuống, gã chừa ra một chỗ trống. Ninh Diệu mỉm miệng cười, hơi cúi người ngồi xuống ghế. Được ngắm nhìn trong khoảng cách gần như thế này càng khiến con người ta ý loạn tình mê hơn.
Lúc này có người hào sảng nói: "Muốn uống trà gì để huynh đây mời đệ? Mà thôi. Ông chủ! Tất cả trà trong quán mang ra mỗi loại một bình! Không, mười bình!"