Lần này đến lượt Kiều Lam giật mình.
Bởi vì cô không nghĩ đến và cũng nghĩ không ra tại sao Đàm Mặc lại hỏi cô loại vấn đề này.
Kiều Lam cảm thấy bọn họ đã trải qua rất nhiều trong hai năm quen biết, cuối cùng cũng về với nhau, bất kể xét từ góc độ nào cũng là tự nhiên phải thế.
Tại sao lại ở bên nhau ư? Bởi vì mình rất thích cậu, thích rất lâu, và đúng lúc vào một lần tình cờ mình phát hiện thì ra cậu cũng thích mình, vậy nên chúng ta đến với nhau.
Thật tự nhiên và nhẹ nhàng làm sao.
Giữa bọn họ, mặc dù chưa có ai từng nói những lời như thích, nhưng ánh mắt và hành động đã lộ rõ từ lâu rồi. Mà khi ở bên nhau, họ từng ôm, từng hôn, ôm hôn mãnh liệt, vậy nên Kiều Lam nghĩ rằng bọn họ hoàn toàn không cần phải nói rõ những chuyện này. Cô tưởng Đàm Mặc cũng giống như mình, thật ra cái gì cũng hiểu.
Nhưng bây giờ Đàm Mặc đột ngột hỏi cô tại sao lại muốn ở bên nhau.
Đàm Mặc hoàn toàn không hiểu.
Anh không hiểu cô thích anh đến nhường nào.
Tiếng chuông tan học vang lên, tiết hai tất cả mọi người phải xuống lầu tập thể dục theo nhạc. Đàm Mặc rũ mắt, xoay người, cũng đi ra ngoài phòng học, còn chưa đi được mấy bước thì bỗng bị Kiều Lam bắt lấy.
“Đi theo mình.” Kiều Lam kéo Đàm Mặc đi về hướng ngược với bãi tập.
Có một bãi cỏ trên phần đất trống giữa hai khu dạy học, giữa bãi cỏ có một con đường nhỏ, đi vào bên trong con đường ấy thì có một cầu thang xoắn ốc, rất bí mật. Bình thường ở đây không có người, vào lúc tập thể dục thì lại càng không có.
Hai người không đi tập thể dục, thể nào lát nữa cũng bị chủ nhiệm lớp tra hỏi, nhưng Kiều Lam so sánh hai bên, vẫn cảm thấy nói rõ ràng với Đàm Mặc quan trọng hơn một chút.
Đàm Mặc ngoan ngoãn để mặc Kiều Lam kéo đi. Sau khi rẽ vào chỗ cầu thang nhỏ xoắn ốc, cô ấn Đàm Mặc ngồi xuống bậc thang rồi mới nói: “Đàm Mặc.”
Đàm Mặc ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn Kiều Lam đang đứng trước mặt: “Ừ?”
Một tay Kiều Lam đặt trên bức tường thấp tại lối lên xuống cầu thang, mắt nhìn xuống Đàm Mặc, nói: “Mình luôn nghĩ rằng ban đầu chúng ta ở bên nhau là vì tâm ý của chúng ta giống nhau, vậy nên dù có vài điều chúng ta không nói, mình và cậu đều hiểu.” Kiều Lam nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ mình mới phát hiện, trong tình yêu có vài bước thật sự không thể nào bỏ bớt, nghi thức cảm thật sự là một thứ rất quan trọng.”
Miệng Đàm Mặc há hốc, không biết nên nói gì.
Bởi vì anh không hiểu ý của Kiều Lam cho lắm.
Đàm Mặc ngửa đầu nhìn cô, cô cũng nhìn anh chăm chú: “Đó là lý do chúng ta nên hỏi rõ ràng tất cả những gì còn thiếu sót. Đàm Mặc, tại sao ngày đó cậu lại muốn hôn trộm mình?”
Đàm Mặc siết chặt ngón tay.
Bởi vì, Đàm Mặc nghe thấy tiếng tim mình đập, giọng anh khàn khàn,
“Mình thích cậu.”
Thích rất lâu, thích đến tận xương tủy.
Kiều Lam mỉm cười, đôi mắt đen nhánh sáng ngời. Cô cúi người xuống một chút, nói tiếp: “Vậy cậu nghĩ xem tại sao mình hôn đáp lại cậu?”
Đàm Mặc im lặng một lúc rồi nói một cách thành thật: “Mình không biết.”
Đàm Mặc không biết.
Đến tận hôm nay, Đàm Mặc vẫn không đoán ra được. Có lẽ là vì anh hôn cô nên cô vô thức đáp lại, hoặc cũng có lẽ là chính bản thân cô hoàn toàn không nghĩ rõ ràng.
Vì một câu “không biết” kia của Đàm Mặc, Kiều Lam tức giận đến mức muốn túm lấy cổ áo anh mà rống to sao anh có thể không biết! Nhưng rốt cuộc cô vẫn nhịn được, tiếp tục nói: “Vậy cậu cảm thấy tại sao mình lại yêu đương với cậu?”
Đàm Mặc lại im lặng một lúc rồi nói: “Chắc là thương hại mình.”
Kiều Lam: …???
Lần này Kiều Lam thật sự bị chọc tức đến nỗi phải bật cười.
“Mình thương hại cậu à?”
Kiều Lam quả thật không biết nên nói gì. Đại khái là tức giận, không thèm để ý đến hình tượng nữa, Kiều Lam nhấc đôi chân dài, giẫm một chân lên bậc thềm bên cạnh Đàm Mặc, khoác tay lên đầu gối. Hai người lập tức sát gần nhau hơn.
“Mình thương hại cậu cái gì? Cậu có gì mà có thể khiến mình thương hại? Đừng quay đi, nhìn mình.” Đàm Mặc quay mặt đi, Kiều Lam vươn tay xoay mặt anh lại. “Hơn nữa, mình là loại người chỉ vì cảm thấy cậu đáng thương mà quyết định cả đời mình một cách mơ hồ sao?”
Trên thế giới có rất nhiều người khiến cô phải thương hại, nhưng cô chỉ lựa chọn duy nhất một người là anh.
Hơn nữa, Kiều Lam hoàn toàn không hiểu được tại sao Đàm Mặc lại cảm thấy cô thương hại anh. So với Đàm Mặc thì người đáng thương hơn chẳng phải là cô sao?
“Mình không hiểu tại sao cậu lại nghĩ như thế. Ngược lại, hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, cha không thân mẹ không thích, không ai quan tâm, rắc rối có một đống. Cậu có thương hại mình không?”
Đàm Mặc lắc đầu. Sao anh lại cảm thấy Kiều Lam đáng thương được cơ chứ? Trong lòng anh, Kiều Lam xinh đẹp, thông minh, ưu tú khiến người ta cảm nhận được sự hoàn mỹ.
Đàm Mặc nhìn Kiều Lam không chỉ đơn giản là qua “bộ lọc” nữa [1]. Nghe lời Đàm Mặc nói xong, Kiều Lam cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười nói: “Nói dễ nghe thế, suýt nữa là mình tin rồi.”
[1] Nhìn qua “bộ lọc”: Ý nói khi nhìn vào một người nào đó bạn sẽ tự động bỏ qua hết những điều gì xấu, chưa đẹp, chưa hay ở họ, chỉ còn lại những thứ tốt đẹp nhất của người đó trong mắt bạn mà thôi.
“Tất cả đều là thật.” Đàm Mặc nói. Trong lòng anh, Kiều Lam chính là như thế.
“Vậy cậu có biết không? Trong lòng mình, cậu cũng như vậy?” Kiều Lam nói chậm lại như thể sợ rằng anh nghe không rõ hoặc không hiểu. Cô gần như gằn từng chữ: “Có thể lúc bắt đầu mình tiếp cận cậu đúng là vì cảm thấy cậu đáng thương. Nhưng đó không phải là tất cả. Không có mối quan hệ tình cảm nào chỉ được duy trì bằng sự thương hại hết.”
“Cậu không biết trong lòng mình, cậu xuất sắc đến thế nào đâu, xuất sắc hơn bất kỳ chàng trai nào mình từng gặp.” Kiều Lam vươn tay mơn trớn gò má của Đàm Mặc: “Đẹp như vậy, thông minh như vậy, lợi hại như thế. Cậu không biết mình khâm phục và ngưỡng mộ cậu đến thế nào, nhiều đến mức mình muốn ở bên cạnh cậu, tiếp tục đi cùng cậu như thế. Suỵt, đừng nói gì cả, đợi mình nói xong.”
Kiều Lam thu chân đang giẫm trên bậc thang lại. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Đàm Mặc, ngẩng đầu nhìn anh, nói tiếp: “Tất cả những gì mình nói đều là thật. Lúc trước đi Mỹ cậu chẳng nói gì với mình. Ngày nào mình cũng nhớ cậu, nghĩ xem chừng nào thì cậu mới có thể trở về, nghĩ xem cứ như vậy thì có khi nào cậu bỏ rơi mình rồi đi mất hay không. Mình cũng biết sợ hãi, sợ rằng cậu sẽ gặp gỡ một cô gái khác ở nơi mà mình không thấy, cậu sẽ đối xử với cô ấy như cậu đã làm với mình. Mình cũng sợ rằng một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ thích một cô gái nào đó mà mình không biết, rồi từ đó, mình với cậu chỉ là bạn bè có quan hệ hơi tốt một chút mà thôi.”
“Mình còn thăm dò rất nhiều lần, thử xem có phải cậu cũng thích mình hay không, cho nên cứ lo được lo mất mãi. Đàm Mặc, mình nói nhiều như vậy là muốn cậu biết rằng mình chưa bao giờ ở bên cậu bởi vì thương hại. Mình muốn chiếu cố cậu cả đời là bởi vì thích cậu. Mình không thích cậu quá gần gũi với những cô gái khác là bởi vì thích cậu. Ngày đó cậu hôn mình, mình hôn đáp lại cũng bởi vì thích cậu. Mình quyết định ở bên cậu, làm bạn gái của cậu cũng bởi vì thích cậu. Chưa từng có nguyên nhân khác.”
“Mình không ngờ là cậu sẽ không có cảm giác an toàn như vậy. Xin lỗi cậu rất nhiều vì lúc ấy không nói những lời này.” Kiều Lam nắm chặt tay Đàm Mặc, tựa cằm lên gối anh, ngửa đầu nói khẽ: “Sau này cậu muốn nghe bao nhiêu lần cũng được hết. Đàm Mặc, mình thật sự rất thích cậu, mình chưa bao giờ thích một người và muốn bên nhau cả đời như thế. Được rồi, cuối cùng mình cũng nói xong, bây giờ đến lượt cậu nói…”
Đàm Mặc nắm lấy tay Kiều Lam, anh chỉ muốn ôm cô vào trong ngực. Nhưng anh còn chưa kịp làm, một cái đầu đã thò ra khỏi cầu thang bí mật, nói một cách sâu kín:
“Hai đứa ở đây làm gì?”
Kiều Lam đang đan mười ngón tay với Đàm Mặc: “…”
Đàm Mặc thoáng sửng sốt, tỉnh táo lại trước: “… Tâm sự.”
Chủ nhiệm lớp vừa thấy thiếu mất hai người tập thể dục đã đi tìm mười phút đồng hồ: “…”
Tâm sự lúc nào với ở đâu mà chẳng được? Cứ nhất thiết phải đến chỗ c*t chim cũng không có này để tâm sự ngay giữa tiết sao? Có chuyện gì gấp gáp nhất định phải nói ngay bây giờ hay sao mà không thể chờ tập thể dục xong nghỉ giải lao rồi nói?
Chủ nhiệm lớp càng nghĩ càng giận.
Ông đã nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ những gì hai người làm rồi, dù sao thì thành tích của cả hai đều không bị sa sút, nhưng hành động hôm nay thật sự là quá đáng lắm rồi! Ông dạy học trò mấy chục năm nay cũng chưa từng gặp học sinh nào yêu sớm mà lại to gan như thế!
May là bị ông nhìn thấy, nếu chuyện này bị thầy giám thị bắt gặp, vậy không phải sẽ bị lôi ra phê bình trước toàn trường sao?
Chuyện này không thể kết thúc như vậy được, phải quản!
Cho dù quan hệ của hai cô cậu đã được gia đình chấp thuận, cho dù thành tích của hai cô cậu đứng nhất đứng nhì khối thì nhất định cũng phải quản! Chuyện này mà để đám đàn em khối dưới nhìn thấy thì còn ra thể thống gì, chúng học hư thì ai chịu trách nhiệm!
Thế là đám học sinh lớp 18 phát hiện chủ nhiệm lớp nổi giận đùng đùng dẫn Kiều Lam và Đàm Mặc về lớp rồi lại dẫn hai người ra ngoài, nguyên một tiết Ngữ Văn mất tăm mất tích, mãi đến khi hết tiết Ngữ Văn mới trở về.
Kiều Lam và Đàm Mặc viết bản kiểm điểm hết một tiết. Kiều Lam ngoan ngoãn viết tám trăm chữ một cách cực kỳ nghiêm túc. Bản kiểm điểm của Đàm Mặc chỉ có một câu, rất xin lỗi thầy, em sai rồi.
Không ai biết hai người đi làm gì. Ai bảo thành tích của bọn họ thật sự quá tốt chứ, ngay cả Bạch Ngọc cũng tưởng chủ nhiệm lớp tìm hai người là bởi vì vấn đề học tập.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng răn dạy hai người xong, đồng thời cũng nghiêm lệnh cấm chỉ hai người không được nghênh ngang như thế ở trong trường nữa.
Vì vậy, hai người được răn dạy rốt cuộc cũng an phận yên tĩnh được vài ngày.
Thật ra mà nói thì cũng không phải công lao của giáo viên chủ nhiệm, mà là nhờ Kiều Lam thổ lộ một phen nên cuối cùng khoảng thời gian nghi ngờ bản thân khiến Đàm Mặc nôn nóng bất an cũng kết thúc. Thậm chí phản ứng của anh còn trở nên chậm chạp vì lời thổ lộ kia quá ngọt ngào, vui vẻ như một tên ngốc.
Mãi cho đến tối thứ sáu, đại khái là sức mạnh của lời Kiều Lam nói rốt cuộc cũng dần mất đi, đầu óc choáng váng vì ngọt ngào của Đàm Mặc rốt cuộc cũng có thể suy nghĩ lý trí. Tên ngốc cuối cùng cũng không còn choáng váng nữa mà trở nên xúc động.
Tiết tự học buổi tối, Kiều Lam nhận được Wechat của Đàm Mặc, Đàm Mặc nói mình đang ở bên ngoài khu dạy học.
Kiều Lam nhìn giáo viên Sinh học đang ngồi trên bục giảng.
Rất tốt, hôm nay không phải tiết tự học buổi tối của chủ nhiệm lớp, thầy ấy cũng không xuất hiện tối nay, xem ra là không hề tới.
Kiều Lam chạy đến xin nghỉ với giáo viên Sinh học. Giáo viên Sinh học không mảy may nghi ngờ một học sinh giỏi như Kiều Lam, còn rất quan tâm bảo cô chú ý thân thể.
Kiều Lam ngoan ngoãn gật đầu, sau đó rời lớp đi ra khỏi hành lang, vừa mới bước xuống cầu thang đã bị ôm chặt lấy.
Đàm Mặc gần như nhấc bổng cô lên mà ôm. Kiều Lam hoảng sợ, vội ôm lấy cổ Đàm Mặc, nhỏ giọng nói: “Buổi tối sao lại đột nhiên đến đây?”
“Nhớ cậu.” Đàm Mặc vùi mặt vào xương quai xanh của Kiều Lam, khẽ nói.
“Ngày mai cuối tuần mình có thể về nhà ngay rồi.” Kiều Lam sờ đầu Đàm Mặc: “Hôm nay cần gì mà phải đến đột ngột như thế chứ.”
“Mình nhớ cậu.” Sau khi lặp lại một lần nữa, Đàm Mặc thấp giọng nói: “Những lời ngày đó cậu nói có còn tính không?”
“Lời gì cơ?” Kiều Lam cố ý hỏi: “Ngày đó mình nói nhiều lời lắm.”
Đàm Mặc thả cô xuống đất, cúi đầu nhẹ nhàng cà trán vào trán Kiều Lam: “Cậu nói chỉ cần mình muốn nghe, cậu sẽ nói cho mình nghe, bây giờ mình muốn nghe.”
Kiều Lam cười khẽ, ngón tay mơn trớn gò má Đàm Mặc, cuối cùng bóp vành tai anh. Cô kiễng chân lên, ghé vào tai anh nói khẽ: “Nói gì cơ? Thích cậu, rất thích cậu, thích cậu nhất. Cậu thích cái nào?”