Kiều Lam chưa bao giờ quan tâm nhiều đến việc ăn mặc, đặc biệt là sau khi chính thức khai giảng, cô rất bận rộn với việc học.
Sinh viên năm nhất chủ yếu học về cơ bản, chỉ có Giải phẫu người và sinh lý học cùng với Tâm lý học đại cương là liên quan đến chuyên ngành, còn lại là các môn học cơ bản như Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác và Ứng dụng máy tính cơ bản. Các môn học này có thể tự chọn thời gian, vậy nên một tiết có thể có nhiều sinh viên thuộc các chuyên ngành khác nhau.
Đàm Mặc và Kiều Lam chọn cùng một ca học.
Đàm Mặc đứng dưới khu ký túc đợi Kiều Lam như thường ngày. Anh nhìn thấy bóng hình quen thuộc đi tới, đến khi bước lại gần mới phát hiện Kiều Lam khác hẳn mọi khi.
Kiều Lam hôm nay, quá mức xinh đẹp.
Cô thật sự rất thích hợp để tô son điểm phấn. Giống như rất nhiều ngôi sao trong làng giải trí cũng nổi tiếng là “khuôn mặt dễ trang điểm”, những khuôn mặt như thế này luôn có một vài nét đặc trưng. Khuôn mặt phải cực kỳ có độ khối, xương lông mày cao, sơn căn [1] cao, hốc mắt sâu một chút, sống mũi nhất định phải cao và thẳng, chính diện khuôn mặt vô cùng đầy đặn, mặt nghiêng cực kỳ có độ khối. Những từ như hiền lành hay tiểu gia bích ngọc [2] hoàn toàn không liên quan gì đến kiểu ngoại hình này.
[1] Sơn căn: Vùng ở giữa hai mi trong của mắt, nằm dưới ấn đường.
[2] Tiểu gia bích ngọc: Từ chỉ những cô gái nhút nhát nhưng thiện lương và xinh đẹp trong các gia đình nghèo ngày xưa.
Kiều Lam chính là như vậy. Ngũ quan tinh xảo, vẻ đẹp rất có tính xâm lược. Bình thường cô chỉ bôi chút son môi, ngay cả lông mày cũng không vẽ.
Bây giờ chỉ cần thoáng chải chuốt và làm nổi bật các đường nét trên gương mặt một chút, Kiều Lam trang điểm không đậm, dù sao cũng đang ở trong trường, trang điểm ngày thường mà thôi. Tô lại lông mày, kẻ chút eyeliner, cuối cùng thêm son môi, cô rất hợp với màu đỏ thẫm.
Nhìn khuôn mặt này, chỉ còn lại hai chữ, kinh diễm.
Sáng nay trang điểm xong, các cô gái trong ký túc nhìn cô mà còn giật mình mất một lúc, huống hồ là Đàm Mặc.
Đàm Mặc hơi ngây người nhìn chằm chằm Kiều Lam một lúc lâu. Giây phút lấy lại được tinh thần, tâm trạng anh lập tức tồi tệ đến cực điểm.
Anh muốn lau sạch lớp trang điểm trên mặt Kiều Lam.
Anh muốn tất cả mọi người xung quanh biến mất. Nam hay nữ cũng vậy. Toàn bộ. Tất cả.
Anh muốn giấu Kiều Lam đi, không muốn để bất cứ người nào trừ mình ra nhìn thấy.
Kiều Lam thật sự không ngờ rằng Đàm Mặc lại có phản ứng như thế này. Cô rất mong chờ phản ứng của Đàm Mặc khi anh nhìn thấy, còn muốn hỏi anh xem có đẹp hay không, liệu anh có thích nó. Thế rồi Đàm Mặc lại nhìn cô một cách vô cảm, ánh nhìn khiến cô sợ hãi trong lòng.
Kiều Lam vô thức rụt người lại, do dự mở miệng: “Trông không đẹp à?”
Ánh mắt Đàm Mặc nặng trĩu lạ lùng. Anh không trả lời mà vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.
Trang điểm cho ai xem?
Anh sao? Nhưng nếu là anh thì sao lại đột ngột như thế?
Đối với anh mà nói, hôm nay chẳng phải là ngày đặc biệt gì. Đàm Mặc nghĩ mãi cũng không ra hôm nay có gì đáng để Kiều Lam cố ý trang điểm.
Cô phải đi gặp ai nên mới ăn mặc như thế?
Đàm Mặc cũng không muốn nghi ngờ này nọ. Từ sau khi hai người ở bên nhau, anh cảm thấy bất an trong lòng mình đã dần dần biến mất. Anh bắt đầu tin tưởng thật lòng rằng có lẽ bản thân mình đáng để được yêu. Kiều Lam thật sự thích anh, hơn nữa còn nhiều hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Nhưng bỗng chốc, lúc ấy Đàm Mặc mới nhận ra, bất an không hề biến mất, nó chỉ nhất thời bị đè xuống mà thôi.
Chỉ cần cuộc sống yên bình khiến anh đắm chìm này hơi có một chút gợn sóng, hơi có một chút bất thường, sự bất an bị anh dần lãng quên sẽ lập tức ngóc đầu trở lại, tro tàn lại cháy.
Cũng giống như bây giờ, chỉ bởi vì Kiều Lam trang điểm mà thôi, thần kinh của anh đã bắt đầu lao đi không kiểm soát được.
Vì sao? Bởi vì ai? Có phải Kiều Lam đang giấu giếm anh điều gì?
Đàm Mặc muốn chất vấn.
Nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng cảm xúc, anh kiểm soát biểu cảm của mình, hỏi Kiều Lam: “Hôm nay em muốn đi gặp ai à?”
Kiều Lam lắc đầu: “Không có, chỉ đi học thôi.”
Chỉ đi học?
Đàm Mặc siết chặt ngón tay, lại cố gắng hỏi Kiều Lam bằng giọng điệu tương đối tự nhiên và bình thản: “Vậy sao lại đột nhiên trang điểm?”
Tiết học hôm nay có gì khác với bình thường?
Dường như có điểm không giống lắm. Môn chuyên ngành đều là sinh viên chung chuyên ngành cùng học, nhưng nguyên lý căn bản của chủ nghĩa Mác thì nhiều lớp học cùng nhau.
Có ai trong lớp này?
Kiều Lam thật sự không nhìn ra. Cô không nhìn ra được sự kìm nén dưới khuôn mặt bình tĩnh của Đàm Mặc.
Đối với vấn đề này, Kiều Lam quả thật là muốn lấp liếm. Cô thật sự không muốn trả lời lý do mình muốn trang điểm.
Kiều Lam vốn tưởng rằng hôm nay Đàm Mặc sẽ bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô, sau đó thuận tiện khen cô trông rất đẹp, thế rồi Đàm Mặc lại hỏi thẳng cô tại sao lại trang điểm.
Mấy chuyện như là ăn giấm này, tự mình biết rồi âm thầm ghen tuông trong lòng là được, để người ấy biết thì xấu hổ lắm!
Kiều Lam ngẩng đầu đối mặt với Đàm Mặc vài giây rồi yên lặng móc điện thoại ra.
Ngón tay của Đàm Mặc lập tức siết chặt hơn. Anh tưởng rằng đây là Kiều Lam cố ý nói sang chuyện khác không muốn trả lời, lại thấy Kiều Lam gõ gõ mấy cái trên điện thoại, không biết bấm cái gì. Sau đó, cô đưa điện thoại cho anh, buồn bực nói: “Tự anh nhìn đi.”
Đàm Mặc cúi đầu nhìn điện thoại, vừa liếc một cái đã thấy đâu đâu cũng là “thích”.
“Đây là gì?”
“Confession của trường.” Kiều Lam nói, hơi chút buồn bực. “Tỏ tình đủ kiểu luôn.”
Kiều Lam cho anh xem cái này làm gì?
Đàm Mặc không hiểu lắm, nhưng Kiều Lam đã cho anh xem thì chắc chắn là có dụng ý, Đàm Mặc kéo xuống phía dưới.
Anh chưa bao giờ biết rằng lại có một nơi như vậy, một nơi mà có rất nhiều người hoàn toàn không liên quan nhắc đến tên anh. Xem những lời “tỏ tình” này rồi nhìn lại Kiều Lam hôm nay xinh đẹp khác thường, còn có phần ủ rũ, cuối cùng Đàm Mặc cũng nhận ra được một loại khả năng nào đó. Anh giật mình đánh “thịch”. Trong tích tắc, dường như Đàm Mặc có thể nghe rõ tiếng tim đập nhanh hơn.
Là… như những gì anh tưởng tượng sao?
Đàm Mặc nhấc đôi chân dài, sải hai bước lớn đã đuổi kịp bước chân của Kiều Lam: “Lam Lam, Kiều Lam.”
Hai người vốn đã thu hút sự chú ý của người khác lập tức lại càng bắt mắt hơn, cộng thêm việc bây giờ tất cả mọi người phải đi học, trên đường toàn là sinh viên đi qua.
Bởi vì lúc trước Đàm Mặc đại diện cho tân sinh viên nên chỉ cần có để ý thì hầu như ai cũng biết. Vì Đàm Mặc và Kiều Lam thuộc hai chuyên ngành khác nhau nên mỗi ngày lên lớp, hai người không hẹn đi cùng nhau mà từng người đi với bạn cùng phòng. Hôm nay là lớp cơ bản nên hai người mới hẹn nhau, lúc này Đàm Mặc mới quang minh chính đại xuất hiện dưới khu ký túc.
Người thì không biết Đàm Mặc có bạn gái. Người thì đã nghe qua rồi. Nhưng có lẽ là Đàm Mặc quá đẹp trai, quá ưu tú, nên cho dù nghe nói anh có bạn gái, tưởng tượng của bọn họ về cô “bạn gái” này cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu. Có khi cô còn không phải là sinh viên của đại học B. Cũng chính bởi vì như thế mà những lời tỏ tình trên confession mới liên tiếp xuất hiện, thậm chí còn có người nói thẳng là sẽ chờ Đàm Mặc chia tay.
Dù sao nơi này cũng là đại học B, người đến được đây ai mà chẳng xuất sắc, ai mà không kiêu ngạo? Nhất là những cô gái đã ưu tú lại còn xinh đẹp, kiểu gì họ cũng cảm thấy nhất định là mình tốt hơn cô bạn gái kia của Đàm Mặc nhiều.
Kết quả hôm nay vừa vặn được gặp.
Không phải Kiều Lam để mặt mộc là không xinh, nhưng sau khi trang điểm xong, tuyệt đối không có ai hoàn mỹ và đẹp đến ngỡ ngàng hơn cô cả. Rất nhiều cô gái không kìm được mà quay đầu liếc nhìn Kiều Lam, nhỏ giọng hỏi người bạn bên cạnh rằng cô gái kia là ai, liệu có phải là sinh viên của học viện điện ảnh bên cạnh chạy nhầm chỗ. Ngoại hình này tuyệt đối là đủ đẹp để vào làng giải trí!
Thế rồi bọn họ nhìn thấy cô gái siêu xinh đẹp này cùng với hotboy mới nổi đình nổi đám dạo gần đây trong trường tay nắm tay cùng đi học.
…
?????
Đàm Mặc là người cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn, đương nhiên là anh có thể cảm nhận được những ánh mắt đang rơi vào trên người mình, nhiều đến nỗi không đếm xuể, nhưng lúc này anh cũng không có tâm trạng quan tâm đến điều đó.
Đàm Mặc bắt lấy Kiều Lam, lực tay cực lớn cứng rắn kéo cô gái có chút xấu hổ lại. Anh cúi đầu xuống, kề tai nói nhỏ với Kiều Lam: “Nếu anh nghĩ không sai…” Nhịp tim của Đàm Mặc nhanh đến nỗi khiến anh sắp bay lên, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ như đang lơ lửng, giọng nói rơi vào tai Kiều Lam càng giống lông vũ hơn là ngứa.
Nếu anh nghĩ không sai.
“Em ghen à?”
Kiều Lam vội vàng dùng một tay khác che lỗ tai lại, không nhìn về hướng anh. Cô kéo Đàm Mặc chạy về phía tòa nhà dạy học: “Nhanh lên, mười mấy phút nữa là vào lớp rồi.”
Những suy nghĩ u ám vừa rồi còn tràn đầy trong đầu đã biến mất từ lâu, tìm cũng không thấy. Mắt Đàm Mặc sáng lạ thường, anh không nhúc nhích, kéo Kiều Lam đang ra sức lôi anh đi ngược trở về. Mặc cho những người xung quanh nhìn thế nào, ánh mắt Đàm Mặc dành cho Kiều Lam vẫn sáng rực. Anh dán vào đôi tai mẫn cảm của cô, muốn cô nói rõ:
“Em còn chưa nói là đúng hay không.”
Kiều Lam: “…”
“Đúng hay không?”
“Phải phải phải phải phải! Đến trễ mất!”
Đàm Mặc cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng trước mặt người khác trở nên ấm áp. Anh không túm lấy Kiều Lam không cho cô đi nữa mà để cô kéo mình, ngoan ngoãn đi về phía phòng học.
Thật vui, vui đến mức hơi choáng váng đầu óc, hệt như lúc trước Kiều Lam nói thích xong, Đàm Mặc hoàn toàn biến thành một tên ngốc.
Thì ra Kiều Lam cũng sẽ bất an, cũng sẽ không yên lòng à.
Thì ra cảm giác người mình thích có chút ghen tuông vì mình là như vậy.
Đàm Mặc không biết, anh chỉ biết cảm giác khi ghen tuông là như thế nào. Lúc chưa ở bên nhau, anh không có tư cách ghen. Sau khi yêu đương rồi, anh phải cẩn thận kiểm soát sự đố kị. Loại bất an khi trái tim lơ lửng trong không trung chẳng hề có chỗ tựa kia, Đàm Mặc không thích và cũng không muốn trải qua.
Người mình cực kỳ thích lại ăn giấm vì mình, loại cảm giác này ngọt ngào như được rót mật trong lòng vậy.
Mỗi ngày anh đều tìm kiếm những bằng chứng cho thấy Kiều Lam thích mình, yêu mình, để cuộc sống của anh càng ổn định hơn một chút. Không thể nghi ngờ gì, hôm nay là một nét nổi bật.
Dẫu rằng loại cảm giác này tốt đến mức không tài nào miêu tả được, nhưng Đàm Mặc lại không muốn trải qua lần thứ hai. Bởi vì lúc anh đang vui, có lẽ Kiều Lam đang bất an như anh lúc trước.
Đàm Mặc ngoan ngoãn để Kiều Lam kéo đi. Đang đi, anh đột nhiên nói: “Em đừng ghen.”
“Hả?”
“Anh chỉ thích em thôi.”
Anh chỉ thích em thôi, hoàn toàn không nhìn nổi bất cứ người nào khác. Thế giới của anh đã bị em chiếm giữ toàn bộ từ lâu. Tên của em, dáng vẻ của em, giọng nói của em chiếm cứ mọi giác quan anh.
Không thể dành ra bất kỳ chỗ nào cho những người khác.
Vậy nên cô hoàn toàn không cần phải ghen. Nếu hôm nay Kiều Lam không cho anh xem confession này, Đàm Mặc hoàn toàn không biết có một chỗ như thế, cũng không biết rằng còn có những người khác “thích” anh.
Huống hồ, Đàm Mặc phải trải qua biết bao nhiêu rốt cuộc mới hiểu rõ ý nghĩa của từ thích, rồi lại phải trải qua mọi thứ mới nói được từ thích ra. Đối với Đàm Mặc mà nói, hai chữ “yêu thích” này thật sự quá đắt, mà thể loại có thể tùy tiện nói ra chữ thích như thế này, rẻ mạt khiến anh không muốn nhìn lại lần thứ hai.
Kiều Lam không ngờ rằng Đàm Mặc lại đột ngột nói ra một câu như thế. Lời tỏ tình bất ngờ khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn.
Kiều Lam duỗi ngón tay ra, nắm tay Đàm Mặc thật chặt. Cô ngẩng đầu nhìn đám người đang đi bên cạnh, nở một nụ cười rạng rỡ:
“Em biết.” Kiều Lam nói. “Em chỉ muốn để tất cả mọi người biết rằng anh là của em.”
Tôi là cô gái đủ xinh đẹp, đủ ưu tú và đủ xứng đôi với Đàm Mặc.
Tôi là bạn gái của Đàm Mặc.
Bạn trai của tôi, không ai có thể cướp đi.
Những người ngấp nghé Đàm Mặc nên nhanh đi hoặc dừng bước.
Đừng có mơ tưởng.