Có lẽ cả đời này Kiều Lam chưa bao giờ khóc như thế, nước mắt làm thế nào cũng không kìm được. Toàn bộ quá trình Đàm Mặc đều ghé vào bên giường, nửa bước cũng không dám rời đi.
Có lẽ anh đã nhận ra rằng nguyên nhân hôm nay Kiều Lam khóc khác với những gì mà anh tưởng tượng, nhưng bỗng nhiên anh hơi sợ hãi, không dám hỏi. Cuối cùng vất vả đợi cho Kiều Lam ngủ say, anh mới cẩn thận dém lại chăn.
Một buổi tối “gà bay chó sủa” trôi qua. Hôm sau khi Kiều Lam và Đàm Mặc đều đã bình tĩnh và tỉnh táo, hai người vừa ăn sáng vừa tính sổ ngày hôm qua.
Kiều Lam tỉnh lại khỏi sự mơ mơ màng màng của ngày hôm qua, cô nhanh chóng bắt được một số điểm có logic bất bình thường ở trong đó.
Chẳng hạn như việc đơn giản nhất, làm sao Đàm Mặc biết được cô sẽ ở đó?
Sao anh lại trùng hợp vừa đúng lúc xuất hiện ở chỗ kia?
Như cô đây, ngày hôm qua tìm Đàm Mặc vài tiếng đồng hồ cũng chưa tìm được anh.
Đàm Mặc đang chuyên chú cắn bánh bao súp, đột nhiên bị một câu của Kiều Lam đập đến tóc dựng cả lên.
“Cái điện thoại này…” Kiều Lam cầm điện thoại trong tay quơ quơ với Đàm Mặc: “Thành thật khai báo, cài cái gì?”
Đàm Mặc giật mình một cái, sợ đến mức bánh bao trong miệng rơi xuống đĩa.
Điện thoại này…
Điện thoại này… Vẫn là Đàm Mặc cố ý đưa cho Kiều Lam.
Sau đó lúc đưa điện thoại, anh nổi lên chút tâm tư.
Hoặc nói chính xác hơn là bởi vì anh nổi lên chút tâm tư trước, sau đó tặng cho Kiều Lam một chiếc điện thoại “khác biệt”.
Chẳng hạn như cài định vị gì đó…
Nhưng thật ra anh cũng không sử dụng nhiều lần lắm đâu!
Bởi vì bình thường Kiều Lam đều sẽ nói cho anh biết cô muốn đi đâu, làm gì.
Ngày hôm qua chính là ngoài ý muốn…
Đàm Mặc suy nghĩ chưa đến ba giây, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định. Anh ngẩng đầu lên, dứt khoát xin lỗi: “Rất xin lỗi.”
Kiều Lam nhìn chằm chằm người bạn trai trước mặt một lúc lâu. Cô tiếp tục giữ biểu cảm nghiêm túc trên mặt, cười.
“Chốc nữa xóa.”
“Ừm.”
“Lần sau không được như vậy nữa.”
“Ừm.”
“Sau đó cài cho em một cái.”
“Ừm… Hả?”
Kiều Lam ăn sáng một cách thong thả ung dung: “Ai bảo tối hôm qua người nào đó chơi trò mất tích chứ.”
Đàm Mặc: “…”
Tác giả có điều muốn nói: Phỏng vấn sau đó
Người nào đó họ Đàm: Rất hối hận.