Tuy Đàm Mặc nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn ngay nhưng hiện thực vẫn không cho phép.
Bởi vì dù tốt nghiệp đi chăng nữa thì Đàm Mặc vẫn chưa đủ tuổi kết hôn.
Còn hơn ba tháng.
Vừa nghĩ đến chuyện này là Kiều Lam liền muốn cười.
Thật ra có kết hôn hay không thì cô không sốt ruột lắm. Cô không chú trọng nghi thức cảm như Đàm Mặc, bây giờ ở bên anh mỗi ngày cảm giác cũng rất tốt.
Cô chỉ cảm thấy buồn cười khi thấy Đàm Mặc mỏi mắt mong chờ ngày tháng.
Năm tư của Kiều Lam nhẹ nhàng hơn những bạn học khác một chút. Nhờ thành tích cực kỳ xuất sắc, cô đã được bảo lãnh nghiên cứu [1] từ lâu, gần đây thậm chí cô còn có thời gian giúp đỡ Đàm Mặc xử lý công việc hay làm phiên dịch gì đó.
[1] Những sinh viên được ‘bảo lãnh nghiên cứu’ là những sinh viên xuất sắc được nhà trường/giáo sư giới thiệu để được học lên thẳng thạc sĩ mà không cần phải thông qua các bài kiểm tra đánh giá thành tích như bình thường.
Đàm Mặc trở nên bận rộn hơn so với lúc trước.
Mùa tốt nghiệp, tất cả các sinh viên bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của mình, nhưng Đàm Mặc thì đã sớm trở thành một nhà tư bản có giá trị con người đáng kinh ngạc. Căn hộ được thuê từ đó đến giờ sắp hết hạn, Đàm Mặc đã bỏ rất nhiều tiền để mua nhà và xe mới. Kiều Lam rảnh rỗi không có việc gì làm, bỗng muốn đến công ty thăm Đàm Mặc. Lúc đi vào, nhân viên lễ tân hỏi cô tìm ai, Kiều Lam đang định nói, quay đầu lại thì thấy Khổng Sa vừa trở lại công ty sau khi hoàn thành xong công việc.
Trong số mấy người bạn cùng phòng của Đàm Mặc, người mà Kiều Lam từng quen thuộc nhất là Tạ Hoằng Nghị, nhưng sau đó vì Khổng Sa luôn đi theo Đàm Mặc làm việc nên cô cũng dần dần quen với cậu hơn.
Khổng Sa vẫn luôn ít nói, có lẽ là dần quen với Kiều Lam, sau khi gặp cậu vẫn có thể nói đùa vài câu.
Khổng Sa cười hỏi Kiều Lam có phải ít lâu nữa là cậu phải chuẩn bị tiền mừng rồi hay không, Kiều Lam cười tít mắt nói đúng thế, còn bảo cậu chuẩn bị nhiều một chút.
Nhìn bóng lưng Kiều Lam đi lên lầu, trong lòng Khổng Sa bỗng dâng lên tư vị khó tả.
Chúc phúc là điều hiển nhiên, nhưng nhiều hơn nữa là sự hâm mộ không thể kể xiết.
Cùng là quen biết năm cấp ba nhưng cuối cùng lại không thể đến với nhau như Kiều Lam và Đàm Mặc.
Đợi Kiều Lam đi xa, nhân viên lễ tân mới cẩn thận hỏi Khổng Sa đây là ai, cứ đi thẳng lên như vậy chắc ông chủ sẽ nổi giận, lần trước có một nhân viên nữ mới vào chạy đến văn phòng của ông chủ, kết quả trực tiếp bị sa thải.
Khổng Sa nhìn nhân viên lễ tân một cái, nhàn nhạt nói: “Không đâu.”
Không đâu?
Cái gì không đâu cơ?
“Đó là bà chủ.”
Trung tuần tháng mười, cuối cùng Đàm Mặc cũng tròn 22 tuổi.
Đàm Mặc đã tốt nghiệp, đến công ty cũng không đi, ông chủ quang minh chính đại trốn việc, mang bạn gái nhà mình đi đăng ký.
Thế rồi đi được nửa đường lại quay trở về.
“Không được.” Đàm Mặc nói, sau đó quay xe về.
Kiều Lam ngơ ngác: “Cái gì không được cơ?”
“Hôm nay không được.” Đàm Mặc nói. “Ngày mai bọn mình lại đi.”
Kiều Lam nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu được tại sao.
Đàm Mặc nghiêm túc giải thích: “Hôm nay là sinh nhật anh.”
“Vậy thì sao?”
“Sinh nhật và ngày kỷ niệm kết hôn trùng nhau quá phí phạm.” Đàm Mặc nói. “Ngày mai bọn mình lại đến.”
Như vây tổ chức sinh nhật xong tiếp theo có thể kỷ niệm ngày cưới.
Hoàn hảo.
Sao anh có thể thông minh như vậy nhỉ?
Kiều Lam nhìn chằm chằm sườn mặt của bạn trai nhà mình một lúc lâu, vừa buồn cười lại cạn lời nghiêng đầu đi.
Ngày chính thức nhận được giấy đăng ký kết hôn, Đàm Mặc chăm chú nhìn quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay gần cả ngày.
Cuối cùng một tay túm Kiều Lam vào trong lòng, hài lòng nói:
“Cả đời em đều chạy không thoát đâu.”
Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Kiều Lam tắm rửa xong bước ra thì thấy Đàm Mặc cầm điện thoại chụp ảnh cưới một lúc lâu.
Năm phút sau, Kiều Lam lướt thấy tin đầu tiên từ trước đến giờ của Đàm Mặc trong vòng bạn bè.
Bình luận trong khu bình luận bùng nổ, (bạn bè) cấp ba rồi đại học, quen hay không quen, kinh ngạc, chúc mừng. Lần đầu tiên Đàm Mặc để ý đến những lời nhận xét của người khác, anh cười ngây ngốc cả đêm.
Cha Đàm đang xem TV, con gái ông từ trên lầu vọt xuống: “Ba, Đàm… Anh trai con kết hôn?”
Cha Đàm đờ ra mất vài giây: “Kết hôn?”
Kết hôn gì?
Kết hôn với ai?
“Con đùa hả?” Cha Đàm nói.
“Người ta đã lĩnh chứng rồi.”
Thế rồi cha Đàm nhìn điện thoại một lúc lâu. Chàng trai và cô gái trong ảnh đều xinh đẹp bậc nhất. Cha Đàm nhìn cô gái trong hình, luôn cảm thấy có chút quen mắt. Ông nhìn hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng nhớ ra một ngày nọ nhiều năm trước, cô gái này đã từng chặn ông lại, tìm ông hỏi số điện thoại của Đàm Mặc.
Sau đó ông nghe bác Trần nói, cô bé này là bạn cùng bàn của Đàm Mặc, sau này hai người lại thi cùng một trường đại học.
Là một đứa bé ngoan.
Ưu tú và xinh đẹp.
Cha Đàm rất hài lòng.
Nhưng ông lại cực kỳ bất mãn với con trai, kết hôn thế mà không nói cho ông.
Cha Đàm buồn bực nửa buổi tối, cuối cùng vẫn chủ động gọi điện thoại cho Đàm Mặc, làm hết sức của trưởng bối để thu xếp cho đám cưới kế đó của anh.
“Đúng rồi, tự con liên hệ với người nhà bên kia của con dâu một chút.”
“Không có.”
Cha Đàm sửng sốt.
Không có, không có cái gì?
Đàm Mặc nhàn nhạt nói, cô không có người thân.
“Cô ấy có tôi là đủ rồi.”
Đàm Mặc cúp điện thoại rồi, cha Đàm Mặc cầm điện thoại im lặng hồi lâu.
Ông nhớ đến lúc còn trẻ, mình đã từng không tiền không phận không ai giúp đỡ, cũng từng có một cô gái dịu dàng nói với ông rằng không sao, anh có em là đủ rồi.
Nhưng sau đó ông có tất cả, chỉ duy nhất dấu vết của bà là không còn nhìn thấy nữa.
Ngày kết hôn, Kiều Lam gặp được rất nhiều người bạn cũ đã lâu không gặp.
Bùi Ninh, Bạch Ngọc, Hách Anh… thậm chí còn có Tống Dao.
Kiều Lam không biết liệu có phải sự xuất hiện của mình đã dẫn đến hiệu ứng cánh bướm hay không, Tống Dao và Trần Diệu Dương trong truyện vốn nên ở bên nhau thì cuối cùng lại không cùng một chỗ. Tống Dao trở thành bạn gái của Bùi Ninh, mà Trần Diệu Dương thì nghe nói đã ra nước ngoài. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Kiều Lam không biết.
Bốn năm trước, Hách Anh khóc lóc chuốc say Đàm Mặc. Bốn năm sau, hôm nay, Hách Anh vừa kêu to Kiều Lam càng ngày càng xinh đẹp vừa là chủ lực chuốc Đàm Mặc say.
La Man túm lấy váy Kiều Lam với đôi mắt tỏa sáng, cô nàng chỉ vào Hách Anh, hỏi Kiều Lam: “Lam Lam đây là bạn cấp ba của cậu hả! Cũng đẹp trai quá đi!”
Cậu đàn em nào đó ngồi ở bên cạnh lập tức đen mặt.
Vậy nên hôm đó, ngoại trừ những người bạn cùng phòng của Đàm Mặc đi chắn rượu ra, thì cậu đàn em mà anh không hề thân quen này cũng tham gia vào đội quân chắn rượu, nói chính xác hơn là gia nhập hàng ngũ chuốc say Hách Anh.
Đến cùng Hách Anh về nhà như thế nào, Kiều Lam không biết. Tất cả sự chú ý mà cô có đều dùng để ứng phó với Đàm Mặc đã say khướt.
Đàm Mặc túm lấy tay Kiều Lam, ngây ngốc cười với cô, cười đủ rồi thì nhắm mắt lại, sáp đến gần nhỏ giọng nói: “Muốn hôn hôn.”
Nói xong rồi, anh chỉ chỉ đôi môi bị rượu thấm ướt của mình: “Hôn nơi này này.”
Khổng Sa vừa đẩy cửa vào liền thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Đàm Mặc trước giờ luôn lạnh lùng, cậu có chút bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cứng đờ mất nửa giây rồi săn sóc đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Buổi tối tân hôn, người ta hay nói là đêm động phòng hoa chúc.
Thật ra không có gì xảy ra cả.
Đàm Mặc say quắc cần câu, đến bò dậy cũng không nổi chứ nói gì đến làm những thứ khác.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Đàm Mặc trùm chăn, sụp đổ suýt chút nữa là bật khóc.
Mặc dù sau đó hưởng tuần trăng mật không biết đã bù đắp bao nhiêu lần, nhưng chuyện này đã trở thành oán niệm cả cuộc đời Đàm Mặc.
Uống rượu hỏng việc.
Sau đó, Đàm Mặc không còn động đến một ly rượu nào nữa.
Mặc dù hai người kết hôn sớm nhưng mấy năm sau, bé con mới đến.
Nói cho cùng thì Kiều Lam vẫn còn đi học.
Chung quy lại, Đàm Mặc rất đau lòng cho bà xã.
Sau khi Kiều Lam tốt nghiệp thạc sĩ thành công và trở thành một bác sĩ tâm lý, cuối cùng cô cũng sẵn sàng sinh con.
Đàm Mặc luôn là một người thuộc phái hành động.
Chân trước Kiều Lam rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, chẳng bao lâu sau cô đã trúng thưởng thành công.
Có thể thấy được, hành động của Đàm Mặc không chỉ nhanh mà còn có độ chính xác cao.
Trên đường hai người từ bệnh viện trở về nhà, Kiều Lam hỏi Đàm Mặc thích con trai hay con gái hơn.
Đàm Mặc nói mà không cần nghĩ ngợi: “Con gái.”
Kiều Lam hoàn toàn có thể đoán được nguyên nhân Đàm Mặc trả lời như vậy. Cô cười tủm tỉm, cố ý nói: “Vậy nếu là con trai thì sao?”
Đàm Mặc bình tĩnh lại mấy giây: “Xem biểu hiện của nó.”
Nếu dám giành vợ với anh, vậy thì đừng trách anh “quá đáng”.
Cũng may ông trời chiếu cố đứa bé này. Mấy tháng sau, Kiều Lam thuận lợi sinh ra một bé gái.
Đàm Mặc đã nói đợi Kiều Lam sinh con gái rồi thì phải cưng chiều thật tốt, con gái vừa chào đời ngày đầu tiên thì đã quên mất tiêu. Anh kéo tay Kiều Lam, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, tay anh khẽ run rẩy.
Anh không bao giờ muốn Kiều Lam đau như vậy nữa.
Bé con ban đầu không nhìn ra xấu đẹp ngày một lớn lên, cuối cùng mặt mũi cũng càng ngày càng rõ nét, càng ngày càng xinh đẹp.
Sinh động hệt như Kiều Lam lúc còn nhỏ.
Tính cách thì giống Đàm Mặc hơn.
Đối với người ngoài thì lạnh lùng thờ ơ, vừa nhìn thấy người nhà thì chẳng khác thì một chú mèo con mềm mại, nhưng sau khi xù lông lại hung dữ cực kỳ.
Hôm nay, ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo, bé đã làm một đám con nít khóc.
Lúc Đàm Mặc đi đón con gái, anh vừa vào đã nghe thấy con gái nhỏ nhà mình hung dữ với người khác bằng chất giọng trẻ con:
“Mẹ của mình mới là người đẹp nhất thế giới!”
Buổi sáng là vợ chồng bác Trần dẫn cô bé đi đăng ký, vậy nên các giáo viên không ngờ là vị phụ huynh này lại đẹp trai như vậy.
Các giáo viên đều là những cô gái trẻ tuổi, đột nhiên trông thấy Đàm Mặc thì mặt có hơi đỏ, chủ động bước lên đáp lời anh.
Đàm Mặc dễ dàng bế con gái mình lên bằng một tay: “Dạy bảo cái gì?”
“Vợ của tôi đúng thật là người đẹp nhất.”
Đàm Mặc ôm con gái, chân dài đã đi xa, bỏ lại cô giáo định đáp lời nhưng lại bị một câu làm đờ ra ngay tại chỗ.
Cô giáo: …
Hôm sau, Kiều Lam tự mình đến đón con gái tan học, mấy cô giáo rốt cuộc cũng gặp được người vợ và mẹ đẹp nhất thế giới này, cuối cùng im lặng thừa nhận.
Quên đi, người ta thật sự xinh đẹp.
Đi làm người nổi tiếng cũng được luôn.
Kiều Lam không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô ổn định con gái xong thì hôn lên khuôn mặt tròn trịa của bé: “Bây giờ chúng ta về nhà hay là đi ăn cơm trước đây?”
“Đi đón ba ba rồi cùng nhau ăn cơm!”
Kiều Lam cười cong mắt: “Được, cùng nhau ăn cơm.”
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà.
Cùng nhau bước qua phần còn lại, vào mỗi ngày mai.
Tác giả có lời muốn nói: Tất cả đã kết thúc tại đây ~ Cảm ơn các bạn đã đồng hành suốt chặng đường dài, chúng ta sẽ gặp lại vào bộ sau ~~~~~