Kiều Lam không hiểu lắm.Nhưng đến khi phát đề, cô chẳng còn tâm trạng nghĩ đến bạn học ngồi phía sau nữa.
Mới sáng sớm mà đã kiểm tra hai môn, ai mà rảnh quan tâm người ngoài nghĩ thế nào.Hơn nữa sáng hôm nay còn thi môn mà Kiều Lam không chắc chắn nhất – Vật Lý.Tuy nhiên, sau khi Kiều Lam nhận được đề và làm bài suôn sẻ, tâm trạng vốn thấp thỏm của cô dần dần bình tĩnh lại.Gần đây Kiều Lam học hành vô cùng chăm chỉ, so với lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém, cộng thêm kiến thức khá vững có từ trước, hiệu quả bây giờ còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.
Sau một tiếng rưỡi làm bài, Kiều Lam kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng hài lòng nộp bài thi.Buổi chiều thi Toán và Hóa.
Môn Hóa cũng coi như làm bài suôn sẻ.
Còn Toán, đối với một người đã học đến Toán Đại học như Kiều Lam mà nói, thật sự khá đơn giản, làm bài xong xuôi thậm chí cô còn dư ra nửa tiếng đồng hồ.Thi cử thuận lợi, Kiều Lam vui vẻ nộp bài, không nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của nam sinh hôm nay hỏi cô có học tốt Toán không.
Cậu ta đang nói với mấy nam sinh bên cạnh rằng bài thi Toán lần này của mình khá ổn.“Nữ sinh ngồi phía trước mình làm bài cực nhanh, mình tô đáp án theo cậu ấy, hẳn là không có vấn đề gì.”Hách Anh nhớ đến kỳ kiểm tra tháng đợt trước, môn Toán hơi kém một chút thôi mà suýt chút nữa đã bị cha đánh đến nỗi mẹ cậu cũng không nhận ra được.
Bảo cậu cố gắng học tập để có thành tích tốt là chuyện không thể nào, chỉ có thể dùng vài mánh khóe mà thôi.
Cậu tay dài chân dài, mắt lại không hề bị cận, nhân lúc Kiều Lam không chú ý, cậu đã nhìn lóm hết tất cả đáp án của cô rồi tô vào bài làm của mình.Bây giờ đã thi xong môn Toán, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thán vài câu với mấy đứa bạn bên cạnh.
Nào ngờ vừa nói dứt câu, có hai nữ sinh nhìn nhau một lúc, do dự mấy giây rồi bắt chuyện với Hách Anh.“Chuyện đó… Bạn ơi, bạn vừa nói là vừa nãy bạn tô đáp án theo cô gái ngồi phía trước sao?”Hách Anh quay đầu nhìn hai nữ sinh kia một chút.
Cậu không biết họ.
Nhưng tính tình của cậu tốt, gặp ai cũng có thể làm thân, huống chi là con gái.
Chỉ với mấy câu đã biết được hai nữ sinh này học lớp nào, rồi sau đó hỏi họ tại sao lại đột nhiên hỏi cậu như vậy.Nữ sinh kia bày ra vẻ mặt ‘tôi đau lòng giùm cậu’, vội vàng nói:“Cô gái ngồi phía trước cậu học chung lớp với mình, kiểm tra tháng lần trước cậu ta đứng hạng mười ba từ dưới đếm lên.” Nữ sinh kia thở dài.
“Dở nhất là môn Toán, điểm tối đa 150 nhưng cậu ta chỉ thi được có 60 điểm.
Cậu chép đáp án của cậu ta còn không bằng tự mình khoanh lụi đâu.”Hách Anh: …Bỗng nhiên chết lặng.Một lúc lâu sau liền giơ hai tay lên ôm lấy đầu: “Không phải đâu, mình hỏi cậu ấy học Toán thế nào, cậu ấy nói tạm được mà.”“Tiêu chuẩn của học sinh khá giỏi với học sinh kém làm sao mà giống nhau được.
Học sinh khá giỏi thấy 104 điểm là tạm được, nhưng đối với học sinh kém thì 70 điểm cũng tính là ổn rồi.” Hai nữ sinh kia nói.
“Thật lòng đó, tuyệt đối đừng chép đáp án của cậu ta nữa nha.”Tâm trạng của Hách Anh vui vẻ chưa được bao lâu thì đã bay hết sạch.Nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói lời cảm ơn với hai nữ sinh này.Lúc đầu còn tưởng là lần thi này sẽ không bị đánh, nào ngờ kết quả lại như thế này!Hách Anh vẫn còn chút hi vọng, cố gắng động viên bản thân là hai nữ sinh vừa rồi chỉ cố ý dọa cậu mà thôi.
Thế là cậu chạy về xem tên của cô gái ngồi phía trước mình, rồi lại chạy đi tra kết quả kỳ thi tháng lần trước.Mỗi lần công bố thành tích thi trường liên cấp đều đăng điểm của toàn trường, học sinh nào cũng có thể xem kết quả thi của mình qua website trường, ai cũng có thể tra được.Tìm đến lớp 13, nhìn từ trên xuống, cuối cùng cũng thấy tên của Kiều Lam.Toán Học 66, Vật Lý 68, Hóa Học 79, Tiếng Anh 82…Tất cả đều là bài thi 150 điểm đó!Hách Anh sang chấn tâm lý!Kỳ kiểm tra tháng đợt trước cậu tự mình làm bài cũng được đến 77 điểm Toán, cô gái này chỉ được có 66 thôi, rốt cuộc cô lấy tự tin ở đâu ra mà nói môn Toán của mình tạm được vậy!Trong phút chốc, Hách Anh dường như đã mường tượng ra viễn cảnh tương lai, rằng mình sẽ phải đối mặt với cái gì khi có điểm.Lần này có khi không phải một mình cha cậu đánh, mà không chừng cả mẹ cậu cũng muốn tiến lên cùng song kiếm hợp bích luôn.
Hách Anh che lấy khuôn mặt đẹp trai của mình, đợi mấy ngày nữa có điểm thi, khuôn mặt đẹp trai này có lẽ sẽ tiêu đời mất thôi…Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, cậu nhất định sẽ không chép bài người ngồi phía trước mình, cậu nhất định sẽ làm bài thật tốt…Trời ơi, cậu muốn khóc quá đi! TvTNgày thi thứ hai, Kiều Lam đến lớp.
Nụ cười xán lạn hôm qua của Hách Anh không thấy đâu nữa, thay vào đó, lúc cậu ta nhìn cô hai mắt toàn là lên án và oán niệm.Dù gì cũng là một soái ca, biểu cảm mỗi ngày phong phú như mấy gói nhãn dán vậy, thật sự quá ảnh hưởng đến sự đẹp trai của cậu ta rồi.Nghĩ đến đây, không hiểu sao Kiều Lam lại nhớ đến Đàm Mặc.Tóc của Đàm Mặc rất dài, qua lông mày, che khuất mắt, cả người trông vừa âm u lại lạnh lùng.
Không nói đến những người khác trong lớp, ngay cả cô cũng không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của anh.
Chỉ có một lần duy nhất, là khi anh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, Kiều Lam nhận ra đôi mắt của Đàm Mặc có màu nâu nhạt..