Một cậu thiếu niên với sắc mặt tái nhợt và u ám kiêu ngạo bước xuống xe, ngồi lên xe lăn, cực kì thu hút sự chú ý của những người khác.
Đặc biệt là sau khi anh tiến vào nhà hàng Tây, rất nhiều người nhận ra anh ngay lập tức.
Nghe nói đây là con trai của Đàm tiên sinh.
Hôm qua Kiều Lam phụ trách bàn của họ, một đêm được hơn 1 nghìn tệ tiền boa.
Nhưng từ khi thiếu niên kia bước vào, dường như tất cả mọi người đều đã biến mất, trong đôi mắt âm u kia của anh chỉ chứa mỗi bóng hình Kiều Lam.
Anh chỉ định Kiều Lam gọi món cho mình.
Dưới ánh mắt hâm mộ của những nhân viên khác trong nhà hàng, Kiều Lam cầm sổ order đi đến trước mặt Đàm Mặc.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng bệch đang chỉ lung tung trên menu của anh.
Anh không chọn món mình thích, chỉ chọn những món đắt tiền.
Kiều Lam: “...”Tuy biết rằng Đàm Mặc có tiêu xài phung phí đến thế nào thì cả đời này anh cũng không thiếu tiền được, nhưng dù sao thì cũng không nên làm như thế chứ.Đàm Mặc chọn một đống đồ ăn, giọng điệu bình tĩnh khác thường.
Kiều Lam sững sờ, bút trên tay chọc vào giấy một lúc lâu nhưng lại không hề viết gì cả.
Bác Trần ngồi bên cạnh nhận ra điểm không bình thường, ông hết nhìn Đàm Mặc rồi lại đến Kiều Lam, dường như biết được điều gì đó nhưng lại không mở miệng cất thành tiếng.
Mãi đến khi Đàm Mặc gọi món xong: “Lấy những món này đi.” Ngẩng đầu lên đã thấy Kiều Lam đang nhìn chằm chằm mình.
Đàm Mặc ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên hoảng hốt.
Tại sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy? Anh lại làm điều gì sai sao? Đoán tâm tư của người khác là việc mà Đàm Mặc không am hiểu nhất.
Anh không thể dựa vào nét mặt và ánh mắt của đối phương mà đoán ra ý của họ như những người bình thường.
Đàm Mặc nhìn thẳng vào đội mắt đen của cô, những ngón tay đang cầm menu vô thức siết chặt lại.
Kiều Lam yên lặng nhìn chằm chằm Đàm Mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng dời ánh mắt, rút menu từ trong tay Đàm Mặc ra.
“Quá nhiều.” Kiều Lam nói, nhanh chóng lật sang trang thứ hai của quyển menu: “Mình đề cử món cá đuối lạnh phủ trứng cá tầm đen [1] này: làm món chính, ăn cùng với súp atiso truffle đen [2], cuối cùng là một phần rau mùa xuân [3], được không?” Ảnh minh họa cho chú thích [1] và [2] được để ở cuối chương[3] Rau mùa xuân là chỉ chung những loại rau được trồng vào mùa xuân như cải, đậu, đỗ, giá,...Hôm qua gọi nhiều món như thế, cuối cùng Đàm Mặc cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Những món cô vừa nói là một trong những món mà hôm qua Đàm Mặc đã chọn.
Nếu anh ăn hết thì tính ra nhiêu đây cũng nhiều hơn những gì anh ăn được hôm qua rồi.
Đàm Mặc im lặng.
Cơ mặt bỗng giật giật một cách kỳ quái: “Không đủ.” Tổng mấy món mà cô gọi còn chưa đến 1 nghìn tệ.
Tuyệt đối đủ, Kiều Lam nghiêm túc khẳng định: “Gọi nhiều món mà ăn không hết là lãng phí.” Đây là logic mà Đàm Mặc có thể hiểu được.
Sau khi trầm mặc nhìn menu một lúc lâu, anh đẩy menu đến trước mặt bác Trần: “Gọi đi.” Bác Trần: 222 Thụ sủng nhược kinh [4].
[4] Thụ sủng nhược kinh: Bỗng dưng được quan tâm nên sinh ra sợ hãi, được người khác yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Ông cũng được gọi món hả?Bác Trần sống mấy chục năm, ông đã sớm nhìn thấu hết tất thảy đạo lý đối nhân xử thế.
Hôm nay Đàm Mặc không giống bình thường, đột nhiên muốn tới đây ăn cơm đã đủ để ông kinh ngạc.
Sau đó anh còn chỉ đích danh cô gái này đến phục vụ, lại khăng khăng chọn món thật nhiều, thật đắt...!Bác Trần vẫn chưa rõ lắm nguyên nhân đằng sau việc này, nhưng ông đã tìm ra cách để khiến Đàm Mặc hài lòng.
Bác Trần nhanh chóng chọn vài món ăn thật đắt tiền, sau đó vui vẻ nói: “Khẩu vị của tôi tốt lắm, ăn được nhiều.” Kiều Lam: “..”Quyển sổ order cô đang cầm lại bắt đầu trở nên nóng phỏng tay.
Chờ đến khi toàn bộ đồ ăn được dọn lên, bác Trần vừa ăn phần của mình vừa liên tục quan sát Đàm Mặc.
Vì một vài lý do về thân thể, Đàm Mặc không ăn được nhiều, lại thêm việc anh khá mẫn cảm với một số nguyên liệu nấu ăn cho nên Đàm Mặc rất kén chọn.
Nhưng Đàm Mặc lại có vẻ rất thích ba món ăn mà cô gái nhỏ vừa rồi đã chọn cho anh, bởi vì anh thật sự đã ăn hết chúng.
Bác Trần chăm sóc Đàm Mặc lâu như vậy, ông biết rằng nếu là thứ anh không thích, Đàm Mặc tuyệt đối sẽ không đụng đến một miếng nào, bởi vì thân thể của anh không chịu được.
Nhưng giờ Đàm Mặc đã ăn hết.
Nói cách khác, những món mà vừa rồi cô gái nhỏ kia tự gọi cho Đàm Mặc đều rất hợp khẩu vị của anh.Chậc.
Bác Trần cố kìm nén sự tò mò.
Mãi đến khi hai người đã ăn xong, thanh toán tiền rồi đẩy Đàm Mặc rời đi, bác Trần nhìn Kiều Lam vẫn còn đang bận rộn làm việc, hỏi Đàm Mặc: “Không chào một tiếng rồi đi sao?” Đàm Mặc giương mắt nhìn ông: “Nói cái gì?”, Bác Trần: “Hẹn gặp lại?” “Cô ấy bận lắm.” Bác Trần:...!Ông không nên áp suy nghĩ của người bình thường lên Đàm Mặc.
Đàm Mặc không hiểu được những thứ này, anh chỉ hiểu những logic đơn giản nhất.
Bởi vì bận cho nên không cần thiết phải chào tạm biệt.
Bác Trần thở dài, đẩy Đàm Mặc đi ra khỏi nhà hàng Tây, sau đó lên xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Bác Trần suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn do dự nói: “Cô gái vừa rồi mới gọi món cho chúng ta đó, thiếu gia...!biết cô ấysao?”.