Dạo này không khí học tập của lớp 13 rất sôi nổi, số học sinh đến trường sớm để học bài cũng nhiều hơn.
Kiều Lam học bài được một lúc, một nữ sinh đang học bài cách đó không xa đi đến gần chỗ cô.
Kiều Lam không nhớ rõ tên cô gái ấy, nhưng cô biết nữ sinh đó học chung lớp với mình.
Cô gái cười cười hỏi cô xem cô ấy có thể mượn vở ghi lịch sử của cô để xem một chút được hay không.
Không ai đưa tay đánh người đang cười cả.
Hơn nữa Kiều Lam vừa mới học Lịch sử xong, thế là cô đưa vở ghi cho nữ sinh kia mượn.
Nữ sinh kia cầm vở trở về, cùng một đám con gái túm tụm lại líu ra líu ríu lật ra xem.
Sau khi xem xong không khỏi cảm thán Kiều Lam thật nghiêm túc, trong vở không ghi cái gì quá đặc biệt cả.
Một lúc sau trả vở lại.
Kiều Lam gật đầu nhận vở, sau đó đi về lớp.
Từ sau khi cô gái kia mượn vở Kiều Lam, cô ta bắt đầu thường xuyên chủ động chào hỏi Kiều Lam mỗi khi gặp mặt.
Dần dà Kiều Lam biết được cô ta tên là Đường Cầm.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Một chiều nọ sau tiết học thứ hai, Đường Cầm rủ Kiều Lam đi xuống lầu học thể dục.
Kiều Lam nhìn Đường Cầm một chút, thoáng nhíu mày, nói: “Đến đây." Kiều Lam không phải ngốc bạch ngọt [1].
Vì hoàn cảnh sinh hoạt mà từ nhỏ Kiều Lam đã không dễ dàng tin tưởng người khác, càng không nói đến kiểu rủ rê kết thân rõ ràng như vậy.
[1] "Ngốc bạch ngọt" là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Nhưng cô thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc cô gái kia kết thân với cô để làm gì.
Tiết Thể Dục, Kiều Lam lại gặp Hách Anh.
Hách Anh vẫn giữ phong cách quen thuộc của mình, gặp Kiều Lam thì lên tiếng chào cô.
Nhìn hàm răng trắng bóng và nụ cười trên mặt Hách Anh, Kiều Lam trả lời cậu một câu “Chào”, vừa quay đầu lại đã thấy Đường Cầm và mấy nữ sinh nữa chen nhau đến đây.
“Kiều Lam.” Mấy nữ sinh kia bày ra vẻ mặt thân thiết, sau đó ngạc nhiên như thể lúc này mới nhìn thấy Hách Anh đang đứng đây: “Ôi, cậu là Hách Anh lớp 5 phải không.” Hách Anh là người cởi mở, cười nói đúng vậy, mấy người líu ra líu ríu nói chuyện với nhau.
Cuối cùng Kiều Lam cũng rõ dạo gần đây Đường Cầm làm thân với cô là vì cái gì.
Nhưng quả thật cô vẫn không hiểu được hành động của cô ta.
Cô và Hách Anh cũng đâu phải thân thiết gì.
Hách Anh cũng chỉ là thấy cô nên tùy tiện chào hỏi vài tiếng mà thôi.
Đám Đường Cầm dời sự chú ý của Hách Anh đi, trùng hợp để Kiều Lam chuồn êm khỏi chỗ đó.
Trở về phòng học, cô tự nhiên bắt chuyện với Đàm Mặc.
Kiều Lam rốt cuộc cũng nhìn được tên quyển sách mà Đàm Mặc đang đọc.
“Động lực học kinh điển”, một cuốn sách Vật Lý do một nhà Vật Lý học người Mỹ viết.
Đối với Kiều Lam – người vẫn đang cảm thấy khó khăn với môn Vật Lý dù đã bỏ công bỏ sức học tập mà nói, những ký hiệu và hình vẽ trên, quyển sách này căn bản chính là sách trời, cô không hiểu được.
Kiều Lam biết Đàm Mặc rất thông minh, bởi vì trong truyện gốc, tác giả đã nhiều lần đề cập đến trí nhớ đáng kinh ngạc và chỉ số IQ vượt xa, người bình thường của Đàm Mặc.
Ngay cả nam chính Trần Diệu Dương cũng vẫn kém hơn nhiều so với Đàm Mặc.
Trong truyện viết, Đàm Mặc là một thiên tài.
Trước đó Kiều Lam đã nhìn thấy sách vi phân và tích phân của Đàm Mặc, rồi tác phẩm “Đồi gió hú”, rồi cả một quyển giáo trình lịch sử thật dày, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy quyển sách Vật Lý mà cô hoàn toàn không hiểu gì cả, rốt cuộc cũng cảm thấy được độ chênh lệch giữa IQ của hai người.
Kiều Lam bỗng nhiên cảm thấy tò mò.
“Đàm Mặc.” Kiều Lam gọi anh một tiếng.
Đàm Mặc không để ý đến cô.
Từ sau hôm nhận được thuốc, cộng thêm việc mấy ngày sau đó bác Trần vẫn đều đặn đến gọi đồ ăn mang về, Kiều Lam hiểu ra rằng có lẽ Đàm Mặc đang tức giận, nhưng tuyệt đối không phải là anh ghét cô.
Đàm Mặc không để ý đến Kiều Lam, Kiều Lam cũng không thèm để ý đến hành động làm lơ của anh: “Đàm Mặc, bây giờ chúng ta học Vật Lý đi.
- Đối với cậu chắc là vô cùng đơn giản đúng không?" Đương nhiên.
Đàm Mặc ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Kiều Lam.
Từ lúc 12 hai tuổi anh đã tự học qua những thứ này.
Lần trước nhìn bài giải bỏ trống của Kiều Lam, Đàm Mặc căn bản không cần tính cũng có thể biết được đáp án.
Rõ ràng là Đàm Mặc không nói gì, nhưng Kiều Lại cảm thấy hình như mình đang bị khinh bỉ.
Xem ra là rất đơn giản.
Không sai, Kiều Lam thở dài, khoác tay lên lưng ghế, tựa cằm lên cánh tay: “Thật ra cậu rất thông minh, cũng hiểu biết hơn tụi mình, chắc chắn có thể làm được đề thi vừa rồi.
Đàm Mặc, tại sao cậu lại không đi thi?”, Chương trình cấp 3 quá đơn giản đối với Đàm Mặc.
Nếu như anh tham gia thi, không chừng có thể đạt được thành tích vô cùng kinh ngạc.
Đàm Mặc nhìn Kiều Lam, mím môi.
Vừa hết tiết Thể Dục, Kiều Lam trở về lớp rất nhanh.
Trong lớp không có những người khác, rốt cuộc Đàm Mặc cũng chịu nói chuyện.
“Làm được thì nhất định phải đi thi sao." Trong lúc nhất thời, Kiều Lam không hiểu được logic của Đàm Mặc.
Một lúc lâu sau mới lờ mờ hiểu được ý của anh.
Đàm Mặc không có hứng thú với việc thi cử.
Tất cả mọi người đều muốn đạt được điểm cao, bởi vì như thế thì lên lớp 11 có thể chuyển đến những lớp tốt hơn, có thể khiến mọi người ngưỡng mộ khâm phục, có thể tăng cơ hội thi vào những trường đại học tốt.
Nhưng việc thi cử này lại không hề có chút hấp dẫn gì đối với Đàm Mặc.
Anh căn bản không quan tâm những thứ tầm thường này.
Nhưng Kiều Lam lại muốn mọi người biết rằng, Đàm Mặc không ngốc, không chỉ không ngốc, anh còn thông minh hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Kiều Lam còn muốn nói nữa, nhưng đã có người bước vào lớp.
Đàm Mặc ngừng nói, giọng nói hoàn toàn trở nên lạnh lùng y như trước đây: “Xoay qua chỗ khác.” Kiều Lam:...!Lại không để ý đến cô nữa rồi.
Đám Đường Cầm và rất nhiều học sinh khác từ bên ngoài trở về lớp, vừa bước vào đã thấy Kiều Lam tựa người vào lưng ghế nói chuyện với Đàm Mặc, mà Đàm Mặc thì cúi đầu, như thể không nhìn thấy Kiều Lam.
Gần đây mọi người đều khá quen với cảnh tượng này.
Nhưng quen thuộc là một chuyện, hiểu được nó lại là một chuyện khác.
Không ai biết tại sao Kiều Lam lại cứ một mực nói chuyện với một kẻ ngốc như Đàm Mặc.
Không những ngốc, còn hơi điên.
Thấy Kiều Lam như thế, Tần Dương nói với người bên cạnh: “Mình thật sự không hiểu được Kiều Lam.
Bộ cậu ấy không sợ sao?”.
Cả đám cùng lắc đầu.
Đường Cầm vừa mới được nói chuyện với Hách Anh thỏa lòng mong ước bấy lâu.
Lúc này tâm trạng cô ta rất tốt, lại cảm thấy gần đây mình, thân thiết với Kiều Lam nên liền đi thẳng tới: “Kiều Lam, sao cậu lại nói chuyện với cậu ta!” Ngón tay Đàm Mặc khẽ run lên.
Nụ cười trên mặt Kiều Lam biến mất.
Đáng tiếc là Đường Cầm lại không nhận ra điều đó, hoặc là muốn cho cả những học sinh khác trong lớp thấy, cô ta tiếp tục nói: “Ngày nào cậu cũng nói chuyện với cậu ta.
Cậu ta nghe có hiểu đâu.” Dứt lời liền đưa tay kéo Kiều Lam: “Cậu ngồi gần cậu ta như vậy, coi chừng cậu ta lên cơn, động kinh đánh cậu đó.” Kiều Lam hất tay Đường Cầm ra.
Ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Cô quay đầu nhìn về phía Đường Cầm: “Cậu ấy đã từng đánh cậu chưa?” Đường Cầm cùng một đám học sinh khác đang đứng xem kịch đều sững sờ.
Vẻ mặt Đường Cầm cứng lại.
Đương nhiên là không có.
Nhưng Đàm Mặc là một tên điên mà, có khi cậu ta lại đột nhiên nổi cơn động kinh, “Cậu có ý gì.” Đường Cầm trách móc: “Mình là vì muốn tốt cho cậu." “Tôi không cần cậu phải đối tốt với tôi như thế.” Kiều Lam trực tiếp ngắt lời Đường Cầm: “Không nhận nổi.” Đường Cầm không tài nào hiểu được.
Rõ ràng đang êm đang đẹp sao đột nhiên lại ra nông nỗi này rồi? Trong lớp nhiều người nhìn như vậy, Kiều Lam lại không hề cho cô ta một chút mặt mũi nào.
Mặt Đường Cầm như bị thiêu cháy: “Ai mà thèm đối xử tốt với cậu chứ.
Còn không phải là thấy không có ai thèm quan tâm cậu nên mới thương hại cậu sao." Dứt lời liền xoay người rời đi.
Đám nữ sinh chơi thân với Đường Cầm cũng hung dữ trừng mắt nhìn Kiều Lam.
Xung quanh lại xôn xao bàn tán.
Đám Trần Diệu Dương và Lý Phàm đứng xa xa nhìn, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Kiều Lam không thèm để ý đến thái độ của bọn họ.
Cô quay đầu lại một lần nữa, nhìn thấy quyển sách vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn trong tay Đàm Mặc giờ đây lại bị xé toạc mất một trang.
Kiều Lam thở ra một hơi dài.
“Đàm Mặc.” Kiều Lam nhỏ giọng gọi anh, nhìn sắc mặt tái nhợt càng lúc càng trở nên trắng bệch khiến người ta sợ hãi của Đàm Mặc, đáng thương thở dài một tiếng.
“Nếu cậu thật sự không để ý đến mình nữa, vậy thì thật sự không có ai thèm quan tâm đến mình rồi.”.