Đứng ở cổng trường, Kiều Lam bần thần mất một lúc.Tan học thì nên về nhà, nhưng cô không biết nhà của Kiều Lam trong nguyên tác ở đâu.Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Kiều Lam mới nhớ đến việc cha mẹ của Kiều Lam trong nguyên tác có mở một quán cơm nhỏ ở gần cổng trường học.
Điều kiện nhà cô ấy chẳng khá giả gì, mặt tiền của quán ăn không lớn lắm, lượng khách chắc cũng chỉ tàm tạm.Kiều Lam đi đến đối diện trường học, bỏ qua những cửa tiệm có mặt tiền lớn, đắt hàng.
Vừa mới đi được mấy tiệm đã tìm được quán ăn nhỏ của cha mẹ Kiều Lam.Quả là một tiệm cơm “nhỏ”, khó lắm mới để được bốn cái bàn, chen chúc với nhau trông vô cùng ngột ngạt.
Bên trong quán nhìn thật âm u, đầy mùi bột ngọt vượt chỉ tiêu.
Kiều Lam vừa mới đứng nơi cửa ra vào, một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp đã đi tới từ phía sau, không thèm tránh né mà đẩy Kiều Lam sang một bên: “Đứng ở cửa làm gì, làm cảnh hả.” Nói xong thì đủng đa đủng đỉnh đi vào.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Kiều Lam nhíu mày nhìn chằm chằm cái ót của thằng nhóc mập mạp kia một lúc lâu rồi cũng đi vào theo.Tiệm cơm làm một vài món ăn hằng ngày, học sinh gọi một suất cơm và hai món ăn kèm, giống như ở canteen.
Lúc này là giờ tan học, học sinh trong tiệm khá nhiều, cha Kiều phụ trách nấu nướng, còn mẹ Kiều thì phục vụ đám học sinh.
Kiều Lam đi theo Kiều Nguyên vào bếp sau, cha Kiều đang đứng xào rau trông thấy con trai bảo bối nhà mình, khuôn mặt béo nở thành một đóa hoa rạng rỡ: “Nguyên nhi về rồi đấy à.”Sau khi kéo con trai lại hỏi thăm đủ thứ điều, lúc này ông ta mới như thể nhìn thấy Kiều Lam.
Thấy cô không có chút biểu cảm nào, cũng chẳng phụ giúp gì cả, rồi lại thấy cô đang chà chà cái gì đó trên khuôn mặt trắng xanh, ông ta lập tức nổi cơn tam bành, nụ cười hiền từ của người cha tắt ngấm.“Đứng đực ở chỗ đó làm gì, khách trong tiệm nhiều như vậy sao không đi phụ giúp đi, có mắt để làm gì hả?”Kiều Lam nhìn thoáng qua phía sau.
Bây giờ học sinh rất đông, đúng là nên phụ giúp.
Cô trầm mặc vài giây rồi bỏ cặp sách xuống, đi ra ngoài phụ mẹ Kiều rửa chén.Kiều Lam không cảm thấy việc này có vấn đề gì cả, đời trước để có tiền đóng học phí cô đã từng làm qua những việc như thế này rồi.Dọn đồ ăn lên rồi dọn dẹp chén đũa, vừa mới xuống bếp đã thấy cha Kiều đang làm gấp mấy món ăn, bày trước mặt thằng nhóc mập Kiều Nguyên.Hai món mặn một món chay, trông rất thanh đạm, so với đống đồ ăn đầy dầu mỡ để bán cho học sinh kia quả đúng là một trời một vực.Ngày nào Kiều Lam cũng để dành tiền để mua quà vặt cho bạn học, bản thân mình thì không ăn uống đầy đủ, gầy như một bộ xương khô, lúc này thấy cơm mới cảm thấy đói bụng.
Cô đang định bỏ bát đũa xuống rửa tay ăn cơm, cha Kiều đã bày ra vẻ mặt như thể hỏi cô đang làm gì đó.“Rửa tay làm cái gì, lát nữa dọn dẹp xong rồi rửa, nhanh chóng ra ngoài giúp mẹ mày tính tiền đi.” Lúc quay đầu lại nhìn con trai, vẻ mặt vô cùng từ ái: “Con cứ ăn trước đi, không đủ thì lát cha nấu tiếp.”Kiều Lam nặng nề nhìn cha Kiều một cái rồi lại nhìn Kiều Nguyên đang ăn uống ngon lành.
Cô bỏ chén đĩa vào bồn, rửa tay rồi đeo cặp sách lên, bỏ đi không quay đầu lại.Để lại cha Kiều và Kiều Nguyên hoàn toàn không kịp phản ứng.
Qua một lúc lâu, ông ta mới tức giận mắng to: “Mày quay lại đây cho tao, mày thái độ với ai hả, bảo mày làm việc mày không vui chứ gì, học hành cũng chẳng ra làm sao, nuôi mày cũng chỉ tốn cơm tốn gạo mà thôi…”Kiều Lam đeo cặp đi ra cửa, bỏ ngoài tai tiếng chửi mắng của cha Kiều.Thò tay vào trong túi, sờ được năm đồng, cô vào cửa hàng bên cạnh mua cái bánh mì rẻ nhất ăn lót bụng rồi ngồi xuống một băng ghế đá cách tiệm cơm không xa.
Kiều Lam lấy sách vở ra, vừa đọc vừa gặm bánh mì.Là môn Hóa.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Kiều Lam cảm thấy may mắn, bây giờ chỉ mới hơn một tháng từ ngày khai giảng lớp mười mà thôi.
Nội dung học cũng chưa quá nhiều, cô vẫn kịp học bù lại được.Trước kia Kiều Lam là học sinh ban xã hội, dù cho mấy môn như Lịch Sử, Địa Lý đã học qua rất lâu rồi nhưng cô vẫn còn nhớ.
Trước khi xuyên sách Kiều Lam đang học năm hai đại học, chuyên ngành Tài chính, môn Toán của cô khá tốt, tiếng Anh cấp sáu cũng vừa thi xong.Vậy nên chủ yếu vẫn là cải thiện môn Vật Lý và Hóa Học.Vừa gặm bánh mì vừa đọc xong một chương hóa học, bầu trời bên ngoài dần dần tối đi, rốt cuộc Kiều Lam cũng nhìn thấy thằng nhóc mập mạp Kiều Nguyên đi ra từ tiệm cơm nhỏ.Cha mẹ Kiều đứng ở cửa ra vào, dặn dò con trai phải chú ý an toàn, sau đó mới quay trở vào tiệm.Kiều Lam cất sách giáo khoa vào cặp, đi theo sau thằng nhóc mập về nhà họ Kiều..