Kiều Lam biết rằng bây giờ Đàm Mặc rất ỷ lại vào cô, thế nhưng lời của bác Trần vẫn có chút gì đó là lạ. Kiều Lam cũng không nghĩ quá nhiều.
Bác Trần thẳng thắn thừa nhận rằng mình có ý muốn giúp cô, nhưng ông cũng khẳng định rằng mình cần cô giúp đỡ. Kiều Lam cảm thấy mình đã bị thuyết phục.
Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa cảm thán, được bao ăn bao ở, ăn sung ở sướng, tại sao lại không đi cơ chứ.
Aizz, mình thật sự quá thực tế rồi.
Kiều Lam không có nhiều đồ đạc, cô mang theo một ít quần áo và sách vở, không bao lâu sau đã xuống lầu, lên xe, sau đó nói chuyện phiếm với bác Trần.
Có vài lời bác Trần không nói trước mặt Đàm Mặc, nhưng bây giờ anh không có ở đây, bác Trần cũng không kiêng dè gì cả, chẳng hạn như nói chuyện về gia đình của Kiều Lam.
Bác Trần hỏi Kiều Lam cô không về nhà thì cha mẹ cô có lo lắng hay không, Kiều Lam cũng không giấu giếm. Đứng ở góc độ là một người đứng xem kể về đám người cực phẩm nhà họ Kiều, Kiều Lam cảm thấy mình hoàn toàn ổn.
Bác Trần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Kiều Lam qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ cô bé này thật sự trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.
Bởi vì mắc hội chứng Asperger nên Đàm Mặc gặp rất nhiều khó khăn trong việc kết bạn với những đứa trẻ đồng trang lứa. Trước đây bác Trần nghĩ, nếu ngày nào đó Đàm Mặc có được một người bạn thân, vậy thì người bạn đó hẳn sẽ lớn tuổi hơn Đàm Mặc một chút, hoặc nếu cùng tuổi thì người đó cũng sẽ trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều, bởi vì như vậy thì mới có đủ kiên nhẫn để bao dung cho tính cách của Đàm Mặc, không ngại phiền phức làm tan chảy sự lạnh lùng của anh, từ đó dần dần thấu hiểu Đàm Mặc.
Bác Trần nhìn Đàm Mặc lớn lên, sự thờ ơ xa cách trước đây bây giờ dần thay đổi từng chút một. Không ai biết bác Trần đã vui đến mức nào. Dù Đàm Mặc vẫn không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng anh cũng dần dần biết chủ động, biết quan tâm người khác là như thế nào. Cảm xúc của anh rõ ràng cũng phong phú hơn: vui vẻ, tức giận, thất vọng, thậm chí còn có tủi thân, anh từ từ cảm nhận từng chút một.
Thế giới của thiếu niên lúc nào cũng chỉ có hai màu đen trắng, bây giờ dần dần xuất hiện những màu sắc mới hơn, dù không quá nhiều nhưng cũng là một sự tiến bộ khiến bác Trần vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Bác Trần biết, khó lắm Đàm Mặc mới gặp được một người như Kiều Lam, vậy nên ông sẽ cố gắng nắm bắt tất cả mọi cơ hội để Đàm Mặc và Kiều Lam thân thiết hơn, chẳng hạn như tìm đến cô hôm nay, hay như việc ông cố ý chào hỏi phía nhà trường, hy vọng năm học tới Kiều Lam và Đàm Mặc có thể được xếp vào cùng một lớp.
May mà thành tích của cô bé Kiều Lam này cực kì tốt, nếu không thì có hơi khó khăn.
Thật ra Đàm Mặc cũng không thích thú gì với kỳ nghỉ hè sắp tới, tuy rằng bây giờ anh đã có số điện thoại của Kiều Lam, Kiều Lam cũng đã nói chừng nào rảnh rỗi thì sẽ đến thăm Đàm Mặc, còn muốn mời anh đi ăn.
Nhưng cô chưa hề nói thời gian cụ thể, mà dù có cũng chỉ được một lần hai lần.
Kỳ nghỉ hè dài như vậy, gần hai tháng trời, nhiêu đó thật sự là quá ít.
Tại sao nghỉ hè lại lâu như vậy chứ, không thể ngắn hơn một chút như kỳ nghỉ đông được sao?
Đàm Mặc lấy một quyển sách ra từ giá sách, bỏ đống suy nghĩ hỗn độn kia ra khỏi đầu, thoáng chốc trong đầu anh chỉ còn lại những ký hiệu và từ ngữ mà những người cùng tuổi không thể hiểu được.
Một khi Đàm Mặc đã đắm chìm vào việc gì thì rất khó để làm anh phân tâm. Anh chuyên chú đọc xong hết tất cả những gì mình muốn đọc rồi thì cảm thấy hơi khát nước, lúc này mới đi ra khỏi phòng định xuống bếp uống nước.
Sau đó, ngay trong nhà mình, Đàm Mặc nhìn thấy một người khiến anh sững sờ một lúc lâu.
Kiều Lam đang ngồi trên ghế salon cạnh bàn trà, cô cũng đang cầm một quyển sách, chính là quyển “Con đường tơ lụa” mà Đàm Mặc đã tặng cô. Lúc Kiều Lam mới đến, trong phòng Đàm Mặc không có động tĩnh gì cả, bác Trần nói Đàm Mặc đang đọc sách, vậy nên Kiều Lam cũng không đi vào làm phiền anh.
Kiều Lam cười, nhìn Đàm Mặc còn đang ngơ ngác. Cô chỉ chỉ quả cam đã được bóc trên bàn: “Đọc xong rồi hả? Cậu nghỉ ngơi một chút đi. Ăn gì đó nhé?”
Đàm Mặc còn chưa kịp phản ứng lại. Mãi đến khi bác Trần từ phòng của mình đi ra, giải thích sơ qua mọi chuyện với Đàm Mặc. Đàm Mặc nghe xong thì quay đầu nói với Kiều Lam: “Không cần phải chăm sóc tôi.”
“Hả?” Kiều Lam ngẩng đầu.
“Dì Trần có việc phải đi, cậu cứ ở lại đây là tốt rồi.”
Cô ở lại là tốt rồi, không cần phải chăm sóc anh hay làm bất cứ chuyện gì cả. Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam có thể đến đây đã là một chuyện rất tốt, cực kỳ tốt rồi.
Bác Trần nhìn dáng vẻ thành thật của Đàm Mặc mà vui vẻ một lúc lâu. Ông biết ngay là đưa Kiều Lam về nhà nhất định sẽ có ích mà.
Từ cảm giác không vui lúc đầu đến sự bất ngờ khi nhìn thấy Kiều Lam, dường như bây giờ Đàm Mặc mới muộn màng cảm nhận được sự vui vẻ đang lan tràn khắp người mình, nhưng theo đó còn có cảm giác căng thẳng không kiềm chế được. Tuy rằng khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì như cũ, nhưng Kiều Lam lại thấy anh làm hành động vẽ vòng tròn trong chén mỗi khi gặp căng thẳng.
Bữa tối của Đàm Mặc được chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, đúng giờ sẽ được đưa tới. Bình thường dì Trần sẽ nấu đồ ăn dựa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng, bây giờ dì Trần không ở đây nên chuyên gia dinh dưỡng đích thân làm.
Tuy nói rằng trước đây Kiều Lam đã đi làm thêm rất nhiều nơi, kinh nghiệm sống cực kì phong phú, nhưng bởi vì từ nhỏ đã không có gia đình nên tay nghề nấu nướng của cô không giỏi lắm. Thứ duy nhất cô làm ổn là món điểm tâm ngọt và pha café, dù sao thì cô cũng đã từng làm thêm ở quán café khá lâu. Lúc đó cô vừa mới lên đại học, quán café cách trường học không xa, không lớn lắm nhưng khá đặc biệt. Chủ quán là đàn chị cùng khoa với Kiều Lam, lúc rảnh rỗi không có khách thường xuyên dạy Kiều Lam làm món điểm tâm ngọt.
Kiều Lam dạo quanh một vòng phòng bếp. Dì Trần chắc hẳn là một người rất thích nấu nướng, trong bếp có đầy đủ mọi loại dụng cụ nấu ăn, tủ lạnh cũng có đủ các loại nguyên liệu mới mẻ được đưa đến hàng ngày.
Nhìn qua nhìn lại, Kiều Lam liền muốn thử.
Đàm Mặc rất thích đồ ngọt, sau khi ngồi cùng bàn với anh hai tháng, Kiều Lam khám phá ra được điều này.
Thiếu niên ngoài mặt cực kì lạnh lùng, nhưng thật ra lại là một người mê mẩn đồ ngọt, tương phản rất lớn, nhưng cũng cực kì đáng yêu.
Kiều Lam cầm điện thoại di động, dựa vào trí nhớ tìm kiếm vài món điểm tâm ngọt mà mình đã từng làm trước đây, hơn nữa còn làm khá ngon. Dù sao cũng đã rất lâu chưa làm rồi, cô không nhớ kỹ lắm, sau khi tìm được rồi thì chụp màn hình lại.
Đợi khi nào có cơ hội làm thử một lần.
Không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Quê dì Trần cách thành phố này không quá xa, đi ô tô mất khoảng ba giờ đi đường. Trước đó bác Trần nói trong nhà dì Trần xảy ra chút chuyện, không nói cụ thể là gì. Kết quả vài ngày trôi qua, bác Trần nói với Kiều Lam rằng chính ông cũng phải qua đó một chuyến, đi hôm nay là ngày mai có thể trở về, phải làm phiền Kiều Lam chăm sóc Đàm Mặc một ngày.
Kiều Lam đã ở nhà Đàm Mặc được ít hôm, quan sát cuộc sống hàng ngày của anh ở khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện thật ra Đàm Mặc sống rất độc lập.
Ngoại trừ đôi lúc không với được vài quyển sách ở quá cao trên giá, Đàm Mặc gần như có thể tự mình làm được hết mọi sinh hoạt cá nhân như tắm rửa, đi ngủ, thay quần áo; nhưng bác Trần vẫn dặn dò Kiều Lam rất nhiều việc liên quan đến Đàm Mặc, nào là những món mà anh không ăn được, rồi trước khi đi ngủ phải kiểm tra xem cửa sổ trong phòng Đàm Mặc đã đóng lại chưa, anh không chịu được gió đêm, tối đi ngủ cũng không được để đèn…
Kiều Lam cầm sổ ghi lại toàn bộ mọi thứ. Đàm Mặc ngồi trong phòng, nghe được bác Trần và Kiều Lam nói chuyện, anh lại bắt đầu căng thẳng vẽ vòng tròn lên giấy.
Dù đã ngồi cùng bàn với Kiều Lam nửa năm nay, nhưng khi cô đến nhà mình, Đàm Mặc vẫn rất căng thẳng. Mấy ngày này Kiều Lam ở lại, Đàm Mặc không căng thẳng đến thế, nhưng bây giờ bác Trần phải đi. Nói cách khác, trong nhà chỉ còn lại hai người họ, Đàm Mặc lại bắt đầu nhấp nhổm không yên.
Bác Trần nói xong thì cười cười. Thật ra cũng không có gì đáng lo lắng. Đàm Mặc không phải là một đứa trẻ không thể rời xa vòng tay người khác, lúc trước cha Đàm cũng thường xuyên bảo Đàm Mặc qua bên kia ở với mình. Ông đang mượn cơ hội để nói những thứ này cho Kiều Lam biết.
Buổi trưa, bác Trần nghỉ ngơi một lát rồi lái xe đi. Đến chiều, Kiều Lam nhìn thoáng qua căn phòng tĩnh mịch của Đàm Mặc, mở đống ảnh hôm trước mình đã chụp màn hình ra, bỏ qua những món mà Đàm Mặc không ăn được, sau đó đi vào phòng bếp, bắt đầu nghiền ngẫm.
Căn nhà không lớn, khoảng 140m2, lại còn rất yên tĩnh. Đàm Mặc ngồi trong phòng mình hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng Kiều Lam kéo tủ lạnh ra, có lẽ cô đang tìm gì đó.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt một lúc lâu, sau đó đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Đàm Mặc từ từ đi vào phòng bếp, anh nhìn thấy Kiều Lam đang mặc chiếc tạp dề mà dì Trần thường hay mặc, cầm điện thoại tìm tòi cái gì đó. Vừa quay đầu, Kiều Lam đã nhìn thấy Đàm Mặc.
“Làm ồn đến cậu à?” Kiều Lam để điện thoại xuống: “Mình định nhỏ tiếng một chút.”
“Không có.” Đàm Mặc nhìn chằm chằm chiếc tạp dề trên người Kiều Lam. Dì Trần mặc nó hàng ngày, từ trước đến giờ Đàm Mặc không hề để ý tới, nhưng bây giờ khi Kiều Lam mặc nó, Đàm Mặc lại không dời nổi mắt mình. Hệt như một vài lần trước đó, trong lòng anh lại dâng lên một loại cảm giác thân mật không nói nên lời.
“Cậu đang…” Cuối cùng Đàm Mặc cũng dời mắt đến những thứ khác: “Nấu cơm sao?”
“Mình không biết nấu cơm.” Kiều Lam cười cười: “Mình muốn thử làm điểm tâm ngọt. Đàm Mặc, cậu có thích pudding không? Mình làm pudding cũng ổn lắm.”
Đàm Mặc đẩy xe lăn đi đến, anh nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bếp, khẽ nói: “Thích.”
Thích là được rồi. Kiều Lam càng hào hứng hơn.
Kiều Lam đã quên gần hết cách làm những món điểm tâm ngọt phức tạp, không dám thử thách bản thân, nhưng những món dễ hơn thì cô vẫn làm được. Lúc trước cô giúp đàn chị ở quán café kia làm món pudding trứng, khách đến quán café rất thích món này.
Sau khi nước sôi, bỏ đường trắng vào khuấy đều thành nước đường, sau đó cho thêm trứng gà và sữa tươi, khuấy đều.
Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, nghiêm túc nhìn Kiều Lam xử lí nguyên liệu. Anh thấy cô bỏ một chén đường trắng vào trong nước sôi, sau đó tiếp tục đun lên. Trong bếp dần dần tỏa ra một mùi caramel ngọt lịm.
Kiều Lam thấy Đàm Mặc có hứng thú, thế là bỏ khuôn làm bánh lên trên bàn, cẩn thận đổ từ từ caramel và hỗn hợp pudding kia vào trong khuôn, đổ nước sôi vào ngập nửa khuôn bánh rồi cho vào lò nướng.
“Đợi khoảng mười lăm phút là được, trong lúc đó tụi mình có thể làm vài cái bánh dừa cuộn xoài [1].”
[1] Bánh dừa cuộn xoài (Coconut Mango Roll): Hình minh họa ở cuối chương.
Đây là một loại điểm tâm ngọt được làm từ bột nếp, mềm mềm, ngọt ngọt, dai dai, Kiều Lam rất thích.
Đàm Mặc nhìn những ngón tay thon dài của cô. Kiều Lam đang trộn bột nếp với nước rồi nhào thành bột một cách thuần thục. Theo ngón tay của Kiều Lam, ánh mắt của Đàm Mặc trượt lên trên một chút, cuối cùng rơi vào khuôn mặt của cô.
Bạn cùng bàn của anh thật là kỳ lạ.
Rõ ràng bằng tuổi với anh, nhưng cô lại giỏi giang như thế.
Trên ngón tay của cô còn dính bột nếp, Kiều Lam không cẩn thận nên làm dính lên mặt. Đàm Mặc nhìn chằm chằm mấy vết bột màu trắng trên mặt Kiều Lam, đột nhiên muốn vươn tay lau sạch nó.
Sau khi làm vài món điểm tâm ngọt, Kiều Lam lại cắt vài đĩa trái cây, tất cả đều là những loại trái cây mà Đàm Mặc thích.
Đàm Mặc cực kỳ thích món bánh dừa cuộn xoài, nhưng Kiều Lam không dám để anh ăn nhiều quá. Đây là bột nếp, nếu ăn nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu.
Sau bữa tối, bác Trần gọi điện thoại về hỏi tình hình của hai người. Kiều Lam nói với bác Trần là Đàm Mặc đã đi tắm, lúc này ông mới yên tâm. Nói chuyện điện thoại xong thì Đàm Mặc cũng đi ra khỏi phòng tắm. Thiếu niên đã thay quần áo xong, ngồi trên xe lăn. Không biết là do anh mới tắm hay là ảo giác của riêng Kiều Lam, cô luôn cảm thấy rằng sắc mặt của anh tái hơn bình thường.
Kiều Lam bỗng thấy hơi lo lắng, vội vàng hỏi Đàm Mặc có chỗ nào không thoải mái không. Nghĩ đến những đồ lúc nãy anh ăn, Kiều Lam hỏi: “Có phải là đau dạ dày không?”
“Không có.” Tóc Đàm Mặc còn chưa khô hết, sợi tóc mềm mại, trông anh cực kỳ ngoan ngoãn và đáng tin: “Không có gì khó chịu hết.”
Kiều Lam nhíu mày nhìn Đàm Mặc, lông mày nhăn lại.
Lúc nói chuyện Đàm Mặc có thói quen nhìn vào mắt người đối diện, nhưng bây giờ anh lại hoàn toàn không nhìn cô một chút nào. Kiều Lam lập tức nhớ đến lần trước Đàm Mặc gạt cô chuyện anh nộp giấy trắng môn Văn là vì anh không khỏe.
Kiều Lam luôn cảm thấy bất an trong lòng, nhưng Đàm Mặc lại khăng khăng nói rằng mình không bị gì cả. Anh nói chúc ngủ ngon với cô như thường lệ rồi quay người đi vào phòng của mình.
Kiều Lam nhìn bóng lưng gầy yếu của thiếu niên một lúc lâu, sau đó mới quay về phòng của mình.
Nghĩ kiểu gì cũng vẫn thấy không yên tâm, thế là Kiều Lam mở cửa phòng ra, sau đó nằm trên giường đọc tiếp quyển ebook về hội chứng Asperger mà lúc trước cô tải về từ trên mạng.
Ban ngày ngủ đủ giấc nên ban đêm cũng không quá mệt mỏi. Kim đồng hồ từ từ nhích đến con số 12, Kiều Lam đột nhiên nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi trên mặt đất vang ra từ phòng Đàm Mặc.
Cô đột ngột bật dậy khỏi giường.
Nhưng sau khi tiếng động kia vang lên thì tất cả mọi thứ lại trở về yên tĩnh, như thể chỉ là một thứ gì đó vô tình rơi xuống đất mà thôi.
Kiều Lam nhíu mày, bước xuống giường rồi cẩn thận đi đến cửa phòng Đàm Mặc. Bên trong rất yên tĩnh, hệt như tất cả chỉ là ảo giác của cô. Mãi đến khi Kiều Lam nghe thấy một tiếng rên rất nhỏ nhưng lại cực kỳ rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch.
Kiều Lam gấp gáp gõ cửa phòng Đàm Mặc: “Đàm Mặc, cậu sao vậy?”
Bên trong bỗng im lặng, nhưng ngay sau đó, một tiếng bịch vang lên.
Sắc mặt Kiều Lam đột ngột thay đổi: “Đàm Mặc, mình vào đây.” Nói xong liền mở cửa vào, bật đèn lên.
Dưới ánh đèn, Đàm Mặc nửa ngồi trên giường, sắc mặt anh tái nhợt. Trong cơn hoảng sợ, vì kéo quá mạnh nên ngăn kéo đã bị bung ra rơi xuống sàn, tay phải của anh nắm chặt một lọ thuốc nhỏ.
Kiều Lam giật mình, nhanh chóng bước tới, đang định hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt cô chợt dừng lại trên đùi phải của thiếu niên – nơi lộ ra vì ống quần bị trượt lên cùng với chăn mền trong cơn hoảng hốt.
Trên làn da trắng đến chói mắt kia là một vết sẹo dữ tợn dài đến bảy tám centimet.
__________________________