Sau khi trở về ký túc xá, Kiều Lam đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Đèn đã tắt, mọi người tán gẫu vài câu. Nói chuyện một hồi không biết làm sao lại nhắc đến Đàm Mặc. Hạng Tiểu Hàn không giấu được vẻ ghen tị, nói: “Đàm Mặc thường xuyên đem trái cây đến cho Kiều Lam nhỉ. Kiều Lam, sao cậu quen với Đàm Mặc thế?”
Làm sao để quen với anh?
“Mình thường xuyên chủ động chào hỏi rồi nói chuyện với cậu ấy, dần dà thành quen thôi.”
“Là cậu bắt chuyện với Đàm Mặc trước sao?”
“Đúng vậy.” Kiều Lam dọn dẹp đồ đạc rồi leo lên giường: “Thật ra Đàm Mặc rất tốt, chỉ là lúc đầu khá khó gần. Đến khi thân quen với cậu ấy rồi, cậu sẽ biết là cậu ấy tốt bao nhiêu.”
Bạch Ngọc nhớ đến ánh mắt rét lạnh của Đàm Mặc khi cô ấy đến tìm Kiều Lam, lắc đầu: “Thôi, mình sợ lắm.”
Kiều Lam cười một lúc lâu: “Cậu sợ cái gì cơ chứ?”
“Lúc trước mình có chủ động chào cậu ấy, chào hai ba lần luôn mà cậu ấy không hề trả lời lại.” Hạng Tiểu Hàn nói.
“Phải mất một thời gian dài thì cậu ấy mới tiếp nhận ai đó được. Lúc đầu mình cũng phải bắt chuyện với cậu ấy gần một tháng trời đó.”
Bạch Ngọc thật lòng tặng Kiều Lam ba chữ: “Cậu lợi hại.”
Hạng Tiểu Hàn im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Mình nghe nói điều kiện nhà Đàm Mặc tốt lắm.”
Kiều Lam nhíu mày: “Mình không rõ.”
“Nghe nói chiếc xe đưa đón Đàm Mặc mỗi ngày rất có giá trị.” Hạng Tiểu Hàn tiếp tục nói, vừa nói vừa nhoài người ra hỏi Kiều Lam: “Kiều Lam, cậu không sợ Đàm Mặc thân thiết với người khác rồi sẽ đối tốt với họ à?”
Kiều Lam cau mày, lời của Hạng Tiểu Hàn nghe sao mà kỳ lạ. Cô không nói gì, nhưng ngược lại thì Bạch Ngọc đã nhanh miệng oán trách: “Hạng Tiểu Hàn cậu nói gì lạ vậy? Lam Lam và Đàm Mặc là bạn bè, không phải người yêu.”
Hạng Tiểu Hàn khịt mũi, không trả lời Bạch Ngọc, trùm chăn lên nghịch điện thoại.
Mặc dù ở cùng một ký túc xá, nhưng sau một thời gian sống chung thì mỗi người cũng sẽ thân với người này người kia hơn, dần dà tạo thành những nhóm nhỏ.
Ban đầu ấn tượng của Kiều Lam với Hạng Tiểu Hàn rất tốt, dù sao thì cũng có rất ít người chủ động nói chuyện với Đàm Mặc. Nhưng rồi một tháng trôi qua, Kiều Lam không còn quá thích Hạng Tiểu Hàn nữa.
Cô muốn Đàm Mặc có nhiều bạn bè và quen biết nhiều người hơn chẳng hạn như Bạch Ngọc hay Bùi Ninh, họ đều rất tốt. Nhưng còn Hạng Tiểu Hàn thì vẫn nên quên đi là hơn.
Giáo viên kiểm tra ký túc xá bên ngoài đã đi đến, mọi người lại tán gẫu thêm vài câu. Bạch Ngọc hỏi Kiều Lam là mai sẽ phát quần áo của những người đi đầu mỗi lớp phải không.
“Đúng.” Kiều Lam nói: “Không biết là đồ gì.”
“Chắc là váy ngắn.” Bạch Ngọc rất phấn khích: “Đồng phục cổ vũ đó. Mình nhớ là đồ năm ngoái màu hồng phấn, không biết năm nay là màu gì. Ngày mai là biết thôi ấy mà, đừng sốt ruột.”
Kiều Lam cười: “Sao mình thấy cậu còn sốt ruột hơn cả mình cơ.”
Hôm sau Kiều Lam nhận được quần áo. Buổi tối trở về ký túc xá, tất cả bạn cùng phòng của cô đều tò mò chạy đến nhìn.
Vừa mở ra, quả nhiên là váy ngắn. Một chiếc váy ngắn và croptop cộc tay màu đỏ sáng, vừa lộ chân lại hở eo. Chất liệu quần áo rất cứng, giống như nilon chứ không giống vải. Ngoài ra còn có một chiếc thắt lưng màu bạc.
Bảo sao nhà trường hào phóng phát đồng phục như thế, với chất liệu này thì giá có khi còn chưa đến hai mươi tệ, mặc một lần thì không thể nào mặc lần thứ hai nữa.
Hơn nữa một bộ quần áo nổi bật và khoa trương như thế này cũng không thích hợp để mặc ra ngoài vào ngày thường.
Bạch Ngọc ồn ào muốn Kiều Lam thay đồ ra cho cô ấy xem thử. Kiều Lam thu dọn xong thì thay quần áo, dù đang đi dép lê cũng không ảnh hưởng đến đôi chân dài vừa trắng lại vừa thẳng của Kiều Lam. Vòng eo mảnh khảnh lộ ra ngoài càng khiến người ta phải ao ước.
Bạn cùng phòng không khỏi xuýt xoa: “Nhìn đây này, chân thế này mới gọi là chân chứ.”
“Mình nghe nói hôm đó còn có người trang điểm cho bọn cậu nữa.” Bạch Ngọc còn phấn khích hơn cả Kiều Lam: “Lam Lam, đến lúc đó mình sẽ chụp ảnh cho cậu.”
Kiều Lam ra dấu “ok” với Bạch Ngọc: “Không thành vấn đề.”
Hôm sau đến trường, có nam sinh trong lớp hỏi Kiều Lam: “Mình nghe nói đồng phục lần này của những người đi đầu mỗi lớp trông hot lắm đúng không, Kiều Lam?”
Kiều Lam: “Tạm được.”
“Kiều Lam, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến phòng làm việc tìm ông ấy.”
“Biết.” Kiều Lam đứng lên, đi ra khỏi phòng học. Trong lớp vẫn có người đang bàn tán về quần áo của những nữ sinh đi đầu lần này, nghe bảo là váy ngắn.
Hách Anh cười, đạp nam sinh này một cái: “Lần nào mà không phải là váy ngắn chứ.”
“Đúng vậy ha.” Tất cả mọi người đều bật cười.
Hạng Tiểu Hàn nhớ đến Kiều Lam hôm qua khi mặc váy ngắn, ngẫm nghĩ một hồi rồi chọc chọc Đàm Mặc.
Đàm Mặc bỗng cứng người, quay người lại, sắc mặt rất xấu: “Đừng có chạm vào tôi.”
Hạng Tiểu Hàn xấu hổ rụt tay lại: “Đàm Mặc, cậu không đến hội thao à?”
Đàm Mặc cố gắng kìm nén để không đẩy Hạng Tiểu Hàn chủ động chạm vào mình ra. Hạng Tiểu Hàn vẫn không bỏ cuộc, nói tiếp: “Hôm qua Kiều Lam thử đồ trong ký túc xá, trông rất đẹp. Mình nghe nói hôm đó tất cả những nữ sinh đi đầu đều được trang điểm. Cậu thật sự không đến xem sao?”
Đàm Mặc lạnh lùng nhìn Hạng Tiểu Hàn chằm chằm, một chữ “cút” còn chưa kịp nói ra, Kiều Lam đã quay trở lại.
Kiều Lam thấy sắc mặt của Đàm Mặc rất xấu. Cô nhìn Hạng Tiểu Hàn đang tỏ ra vô tội, cuối cùng lựa chọn quay lại hỏi Đàm Mặc đã xảy ra chuyện gì.
Đàm Mặc nghĩ Hạng Tiểu Hàn là bạn cùng phòng của Kiều Lam, cuối cùng vẫn không nói gì cả. Anh lắc đầu rồi hỏi Kiều Lam lý do chủ nhiệm lớp tìm cô.
“Vẫn là chuyện hội thao đấy mà. Thầy bảo mình sáng ngày mốt đến phòng tập nhảy tìm cô Trần để trang điểm. Chỉ đi diễu hành thôi mà kỹ càng thật đấy.” Kiều Lam giải thích với Đàm Mặc, rồi như thể bỗng nghĩ đến điều gì đó, cô thở dài: “Dù chất liệu của cái váy kia có hơi kém thật, nhưng mặc vào đúng là rất đẹp. Bạch Ngọc bảo hôm đó sẽ chụp hình cho mình, nếu có hình đẹp thì mình sẽ gửi sang cho cậu.”
Đàm Mặc nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô gái, bẵng một lúc sau mới nói: “Được.”
Đã sắp vào tháng mười, thời tiết vẫn còn hơi nóng. Nhà trường đã đặc biệt kiểm tra dự báo thời tiết để đảm bảo là ba ngày diễn ra hội thao sẽ không có mưa.
Ngày đầu tiên của hội thao, mọi người cần phải đến sớm một chút, dù sao cũng phải sắp xếp đội hình phương trận hoặc là tập hô khẩu hiệu. Kiều Lam đến sớm hơn mọi người. Cô ngồi trong phòng tập nhảy cùng rất nhiều nữ sinh khác để chờ giáo viên dạy nhảy trang điểm.
Tóc được thả xuống, dùng kẹp tóc kẹp một bên ra phía sau tai. Không biết các thầy cô lấy mấy chiếc kẹp tóc này từ đâu, không có màu bạc thì cũng đính lông vũ, kẹp lên trông rất khoa trương.
Những nữ sinh ngồi ở đây đều được mỗi lớp chọn ra để đại diện cho nhan sắc của lớp, thoạt nhìn ai ai cũng xinh đẹp. Nhưng đến khi trang điểm cho Kiều Lam, nhìn khuôn mặt cô mà giáo viên phải sững sờ một lúc, cảm thán vì sự xinh đẹp của cô, sau đó mới bắt đầu trang điểm.
Sĩ số lớp 18 đến tận sáu mươi người, rõ ràng là có khí thế hơn những lớp khác, lại thêm hai anh chàng siêu đẹp trai là Trần Diệu Dương và Hách Anh trấn thủ, lớp 18 lại càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn. Đến khi những nữ sinh đi đầu thay đồ trang điểm xong bước ra ngoài, tiếng hò hét của đám con trai lớp 18 càng lấn át các lớp khác.
Mấy cô gái chung phòng ký túc với Kiều Lam, nhất là Bạch Ngọc, thấy Kiều Lam về thì điên cuồng hò hét: “Lam Lam, hôm nay cậu là người đẹp nhất!”
Kiều Lam suýt chút nữa là trượt chân.
Dù là mỹ nữ thì cũng được chia ra là đại mỹ nữ và tiểu mỹ nữ [1].
[1] Có thể hiểu tiểu mỹ nữ là những cô gái xinh xắn, còn đại mỹ nữ là những cô gái trông cực kỳ đẹp.
Kiều Lam có vóc dáng cực kỳ nổi bật, bây giờ lại được bộ quần áo này hỗ trợ, quả thật phát huy hết tác dụng. Vốn dĩ chiếc váy cũng không quá ngắn đối với những người khác, nhưng vì chân Kiều Lam quá dài nên trông chiếc váy ngắn hơn người khác một đoạn, càng thu hút thêm nhiều ánh nhìn.
Kiều Lam có vẻ ngoài cực kì ấn tượng, là kiểu diễm lệ. Trang điểm xong, những ưu điểm của cô lại được tôn lên gấp nhiều lần. Mái tóc dài đen nhánh, mắt phượng môi đỏ, thật sự đẹp đến mức không ai dám đến gần.
Bảo sao lớp 18 lại hò hét dữ dội như vậy. Kiều Lam đi về phía lớp mình, những lớp khác cũng đồng loạt quay lại nhìn cô. Học sinh lớp 18 ai ai cũng cảm thấy tự hào, mặt mày rạng rỡ.
Trần Diệu Dương lấy điện thoại ra từ trong túi. Lý Phàm gửi Wechat đến.
Không biết Lý Phàm lấy được ảnh chụp của Kiều Lam từ đâu, cậu ta không ngừng chửi tục: “Mẹ nó, bây giờ mình thật sự rất ghen tị vì cậu học chung lớp với Kiều Lam.”
Qua rất nhiều đỉnh đầu, Trần Diệu Dương nhìn Kiều Lam, trả lời một chữ.
“Cút.”
Trần Diệu Dương thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Hách Anh. Hách Anh đang đứng ở chỗ kia, mắt chỉ nhìn về hướng Kiều Lam.
Từng lớp lần lượt diễu hành, đi xong rồi thì về nơi quy định xem các lớp khác. Lần lượt từng lớp của mỗi khối trở về nơi quy định. Học sinh không có hứng thú với việc này lắm, gần như tất cả mọi người đều chỉ quan tâm đến nữ sinh đi đầu của mỗi lớp. Ai có dáng dấp đẹp, ai có chân dài.
Hôm đó, khi lớp 18 đi qua đài chủ tịch, tiếng hò hét của đám học sinh đạt đến đỉnh điểm.
Ẩn mình trong đám đông, Kiều Lộ ghen ghét đến mức không muốn nói lời nào. Mà cùng lúc đó, Kiều Nguyên học cấp hai đang ngồi trên khán đài khoác lác với đám bạn cùng lớp. Nghe thấy tiếng hò la của mọi người, nó quay lại nhìn, vừa liếc mắt đã thấy người chị ruột đã gần nửa năm không gặp.
“Đm, kia là đàn chị nào vậy?”
“Ôi nhìn đôi chân kia kìa, mình mê mẩn mất thôi. Có ai biết chị ấy không? Học lớp nào vậy?”
Kiều Nguyên còn chưa kịp kinh ngạc. Hơn nửa năm không gặp, Kiều Lam như thể biến thành một người khác. Phản ứng đầu tiên của nó là hình như lại có chỗ để khoác lác rồi.
“Người đó là chị gái mình, chị ruột.”
“Cậu đừng có mà chém gió.” Có người không tin, nhìn cái thân hình tròn vo của Kiều Nguyên từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn sang đàn chị xinh đẹp vừa cao vừa gầy kia, trông thế nào cũng không giống chị em ruột.
Kiều Nguyên vội vàng nói: “Không tin hả? Không tin thì chiều nay mình dẫn chị ấy đến cho mọi người gặp.”
“Được.”
Mặc kệ Kiều Nguyên có bốc phét hay không, có thể gặp được người đẹp, ai ai cũng phấn khích: “Đến lúc đó cậu mà không dẫn chị ấy đến thì sao đây?”
“Đùa à? Chị mình mà sao mình lại không dẫn đến được?” Kiều Nguyên chê cười: “Không đến thì mình sẽ mời các cậu ăn một bữa.”
Mọi người ồn ào hẳn lên. Kiều Nguyên ưỡn bụng, cảm thấy giây phút này mình cao đến tận 1m8.
Thao trường vui vẻ náo nhiệt, không ai nhìn thấy chiếc xe con màu đen trên bãi đỗ xe nhỏ bên cạnh bãi tập. Cửa sổ xe được kéo xuống, Đàm Mặc lẳng lặng nhìn mọi thứ trên thao trường.
Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà đến đây.
Vì câu nói kia của Hạng Tiểu Hàn, cô ta bảo Kiều Lam mặc bộ quần áo này rất đẹp.
Thật sự rất đẹp. Nhìn về phía thao trường, Đàm Mặc như nghe được tiếng tim mình đập.
Rõ ràng là anh đã ngắm nhìn cô lâu như thế, đã gặp được rất nhiều dáng vẻ của Kiều Lam mà người khác chưa bao giờ thấy được, nhưng hôm nay, Đàm Mặc vẫn bị Kiều Lam cướp đi tất cả ánh mắt.
Anh đưa tay che lại trái tim mình. Tim đập rất nhanh, hơn hẳn bình thường.
Đàm Mặc cảm thấy trong lòng mình có một thứ tình cảm, một loại suy nghĩ nào đó đang trào dâng một cách mãnh liệt và nóng bỏng không sao kiềm chế được. Anh không muốn những người khác ở đây nhìn thấy vẻ đẹp đáng kinh ngạc đó của Kiều Lam.
Một sự cố chấp và ham muốn chiếm hữu không rõ ràng.
Anh chỉ muốn mỗi mình nhìn thấy cô như thế. Không có những người khác, chỉ có một mình anh.
Điện thoại sáng lên, là Wechat Kiều Lam gửi. Trước đó cô có nói sẽ gửi ảnh chụp cho anh.
Đàm Mặc nhìn điện thoại, bấm vào ảnh. Không biết đã nhìn bao lâu, đến khi Kiều Lam gửi đến một tin nhắn nữa, nói cô rất tiếc vì anh không đến được.
Đàm Mặc im lặng ngồi trong xe. Một lúc sau, anh gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại được kết nối, nghe giọng nói trong trẻo của cô gái, anh từ từ nói: “Mình đến rồi.” Qua hàng rào bao quanh sân vận động, Đàm Mặc thấy Kiều Lam đang nhìn khắp nơi để tìm mình.
“Quay sang bên phải, mình ở bên ngoài thao trường.”