Từ nhỏ đến lớn, Đàm Mặc đã nghe thấy quá nhiều lời sỉ nhục và xem thường. Anh đã từng không khống chế được xúc động và tức giận, nhưng rồi dần dần lớn lên, anh không không còn quan tâm đến những lời gièm pha đó nữa. Đàm Mặc rất ít khi tức giận vì lời nói của những người khác.
Nhưng anh không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày, cô gái mà chính anh còn không nỡ nói nặng một lời hay thấy cô có chút tổn thương nào, giờ đây lại vì anh mà bị chụp cho một từ khó nghe như vậy.
Acrotomophilia (Mộ tàn).
Chỉ cần nói ra hai chữ này thôi, Đàm Mặc cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn không thở nổi. Bởi vì cô quá tốt với anh, quá thiện lương và tốt bụng, vậy nên cô phải nhận những lời nói dơ bẩn một cách không rõ ràng như thế này.
Tất cả là tại anh.
Cuối cùng Đàm Mặc cũng hiểu được tại sao mấy ngày nay mọi người lại nhìn anh một cách kỳ quái như thế.
Kiều Lam chắc chắn đã biết chuyện, nhưng Kiều Lam lại không hề nói cho anh biết. Lý do cũng không khó đoán, nhưng Đàm Mặc lại không cảm nhận được xúc động, sự phẫn nộ và hối hận đã thiêu đốt anh đến tận cùng.
Sau tiết thể dục, Đàm Mặc nhìn cô gái vẫn nở nụ cười không hề lo lắng, anh mấp máy môi nhưng rồi cuối cùng vẫn không nói ra thành lời.
Anh phải nói gì đây? Bảo Kiều Lam sau này đừng đối xử tốt với anh nữa, để người khác không hiểu lầm rằng cô thích một người có tay chân không lành lặn sao?
Làm sao có thể như vậy được. Kiều Lam không nói chuyện này cho anh biết đồng nghĩa với việc cô đã tỏ rõ thái độ của mình. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thay đổi lập trường của mình vì chút lời đàm tiếu của người ngoài cả.
Hơn nữa bản thân sự việc hoàn toàn không nằm ở Kiều Lam mà là ở anh.
Đàm Mặc ngồi trong xe, một câu cũng chưa hề nói. Anh không cần quá nhiều thời gian để tìm ra cách loại bỏ hết những lời bàn tán. Rất rõ ràng, chỉ có hai cách.
Thứ nhất, anh chủ động rời xa Kiều Lam hoặc thậm chí là hoàn toàn rời khỏi nơi này. Chỉ cần anh rời đi, tất cả mọi tranh chấp cũng sẽ tan theo mây khói.
Thứ hai, nếu anh có thể đứng dậy được.
Chẳng những biết rằng hai chân mình không đứng dậy nổi, nhưng so với hai chân, Đàm Mặc rõ hơn ai hết tâm lý của mình khiếm khuyết như thế nào. Lúc đối mặt với Kiều Lam, anh càng thêm bất an và mặc cảm. Đàm Mặc từng nghĩ rằng dù một ngày nào đó anh có thể đứng lên, hội chứng Asperger vẫn sẽ cứ đi theo anh như cũ.
Mắc phải hội chứng Asperger trời sinh đã không trọn vẹn, không cách nào có thể chữa trị được.
Nhưng bây giờ, bởi vì đôi chân tàn tật này của anh mà Kiều Lam bị vu khống hãm hại. Đàm Mặc lại thấy được ý nghĩa của việc đứng lên một lần nữa.
Nếu có thể giúp Kiều Lam không phải chịu tổn thương, anh có thể từ bỏ sự cố chấp của mình, dẫu rằng đó là sự áy náy và bù đắp đối với mẹ.
Thật ra anh là một con người ích kỷ như thế.
Rõ ràng có hai con đường có thể đi, rõ ràng anh có thể chọn cách rời khỏi Kiều Lam, thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ đến cuộc sống sau này của mình không có cô, Đàm Mặc không dám nghĩ tiếp nữa.
Hệt như một người không uống nước.
Sẽ chết.
Anh muốn chọn cách thứ hai.
Hình ảnh vụ tai nạn giao thông kia lại bắt đầu hiện lên trong tâm trí anh một cách dồn dập. Tiếng thét của mẹ vang lên khi chiếc xe mất kiểm soát lao tới. Ánh mắt của mẹ vẫn sáng ngời trong khoảnh khắc cuối cùng khi bà ôm anh vào trong ngực để bảo vệ. Sau tiếng nổ, hai chân phía dưới đau đớn dữ dội, anh hoàn toàn rơi vào mê man. Ông bà ngoại chỉ tay vào anh, nói rằng anh làm cuộc đời mẹ lỡ dở, hại chết bà.
Tai nạn giao thông, phát nổ, máu tươi, bệnh viện – hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trước mắt anh. Đàm Mặc đau đớn mở to mắt, nhưng bao phủ tầm nhìn của anh là một mảng đen kịt. Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương đã lâu không phát tác lại bỗng ập vào đầu. Tiếng chất vấn chẳng biết từ đâu đến, liên tục hỏi rằng tại sao anh lại thay đổi ý định, tại sao người chết khi đó không phải là anh, anh chối bỏ niềm tin trước đây của mình, anh sẽ gặp báo ứng, người mà anh bảo vệ cũng sẽ bị như vậy…
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, Đàm Mặc không thể không đưa tay đè chặt ngực mình. Bác Trần bị sự thay đổi đột ngột của Đàm Mặc làm giật mình, sợ tới mức đạp phanh dừng xe.
Bác Trần mở cửa xe, gấp gáp hỏi anh bị làm sao. Dưới tình thế cấp bách, ông nắm chặt lấy cổ tay Đàm Mặc. Cổ tay nhoi nhói, Đàm Mặc hoảng hốt cúi đầu, nhìn thấy đồng tâm kết và hạt Obsidian trên cổ tay.
“Nếu phản bội lại niềm tin của mình, nhất định sẽ gặp xui rủi…”
Đàm Mặc nhìn những hạt châu màu đen kia, lẩm bẩm: “Cứ để tôi phải chịu tất cả mọi thứ.”
Tất cả đều không liên quan gì đến Kiều Lam, nếu có luật nhân quả thì một mình anh gánh chịu.
Bác Trần bị dáng vẻ đột ngột tái phát của anh dọa sợ. Nghe được những lời thì thào của anh, vành mắt ông nhất thời đỏ lên, vội vàng hỏi anh thế nào.
Thật lâu sau, hai mắt Đàm Mặc mới dần lấy lại tiêu cự. Anh cúi đầu nhìn bác Trần, chậm rãi nói: “Giúp tôi liên hệ với bác sĩ.”
Như thể nghe thấy một điều gì đó thật khó tin, nhất thời, bác Trần sững sờ tại chỗ. Một lúc lâu sau, ông kích động đến nỗi tay không ngừng run lên.
“Liên hệ… Ngày mai tôi sẽ liên hệ ngay… Không không không, lát nữa về đến nhà tôi sẽ làm ngay lập tức…”
Bác Trần không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì khiến Đàm Mặc thông suốt, từ bỏ sự cố chấp lúc trước. Đàm Mặc không nói cũng không sao, ông không hỏi. Cuối cùng anh cũng đồng ý trị liệu, chỉ điều đó thôi đã đủ khiến ông kích động không thốt ra thành lời rồi.
Hôm đó về đến nhà, bác Trần lập tức liên lạc với vị bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho Đàm Mặc khi anh vừa từ nước ngoài trở về. Tuy bác sĩ có thể đến nhà kiểm tra cho Đàm Mặc, nhưng trong nhà không có đầy đủ thiết bị, tốt hơn hết vẫn nên đến bệnh viện.
Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình điện thoại, anh lẳng lặng nhìn cuộc hội thoại Wechat của mình và Kiều Lam.
Trên màn hình là một tin nhắn vừa mới gửi không lâu. Buổi trưa sau khi trò chuyện với Kiều Lam, cô gửi cho anh một lời chúc buổi trưa tốt lành như thường lệ.
Nhìn lời chúc này, Đàm Mặc ngồi bất động một lúc lâu. Mãi đến chín giờ rưỡi, tiết tự học buổi tối kết thúc, anh mới gửi Wechat cho Kiều Lam, nói cho cô biết là ngày mai mình sẽ không đi học.
Tin nhắn gửi đi còn chưa đến nửa phút, Kiều Lam đã gọi điện thoại tới. Giọng cô xen lẫn những tiếng ồn ào, nghe không quá rõ ràng.
“Sao vậy?” Kiều Lam hỏi anh, nhưng rồi cô bỗng trở nên căng thẳng: “Có phải chân lại đau không?”
“Ừ.” Đàm Mặc nói: “Vậy nên ngày mai không đi học.”
“Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Thân thể là quan trọng nhất, bây giờ thân thể của cậu quá yếu.” Có đôi khi cô gái hệt như một Đường Tăng nhỏ vậy, thỉnh thoảng còn lải nhải hơn cả dì Trần, thế nhưng Đàm Mặc lại nghe cô thật lâu. Cô nói ở đầu bên kia điện thoại, anh ở chỗ này lẳng lặng nghe.
Có lẽ là Bạch Ngọc đang gọi cô ở bên kia, hỏi cô đang nói chuyện điện thoại với ai. Kiều Lam hoàn toàn không thèm để ý, nói thẳng: “Đàm Mặc đó.”
Trái tim Đàm Mặc chợt đau nhói, anh vội vàng tìm cớ cúp điện thoại.
Bác Trần đợi anh nghe điện thoại xong rồi mới bước đến, nói: “Đã liên hệ với bác sĩ rồi, sáng ngày mai chúng ta sẽ qua đó.”
“Ừ.” Đàm Mặc không động đậy, khẽ gật đầu.
Bác Trần hít sâu một hơi, do dự hỏi: “Ngày mai thật sự… có thể đến bệnh viện sao?”
Sự sợ hãi và bài xích của Đàm Mặc đối với bệnh viện và bác sĩ quá nghiêm trọng. Mỗi khi nghĩ đến việc Đàm Mặc dùng dao đâm vào chân mình, bác Trần vẫn cảm thấy đáng sợ.
“Có thể.” Giọng điệu của Đàm Mặc bình tĩnh đến không ngờ: “Sáng ngày mai đúng giờ gọi tôi.”
Bác Trần gật đầu, thay Đàm Mặc đóng cửa lại.
Đóng cửa lại rồi, vẻ mặt của bác Trần lập tức trở nên suy sụp. Ông ngồi trên ghế salon. Một ông già hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi che mắt lại, im lặng nhưng không kìm được nước mắt.
Ông không nói cho Đàm Mặc biết, lúc nãy khi trao đổi với bác sĩ, bác sĩ nói rằng tình trạng chân của Đàm Mặc đã kéo dài quá lâu, có thể sẽ rất khó khăn.
Bác sĩ nói như vậy, bác Trần cũng hiểu được tình huống thực tế của Đàm Mặc có thể còn khó khăn hơn như thế rất nhiều.
Một mình ông ngồi trong phòng khách thật lâu, vuốt mặt rồi trở về phòng ngủ. Hôm sau, ông vẫn tràn đầy sinh lực, hệt như không biết chuyện gì cả đánh thức Đàm Mặc, sau đó đưa anh đến bệnh viện.
Bác Trần mất rất nhiều công sức mới có thể đẩy lịch hẹn trước của bác sĩ lùi về sau, dành cuộc hẹn sớm nhất cho Đàm Mặc.
Cũng không quá lâu kể từ lần đến bệnh viện trước. Trước đó khi ông ngoại qua đời, Đàm Mặc cũng đã từng đến bệnh viện. Nhưng hôm nay anh đến đây không phải vì người khác mà là vì chính bản thân mình, người được kiểm tra cũng là anh chứ không phải ai khác.
Nghĩ đến đây, thần kinh Đàm Mặc bắt đầu trở nên căng thẳng không kiểm soát được.
Quá trình kiểm tra như thể bị tua chậm, còn gian nan hơn những gì mà Đàm Mặc tưởng tượng trong đầu. Anh cứng đờ nghe bác Trần trả lời câu hỏi của bác sĩ. Anh nằm trên thiết bị lạnh như băng, nghe được những tiếng “tích tích” từ đủ loại máy móc đang vang lên bên tai không ngừng.
Đã một năm rưỡi trôi qua từ vụ tai nạn, cũng là một năm rưỡi anh chưa hề tiếp nhận bất kỳ loại kiểm tra chuyên nghiệp nào. Bây giờ Đàm Mặc được kiểm tra lần lượt từng mục một, từ chân đến tố chất thân thể.
Một buổi sáng ròng rã trôi qua, vẻ mặt của bác sĩ càng lúc càng trở nên nghiêm túc.
Mặc dù Kiều Lam đã chỉ cho anh biết rất nhiều biểu cảm, thế nhưng Đàm Mặc vẫn không thể nhận ra chút thay đổi cảm xúc nhỏ như vậy của bác sĩ. Chỉ có bác Trần là cảm nhận được trái tim mình lạnh đi từng chút một.
Bác sĩ ra hiệu cho bác Trần đi ra ngoài với mình. Bác Trần giả vờ thoải mái bảo Đàm Mặc đợi ông một chút, sau đó theo bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ cầm một xấp phim chụp dày sau khi kiểm tra cùng với những đồ vật khác, chỉ cho bác Trần xem từng cái một.
Từ ngữ chuyên ngành rất nhiều, bác Trần không hiểu được toàn bộ, nhưng có thể hiểu được đại khái. Ông siết chặt hai tay vào nhau: “Đừng nói với tôi những thứ đó, tôi nghe không hiểu, tôi chỉ muốn biết là... Còn có thể chữa trị được hay không…”
Bác Trần gần như cắn răng thốt ra lời cuối cùng.
Bác sĩ trầm mặc một lúc lâu, thở dài: “Lúc đầu do sự kháng cự của bệnh nhân nên không thể điều trị triệt để. Qua một năm rưỡi không được kiểm tra chuyên nghiệp và trị liệu, cơ vân bị rối loạn dinh dưỡng dẫn đến teo cơ. Cơ vân trải rộng ở nhiều chỗ trên cơ thể nhưng sau đó lại xuất hiện sự rối loạn dinh dưỡng. Việc phục hồi vốn cực kỳ khó khăn và đau đớn, thân thể của tiểu thiếu gia đã suy nhược trong một thời gian dài, căn bản không thể chịu được việc phục hồi, vậy nên…”
“Vậy nên, khả năng rất cao là đời này tiểu thiếu gia chỉ có thể… ngồi trên xe lăn.”
Hai mắt bác Trần đỏ hoe, nhưng ông vẫn không từ bỏ: “Khả năng rất cao… Là cao bao nhiêu?”
“Chín mươi tám phần trăm.”
Bác Trần chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, đứng không vững, lảo đảo lùi về sau mấy bước. Bác sĩ vội vàng đỡ lấy bác Trần, nhưng sau khi ngẩng đầu lên thì đứng đờ ngay tại chỗ.
Không biết Đàm Mặc đã đi ra từ lúc nào, lặng yên không một tiếng động. Đôi mắt màu nâu nhạt của anh vẫn không có lấy chút gợn sóng.
Anh lẳng lặng nhìn bác sĩ và bác Trần, một lúc lâu sau mới khe khẽ lặp lại: “Chín mươi tám phần trăm.”
Bác sĩ vội vàng sửa lời: “Thật ra cũng không cao như vậy đâu…”
Trên thực tế hẳn là còn cao hơn như thế, chín mươi chín phần trăm, thậm chí… là không có khả năng chữa trị.
Đàm Mặc những tưởng mình chọn một con đường khác thì có lẽ sẽ có một khởi đầu mới, nhưng không ngờ quả báo lại đến nhanh như vậy.
Anh đã từng nói rằng nếu có điều gì xui rủi, hãy cứ trừng phạt anh.
Bây giờ tất cả đều đã ứng nghiệm, thế nhưng so với tưởng tượng của anh thì lại đến sớm hơn rất nhiều.