Thật là một lời đe dọa vớ vẩn trắng trợn lại còn ngây thơ!
Chủ nhiệm lớp khiếp sợ.
Chẳng lẽ ông lại sợ hãi trước lời đe dọa của học sinh tiểu học này sao?
Sau một hồi trầm mặc, chủ nhiệm lớp không lên tiếng.
Thôi được.
Trường trung học phụ thuộc là một trường rất tốt trong tỉnh, tỉ lệ lên lớp có thể xếp vào năm trường hàng đầu. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Thủ khoa kỳ thi đại học đều từ trong năm trường này.
Học sinh ưu tú rất nhiều, chẳng hạn như Trần Diệu Dương hay Kiều Lam vân vân đều cực kỳ xuất sắc. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không giống như Đàm Mặc. Để được xưng là thiên tài thì luôn luôn có lý do.
Chủ nhiệm lớp dẫn dắt nhiều học sinh như vậy rồi, chưa bao giờ gặp được người như Đàm Mặc – anh khiến chủ nhiệm lớp cảm thấy mình không dạy được học sinh. Kiến thức mà anh có đã vượt qua kiến thức cấp ba từ lâu.
Học sinh như vậy có khả năng rất cao sẽ trở thành Thủ khoa kỳ thi đại học năm tới.
Một Thủ khoa đại học, hỏi xem thầy cô nào lại không động lòng? Chưa nói đến tiền thưởng phía sau, chủ yếu là vinh dự.
Vậy nên cho dù lời đe dọa của Đàm Mặc rất ngây thơ, chủ nhiệm lớp vẫn bị uy hiếp.
Vì việc đổi chỗ ngồi mà có thể mất đi một hạt giống tốt, thử hỏi xem có thiệt thòi hay không?
Hơn nữa ngoại trừ lời uy hiếp của Đàm Mặc ra, chủ nhiệm lớp còn lo lắng một điều nữa.
Tuy rằng vừa rồi Kiều Lam nói rằng cô tuyệt đối không yêu đương cùng Đàm Mặc, nhưng thái độ của Đàm Mặc giấu đầu lòi đuôi thế này, nếu chủ nhiệm lớp còn không nhìn ra được tâm tư của anh thì chính là ngu ngốc.
Dù chủ nhiệm lớp nghiêm khắc nhưng ông cũng không phải là cổ hủ.
Theo như tư duy bình thường, yêu đương năm cấp ba tuyệt đối là hại nhiều hơn lợi. Thành tích của phần lớn học sinh đều tụt dốc không phanh vì yêu đương. Nhưng cũng có ngoại lệ, có những ví dụ về những học sinh cùng cổ vũ lẫn nhau, cuối cùng đều rất xuất sắc.
Trái lại, trong trường hợp này, tốt hơn hết là không nên nhúng tay vào. Can thiệp có khi sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Đến cùng Đàm Mặc và Kiều Lam thuộc kiểu nào, chủ nhiệm lớp cũng không rõ. Ông nhìn thiếu niên vô cảm trước mặt, vừa giận vừa thương. Sau một hồi suy tư, ông nói: “Em và Kiều Lam muốn tiếp tục ngồi cùng bàn cũng được thôi. Nhưng có một điều kiện, thành tích tuyệt đối không thể thụt lùi.”
“Được.” Lúc này Đàm Mặc lại trả lời rất nhanh.
Chủ nhiệm lớp nửa tin nửa ngờ nhìn Đàm Mặc. So với Kiều Lam, Đàm Mặc lại khiến ông lo lắng hơn. Ai bảo anh có thể phát ngôn ra cái câu kinh khủng “Không cho anh ngồi cùng bàn với Kiều Lam thì sẽ không đi học” cơ chứ.
“Vậy thì tôi sẽ tin tưởng hai em một lần.” Chủ nhiệm lớp nói, dứt lời lại như thể nghĩ đến điều gì đó, ông vội vàng lớn tiếng bổ sung một câu: “Chưa hết, không cho phép nói chuyện trong lớp nữa!”
“Vâng.” Đàm Mặc thoải mái trả lời.
Anh hoàn toàn có thể làm được. Nếu thật sự có chuyện muốn nói, anh còn có thể chuyền giấy.
Đàm Mặc nhớ đến chuyện mình và Kiều Lam chuyền giấy lần trước, dường như đó đã là chuyện của hơn một năm trước rồi.
Hơi nhớ.
Lúc trước vì theo đuổi Kiều Lam mà Hách Anh đã bị thầy chủ nhiệm mắng cho một trận, cả một tầng lầu đều có thể nghe thấy tiếng quát mắng của ông. Kết quả đến Đàm Mặc, anh vững vàng bước vào văn phòng rồi bình thản đi ra. Đến tiết Toán học sau đó, chủ nhiệm lớp gọi Đàm Mặc lên bảng làm bài. Sau khi Đàm Mặc làm xong rồi, chủ nhiệm lớp mỉm cười hài lòng.
Mặc kệ đến cùng Kiều Lam và Đàm Mặc có bên nhau hay không, chỉ từ thái độ của chủ nhiệm lớp, vẻ mặt của mọi người khi nhìn về phía Hách Anh lập tức lại càng thêm đồng tình.
Đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh dốt.
Khi mọi người còn đang suy đoán xem rốt cuộc quan hệ của Kiều Lam và Đàm Mặc là gì, lần kiểm tra tháng đầu tiên của học kỳ một lớp mười hai đã đến. Kiều Lam vẫn giữ vững vị trí nhất khối như cũ. Nhưng Đàm Mặc vừa mới học được nửa năm Sinh học lại áp đảo Trần Diệu Dương ở vị trí thứ hai.
Kiều Lam nhìn thành tích của Đàm Mặc, lập tức cảm thấy lúc trước mình đã hơi quá tự tin khi cá cược với anh, rồi sau đó ngẫm lại nội dung cá cược giữa mình và Đàm Mặc.
Thật ra cô rất mong chờ Đàm Mặc sẽ có yêu cầu gì.
Lần này Đàm Mặc không làm lạc đề Ngữ Văn, điểm còn cao hơn cô nhưng môn Sinh học thì kém hơn một chút. Thiếu niên cầm vở bài tập Sinh học làm bài, Kiều Lam bên cạnh đang giảng bài tiếng Anh cho một nam sinh nào đó trong lớp mà anh không nhớ tên nổi.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm một câu hỏi, thầm đếm một trăm giây, Kiều Lam vẫn chưa giảng xong.
Đàm Mặc không nhìn nữa, cầm bút lên nhanh chóng viết vài nét lên vở, đưa đến trước mặt Kiều Lam: “Không biết làm.”
Nam sinh tìm Kiều Lam hỏi bài sửng sốt, ngay cả Kiều Lam cũng thoáng ngẩn người. Đại khái là đến tận bây giờ chưa ai từng nghĩ đến việc Đàm Mặc cũng sẽ có bài không biết giải, không ngờ rằng thiên tài cũng sẽ đi hỏi bài người khác.
Mặc kệ nam sinh bên cạnh đang nghĩ gì, Kiều Lam ngay lập tức trở nên hào hứng.
Giảng đề cho Đàm Mặc. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể làm cô giáo của anh!
Bằng vài câu qua loa, Kiều Lam giảng bài xong cho nam sinh bên cạnh. Cô bỏ nam sinh nào đó đang ngơ ngẩn sang một bên, cầm lấy sách bài tập mà Đàm Mặc đưa qua, tràn đầy động lực: “Giảng phần nào?”
Đàm Mặc đưa một trang có hơn phân nửa là chọn câu đúng, nhìn thẳng vào Kiều Lam: “Nhiều lắm.”
Kiều Lam lướt qua một lượt các câu hỏi chọn đúng sai, đây thật sự là phần quan trọng và khó xử lý của chương này. Cô cầm bút, nghiêm túc giảng bài cho Đàm Mặc.
Bạch Ngọc ngồi phía sau ngẩn người. Cô ấy nhìn ý cười trên mặt Đàm Mặc khi nói chuyện với Kiều Lam. Đến bữa tối, Bạch Ngọc hỏi Kiều Lam: “Với thành tích của cậu và Đàm Mặc, đến lúc đó có thể vào đại học B đúng không?”
Kiều Lam gật đầu: “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra.”
“Hai cậu đã bàn xong là sẽ đăng ký vào cùng một trường đại học sao?”
“Không có.” Kiều Lam nói. Cô không hỏi và cũng không nghĩ đến điều đó. Kiều Lam nghĩ mọi chuyện hẳn là như thế này.
Bạch Ngọc cười cười: “Không cần phải hỏi. Đàm Mặc thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ thi vào cùng một trường đại học với cậu. Không chạy mất đâu.”
Kiều Lam suýt chút nữa là sặc cơm. Cô vội vàng xua tay: “Không có không có.”
“Cái gì không có cơ? Không thích cậu hay là không muốn thi vào cùng một trường đại học với cậu?” Bạch Ngọc cảm thấy mắt Kiều Lam có thể tặng cho những người cần rồi đấy (*).
(*) Ý bảo Kiều Lam không có nhãn lực, không nhận ra Đàm Mặc thích mình.
Trước kia, vì Đàm Mặc không đứng dậy nổi nên tất cả mọi người đều sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ Đàm Mặc đã đứng lên được. Hồi tưởng về quá khứ, ai cũng có thể thấy được là Đàm Mặc thích Kiều Lam.
Cố ý thi tệ để nhường học bổng cho Kiều Lam, ngày nào cũng mang cho cô đồ ăn sáng và thực phẩm dinh dưỡng, làm giáo viên Vật lý riêng cho Kiều Lam mỗi ngày, gặp những người khác thì mặt vô cảm, chỉ khi nhìn thấy Kiều Lam mới nở nụ cười.
Còn có một chuyện khiến Bạch Ngọc mãi mãi không thể quên được là khi Kiều Lam suýt chút nữa đã bị La Niên bắt đi, Đàm Mặc đột nhiên xuất hiện ở cổng trường. Lúc ấy cô ấy quay đầu liếc nhìn Đàm Mặc, đến tận bây giờ, nét tàn nhẫn trên mặt thiếu niên vẫn khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi.
Nếu như vậy còn không phải là thích, thì tám chín phần các cặp đôi trong đời thực đều là giả.
Nhưng Kiều Lam lại khẳng định vô cùng chắc chắn: “Thật sự không phải mà.”
Cô đã thấy một đoạn như thế này khi đọc sách về hội chứng Asperger ——
Những người mắc bệnh Asperger nói chung đều mắc chứng “rối loạn tình yêu”. Các chuyên gia cho rằng, một số người mắc hội chứng Asperger có IQ vượt xa người bình thường nhưng EQ lại cực kỳ thấp so với với họ. Về mặt tình cảm, những người mắc hội chứng Asperger càng giống như một đứa trẻ vậy, không có ý niệm gì.
Vậy nên Kiều Lam mới dám khẳng định như thế. Đàm Mặc tuyệt đối sẽ không thích cô. Anh sẽ dựa dẫm vào cô, chăm sóc và bảo vệ cô nhưng với cô lại không có tình yêu nam nữ, bởi vì Đàm Mặc không hiểu được những thứ này.
Chuyên gia nói rằng những người mắc hội chứng Asperger cả đời sẽ không hiểu được tình yêu là gì. Có lẽ sẽ có một số rất ít người hiểu được, nhưng vì trời sinh đã thiếu hụt về mặt tình cảm nên họ sẽ cực kỳ cố chấp. Lòng chiếm hữu của họ cực kỳ mãnh liệt, vì quá say đắm một người mà gây ra vô số phiền phức. Có rất ít người bình thường chịu được tình yêu như thế này. Từ đó rơi vào bi kịch.
Đôi lúc Kiều Lam cũng sẽ tự hỏi Đàm Mặc có nằm trong số một phần rất nhỏ đó không. Nhưng cô quan sát rất lâu, cuối cùng đi đến kết quả, anh không có.
Tất cả những người mắc hội chứng Asperger đều không che giấu được cảm xúc của mình. Toàn bộ biểu hiện của họ đều trực quan nhất. Nhưng Kiều Lam không thấy được những điều tương tự ở Đàm Mặc.
Dù Bạch Ngọc có khó hiểu như thế nào, Kiều Lam cũng không nói cho cô ấy biết lý do.
Đàm Mặc mắc hội chứng Asperger – bí mật này càng ít người biết càng tốt. Khó khăn lắm anh mới thoát khỏi những lời chế giễu và sỉ nhục kia, mỗi ngày đều cố gắng để bản thân giống một người bình thường hơn. Đàm Mặc đã đủ vất vả rồi.
Quốc khánh lớp mười hai chỉ được nghỉ ba ngày ngắn ngủi, sau đó lại vội vã bắt đầu ôn tập. Trung tuần tháng mười, Đàm Mặc nghênh đón sinh nhật mười bảy tuổi của mình.
“Chị Kiều Lam” với tuổi tâm lý đã qua hai mươi nhớ đến vấn đề cuối cùng mà mình đang băn khoăn dạo gần đây, bỗng dưng nảy sinh một cảm giác tội lỗi khó tả.
Đàm Mặc mới mười bảy tuổi, trong phương diện tình cảm có khi còn nhỏ hơn cô mấy tuổi. Rốt cuộc cô đang nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn gì vậy. Nếu bị Đàm Mặc biết, anh sẽ nghĩ như thế nào đây.
Kiều Lam giật mình một cái, bỏ đống suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu. Cô nói với Đàm Mặc bằng vẻ mặt hơi xấu hổ: “Mặc Mặc, ngày mai là sinh nhật cậu, mình dẫn cậu đi ăn Strawberry Moss nhé. Lần trước đi dạo phố mình tình cờ phát hiện.”
Đàm Mặc không còn sửa lại hai tiếng “Mặc Mặc” kia của Kiều Lam nữa. Khi tất cả mọi người đều gọi anh là Đàm Mặc, dường như Kiều Lam gọi anh là “Mặc Mặc” cũng rất tốt.
Nhưng không nói đến hai tiếng “Mặc Mặc” phía trước, ánh mắt Đàm Mặc khẽ di chuyển: “Đi dạo phố một mình sao?”
Đi dạo phố sao lại có thể đi một mình. Cô đi cùng ai? Nam hay nữ? Có phải là cái tên Hách Anh kia hay không?
Kiều Lam kịp thời đánh tan những suy nghĩ vớ vẩn của Đàm Mặc.
“Đi cùng Bạch Ngọc. Ở đó có một trung tâm mua sắm. Bên cạnh rạp chiếu phim có một tiệm đồ ngọt bán Strawberry Moss rất ngon. Chắc chắn là cậu sẽ thích.”
Ánh mắt Đàm Mặc bình tĩnh trở lại. Mặc dù anh còn chưa ăn Strawberry Moss nhưng dường như đã cảm nhận được từng vị ngọt một.
Đàm Mặc nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô gái, bên môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Anh nhẹ nhàng nói một tiếng “Được”, trái tim lại bắt đầu thình thịch không ngừng.
Anh có thể xem đây là một lần “hẹn hò” của hai người không?
Có thể. Chỉ cần đừng để Kiều Lam biết.
Đêm trước ngày sinh nhật mười bảy tuổi, lần đầu tiên Đàm Mặc giống như tất cả những thiếu niên mới biết yêu, vì ngày “hẹn hò” hôm sau mà không thôi lo lắng, thậm chí anh còn căng thẳng hơn người bình thường.
Bởi vì trước giờ anh không thích đi những nơi buôn bán đông đúc ồn ào đó. Anh chưa bao giờ dào dạt mong chờ vào ngày mai với một cô gái như vậy. Đàm Mặc không thể ngừng đoán xem ngày mai hai người sẽ đi đâu, ăn gì, nói gì, rồi cả quần áo để mặc nữa.
Bác Trần đứng ở cửa nhìn Đàm Mặc đang rối rít thay quần áo, trong lòng vui mừng khôn tả. Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ông cũng nhìn thấy Đàm Mặc mang hơi thở thanh xuân của thiếu niên mười mấy tuổi.
Đàm Mặc thấp thỏm hỏi ông mặc thế này có được hay không. Bác Trần vui vẻ liên tục tán thưởng rằng rất đẹp.
Ngày hôm sau dậy sớm, cơm nước xong, Đàm Mặc bồn chồn lo lắng. Mãi đến khi trông thấy Kiều Lam từ xa đi tới, cô không mặc đồng phục, tóc dài xõa xuống vai, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Cô thật xinh đẹp.
Đàm Mặc không nhịn được nghĩ. Khi nhìn lại, anh mới nhận ra Kiều Lam đang mặc một chiếc áo sơmi và quần lửng gần giống với màu sắc bộ đồ của mình.
Dường như Kiều Lam cũng phát hiện ra điều đó. Sau một thoáng kinh ngạc, tai cô lặng lẽ đỏ lên.
Tâm tư không hẹn mà cũng giống như Đàm Mặc.
Sao anh lại đẹp như vậy chứ.