*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Ninh lè lưỡi liếm thử, quả nhiên son môi hôm nay có vị đào, chắc chắn không sai.
Nếu trong ly đồ uống không thêm bỏ nước đào, Kỷ Thời Diễn lại nếm được, vậy chẳng lẽ…
“Này?” Chủ quán như phát hiện ra chuyện gì, “Hai người bỏ rượu vào hả?”
Kỷ Thời Diễn trả lời: “Không có.”
Chủ quán chỉ vào đôi tai của Kỷ Ninh, “Vậy tại sao đôi tai của cô ấy lại đỏ lên sau khi uống?”
Kỷ Ninh: “…”
Cô mở miệng, chưa kịp giải thích.
Kỷ Thời Diễn bên cạnh thản nhiên trả lời: “Bình thường, rồi sẽ quen thôi.”
Có lẽ chủ quán quen biết với Kỷ Thời Diễn, giọng điệu khi nói chuyện với anh không hề khách sáo, “Vậy cậu đã quen rồi hả?”
“Chẳng lẽ chưa?” Người đàn ông cụp mắt xuống với vẻ hờ hững, siết chặt nắp chai, “Đồ uống đã pha xong chưa?”
Chủ quán gật đầu, nói với vẻ tò mò: “Chắc xong rồi. Cho tôi nếm thử vị gì đi.”
Kỷ Thời Diễn duỗi tay ném chai nước vào trong ba lô của Kỷ Ninh, mở miệng từ chối.
“Người ta đã uống rồi, cậu còn uống làm gì?”
Ba giây sau, chủ quán mới có phản ứng. Kỷ Thời Diễn nói Kỷ Ninh đã uống chai nước đó rồi, vì vậy không thể cho mình uống. Anh ta không phục, hỏi: “Vậy sao cậu có thể uống?”
Người đàn ông nhướng mày, “Mối quan hệ giữa cậu và cô ấy là gì, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì?”
“… Được lắm.”
Sau đó, Kỷ Ninh bị “tội liên đới*”, bị đuổi ra khỏi quán.
*Tội liên đới: một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây.
“Chỗ tôi không chào đón cặp tình nhân, lượn nhanh đi!”
Ra khỏi quán, buổi hẹn hò của ngày hôm nay mới được xem là chính thức bắt đầu.
Nhìn đỉnh núi cao chót vót trước mặt, Kỷ Ninh cho rằng buổi hẹn hò này chắc là do Kỷ Thời Diễn tự sắp đặt.
Hẹn hò mà dẫn con gái đi leo núi, đó chẳng phải là chuyện mà idol “trai thẳng” độc thân 29 năm của cô mới làm được sao?
Nhưng cô không ngờ ngọn núi này lại không già, không đồ sộ như những lần trước đây leo với đàn anh đàn chị, ngược lại rất trẻ. Dưới núi có người bán những món đồ nhỏ xinh.
Kỷ Ninh đi qua xem thử, thì ra là hình xăm dán đặt làm.
“Hai người muốn làm không? Hình xăm dán tùy chỉnh cho cặp đôi.”
Vừa thấy hình vẽ đẹp là không thể nhúc nhích, Kỷ Ninh hỏi: “Cách đặt làm như thế nào?”
“Hai người có thể tự do chọn lựa, kết hợp những mẫu mà tôi đưa, cũng có thể đưa cho tôi hình hoa văn mà hai người muốn, hoặc có thể tự vẽ. Nói chung là chỉ cần có ý tưởng sẽ có thể làm được. Sau khi làm xong là có thể dán lên ngay!” Thanh niên bán hình xăm dán rất nhiệt tình.
Cô nhìn Kỷ Thời Diễn.
Thật ra dán hình xăm cũng không quan trọng với cô, nhưng bây giờ đang ghi hình lại có thứ thích hợp để cặp đôi tương tác. Vì hiệu quả chương trình, tốt hơn hết vẫn nên phối hợp với nhau, dù sao máy quay phim vẫn còn đang quay.
Kỷ Thời Diễn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy nếu cô thích thì có thể thử, gật đầu nói: “Được, quy trình như thế nào?”
“Chọn hình vẽ trước, sau đó tôi sẽ in cho hai người rồi giúp dán hình xăm lên, phủ một lớp màng mỏng lên, cắt sửa một chút là xong.”
Kỷ Ninh nhìn mấy tờ giấy trước mặt, “Một người bao nhiêu?”
“399 tệ một người.”
Giá tiền của mấy món này được đẩy lên gần một trăm lần, Kỷ Ninh chưa kịp nói “Đi ăn cướp đi”, người đàn ông bên cạnh đã lấy tám tờ Nhân Dân Tệ màu đỏ tươi ra. Tống Du từng nói đó là màu máu rỉ ra từ con tim, lúc này cô cũng có cảm giác đó.
Không biết tại sao cô lại đau lòng khi Kỷ Thời Diễn tiêu tiền, có lẽ gần đây quá nhập tâm vào vai diễn.
Đã quay show thì không thể quá mức bình thường được. Bọn họ sẽ không chọn những hình vẽ mà các cặp tình nhân thường đặt làm. Vì Kỷ Thời Diễn biết vẽ chút đỉnh nên cầm lấy iPad, bắt đầu vẽ ngay tại chỗ.
Anh vẽ một đôi tai nhỏ có gắn hoa xung quanh cho cô, đến lượt mình lại rề rà chưa vẽ.
Kỷ Ninh đề nghị: “Vẽ một hộp muối ăn thì sao?” Cô cũng không thể bảo anh vẽ một con sâu độc*.
*Con sâu độc: Hán Việt là cổ (蛊 – gǔ), cổ trong Cổ Vương.
Người đàn ông vui vẻ đồng ý, “Ý hiến hay.”
“Hai người đúng là hiểu rõ nhau.” Lúc Kỷ Thời Diễn chuyên tâm vẽ, cậu thanh niên trò chuyện với Kỷ Ninh: “Bạn trai của cô vẽ rất đẹp.”
Kỷ Ninh cười gượng, cảm xúc phức tạp.
Nếu thực sự là bạn trai của cô thì tốt biết mấy.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lúc hai người tự tạo ra hình dán, cô vẫn rất vui sướng.
Cả hai tự thân vận động, tự sắp chữ trên hình vẽ rồi đem in, sau đó phủ một lớp màng, cuối cùng ngồi trên ghế, cắt hình dạng hình dán dọc theo đường rãnh.
Con gái thường cắt khéo hơn. Sau khi cắt xong, Kỷ Ninh giơ cây quạt mini lên cho anh chút gió. Người đàn ông mím môi, có giọt mồ hôi đổ xuống từ gò má, đường nét khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc.
Kỷ Thời Diễn nhanh chóng cắt xong mười miếng sticker, “Có thể dán lên chưa?”
“Được rồi.” Cậu thanh niên cầm một miếng hình dán đôi tai nhỏ lên, “Định dán chỗ nào?”
Kỷ Ninh nhìn xuống cánh tay đã che phủ kín mít vì chống nắng, “Xương quai xanh…?”
“Được, tôi giúp cô.” Cậu thanh niên cầm khăn ướt lên, làm ra vẻ muốn đi qua đó.
Lúc còn ba bước chân, cậu thanh niên bị hai tay của người nào đó cản lại. Kỷ Thời Diễn cầm lấy khăn lông trong tay cậu ta, “Để tôi.”
Cậu thanh niên hơi ngu ngơ, qua vài giây mới mở miệng: “Dán cái đó rất khó.”
Kỷ Thời Diễn vẫn vô cảm, “Tôi thích thách đấu với những thứ không thể.”
“…”
Cậu thanh niên nghẹn lời một lúc rồi cho anh làm, “Được, vậy anh làm đi!”
Kỷ Thời Diễn nhanh chóng cầm lấy món đồ, khí thế hăng hái. Kết quả là đi đến trước mặt Kỷ Ninh mới bắt đầu đặt câu hỏi: “Dán như thế nào?”
Kỷ Ninh cười, giải đáp: “Dán mặt có hình vẽ lên da, làm ướt mặt kia bằng khăn ướt, giữ yên năm giây rồi gỡ xuống.”
Cậu thanh niên ở bên cạnh nhắc nhở: “Ba giây là được.”
Vốn tưởng rằng chuyện này làm khó Kỷ Thời Diễn, kết quả là khi đầu ngón tay của người đàn ông đặt lên xương quai xanh của cô, Kỷ Ninh từ từ nhận ra —— chuyện này đang làm khó mình.
Phần da trên xương quai xanh mịn màng, thậm chí cô có thể cảm nhận được đường vân đầu ngón tay của anh. Mở mắt ra quá xấu hổ, cô đành phải nhắm mắt lại. Kết quả là khi nhắm hai mắt lại, fanfic* “Kỷ Thời Diễn x tôi” khó diễn tả trong LOFTER bắt đầu hiện lên trong tâm trí cô.
*Fanfic: được đa số mọi người trên thế giới định nghĩa là thể loại truyện về một hoặc nhiều nhân vật dựa trên một tác phẩm gốc, không phải do tác giả gốc viết lên.
Được rồi, còn xấu hổ hơn.
Không biết đang làm tới bước nào, đầu ngón tay của người đàn ông miết qua, sau đó đặt khăn ướt lên. Kỷ Ninh không nhịn được run lên.
A a a khi nào mới kết thúc đây?
Vốn dĩ cho rằng anh không cảm nhận được, kết quả là nghe thấy tiếng cười khẽ đặc trưng của anh, “Run cái gì?”
Kỷ Ninh nuốt nước miếng, run rẩy đáp: “Hình như đúng lúc nghe thấy tiếng nhạc, muốn nhảy múa.”
Kỷ Thời Diễn: …?
Người đàn ông nghi ngờ nhìn cô một hồi, ngừng cười rồi lại bật cười không báo trước, xé miếng giấy ở mặt trái xuống, quan sát một lúc, “Được rồi.”
Cậu thanh niên bên cạnh nhảy dựng lên, “Đã nói là dán ba giây là đủ rồi! Tại sao phải dán năm giây, đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của tôi hả?!”
Kỷ Thời Diễn chẳng thèm trả lời, cầm lấy hộp muối ăn của mình đưa cho Kỷ Ninh, “Em dán giúp tôi đi.”
Kỷ Ninh nghĩ ngợi, “Hay là để cậu thanh niên kia dán giúp anh nhé?”
“Sao vậy?”
“Em sợ fan của anh nói em ăn vạ.”
Nghĩ đến sức chiến đấu siêu mạnh của các chị gái Muối Biển trong mấy ngày nay, Kỷ Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám đụng chạm vào anh.
Người đàn ông trầm ngâm một hồi, chậm rãi hỏi: “Em biết tôi thích chơi trò gì nhất không?”
Kỷ Ninh không biết tại sao lại nhảy sang chủ đề này, kiềm nén suy nghĩ nói ra câu trả lời chính xác, giả bộ không hiểu hỏi: “Trò gì?”
“Tôi rất thích trò đụng chạm nhau.”
Cho nên đối với việc ăn vạ, câu trả lời của anh là: “Đụng chạm đi, tôi thích được đụng chạm.”
Chuyện này cũng không chính đáng gì…
Ai ai cũng biết Kỷ Thời Diễn anh rất ghét bị ăn vạ nhất trên thế giới. Sau khi các nữ minh tinh đụng vào anh, họ gần như không dám đứng chung với anh trên sân khấu. Bọn họ đều sợ hơi thở lạnh lẽo của anh.
Nhưng mà Kỷ Ninh vẫn dũng cảm “ăn vạ” dưới máy quay phim.
Lỡ như đến lúc đó Kỷ Thời Diễn trở mặt, cô còn có băng ghi hình có thể chứng minh mình trong sạch.
Lúc dán hình dán cho Kỷ Thời Diễn, khuôn mặt của cậu thanh niên kia suýt nữa dính chặt vào mu bàn tay cô.
Cái người cảm thấy bị nghi ngờ về năng lực chuyên môn liên tục dặn dò: “Ba giây! Đặt khăn ướt lên trong ba giây là đủ rồi!”
“Biết rồi.” Kỷ Ninh thầm đếm ba giây, chuẩn bị lấy xuống.
Kết quả là vừa có động tác rút tay về thì bỗng nhiên bị người đàn ông giữ cổ tay lại, đè xuống trở lại.
Dưới sức lực đột ngột, dường như cô có thể cảm nhận được trái tim của anh nhảy lên.
“Thêm hai giây nữa.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, “Tôi sợ không dính.”
…
Cuối cùng lúc bọn họ rời đi, suýt nữa cậu thanh niên kia tức bể phổi, la hét ở đằng sau.
“Đã nói ba giây là đủ rồi! Sao lại không tin tôi! Sau này đếch tiếp mấy khách hàng chảnh cún như mấy người nữa! Thêm vài giây nữa có vui không?!!”
Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn, không để ý Kỷ Thời Diễn chậm rãi nhếch môi lên.
///
May mà sau đó Kỷ Thời Diễn không bảo Kỷ Ninh leo núi, chỗ này đang được sửa chữa, bên ngoài có thang máy.
Hai người đi thang máy lên, giữa chừng cô bị Kỷ Thời Diễn lấy đồ bịt mắt lại.
Cô hơi sửng sốt, từ từ mới chạm vào đồ bịt mắt, muốn vén lên theo bản năng.
Nhưng Kỷ Thời Diễn đã trấn an cô: “Có điều bất ngờ.”
Nếu anh đã nói sẽ có điều bất ngờ, Kỷ Ninh cũng không giãy giụa nữa, nhéo dái tai, hỏi: “Vậy lát nữa em phải đi như thế nào?”
Giọng nói kiên định của anh vang lên, “Tôi dẫn em đi.”
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, sau đó cánh tay được người ta nắm lấy. Kỷ Thời Diễn dìu cô, không nhịn được nói: “Em quá gầy.”
Kỷ Ninh cho rằng những lời này ít nhiều cũng là sự công nhận chất lượng nghề nghiệp của mình.
Dù sao quản lý vóc dáng là một phần của nghệ sĩ, duy trì vóc dáng được xem là chuyện bắt buộc của các nữ minh tinh, để giữ cho mình luôn ăn ảnh, cũng là có trách nhiệm và tôn trọng khán giả.
Người đàn ông kéo cô đi, dọc đường đi luôn chậm rãi nhắc nhở: “Đã ra khỏi thang máy, trước mặt là con đường bằng phẳng, đợi lát nữa rẽ phải.”
Có lẽ lại là kịch bản do biên tập viên sắp xếp. Trong hoàn cảnh tối tăm do bị bịt mắt, cả người cũng sẽ rơi vào trạng thái bất an. Một khi bên cạnh có người có thể dựa vào, cô sẽ dần dần xây dựng sự tín nhiệm với anh, giao bản thân cho anh. Mối quan hệ của hai người dễ dàng được kéo lại gần hơn.
Thậm chí Kỷ Ninh đã nghĩ xong cảm xúc và phụ đề mà fansub sẽ thêm thắt vào khi phát sóng chương trình.
Ngay lúc cô cảm thấy chuyện này nằm trong kịch bản, hoàn toàn thả lỏng người, Kỷ Thời Diễn đã dừng bước, tháo bịt mắt của cô xuống.
Ánh sáng bỗng ùa vào, Kỷ Ninh giơ tay lên che mắt lại. Khi cô mở mắt ra, đập vào mắt là nhiều tán cây, tầng mây sát bên như nằm trong tầm tay.
Cô nhìn xuống dưới với vẻ không thể tin nổi.
Đây là kiến trúc nổi tiếng nhất của thành phố này —— Con đường thủy tinh*!
*Con đường thủy tinh: xem hình minh họa.
Mặt đất dưới chân được trùng tu thành chất liệu thủy tinh trong suốt. Từ tầng 52 nhìn xuống gần như không thấy đáy, cả người như đang lơ lửng giữa không trung.
Kỷ Ninh bắt đầu bủn rủn tay chân.
Mặc dù cách đây rất lâu, cô đã từng nói muốn tới đây, nhưng lúc đó vẫn còn trẻ không hiểu chuyện, làm gì biết bình yên mới là điều chân thật. —— Trước đây cô chỉ nói đùa, tại sao bây giờ phải chịu trách nhiệm?!
Cô khóc không ra nước mắt, vô cùng hối hận.
Kỷ Thời Diễn bên cạnh thấy cô không nói câu nào, cho rằng cô vui sướng nên nghẹn lời, nghiêng người hỏi: “Ngạc nhiên không?”
“Ngạc nhiên.” Kỷ Ninh đau khổ đưa ra một cách hiểu mới cho thuật ngữ này, “Hơi bị chuột rút, đã hiểu ra tầm quan trọng của việc quý trọng mạng sống.”
“…”
Anh quan sát trạng thái căng thẳng của cô hiện giờ, cũng có thể hiểu được các cô gái đứng trên cao sẽ cảm thấy sợ hãi, yết hầu chuyển động, “Vẫn đi được chứ?”
“Được mà, còn có thể chạy nữa.” Kỷ Ninh nói, “Nếu như đôi chân này còn là của em.”
Lần này Kỷ Thời Diễn thực sự bị cô chọc cười, cúi xuống thì thấy thiếu nữ vô thức nắm chặt vạt áo của anh, nắm đến nỗi tạo ra nếp nhăn.
Bỗng nhiên có một ý tưởng, mặc dù không nhân đạo gì mấy.
Nhưng không nhân đạo thì sao —— anh cũng chẳng phải là người tốt bụng gì.
Lúc Kỷ Ninh vẫn còn đang làm công tác tâm lý vượt qua nỗi sợ hãi thì bàn tay bỗng bị người ta gỡ ra, Kỷ Thời Diễn sải bước về phía trước.
Cô lập tức luống cuống, giống như cọng rơm cứu mạng bị người ta gạt ra, thoáng chốc không kịp suy nghĩ gì, đưa tay ra ôm lấy cánh tay của anh từ đằng sau.
“Anh đi đâu vậy?!”
Người nào đó cười vô tội, “Để tôi xem có thể chạy lấy đà không.”
“…”
“Đừng chạy.” Kỷ Ninh nghĩ mà sợ, “Đừng để em đứng đây một mình.”
Người đàn ông vô thức nhướng mày, cảm nhận hơi ấm mà cô dựa vào mình ngay lúc này. Anh lại nói vài câu với cô rồi mới nói: “Đi thử xem.”
Nhưng thử đi vài bước về phía trước, Kỷ Ninh đã cảm thấy da đầu mình ngứa râm ran, nắm lấy cọng rơm cứu mạng nói là không đi nữa, lắc đầu như cái máy.
Cô sợ đến nỗi không biết lúc này mình đang ôm chặt cánh tay anh.
Lúc này Kỷ Thời Diễn mới nói: “Thật ra còn có cáp treo có thể lên đỉnh núi. Nếu em không muốn ngồi cáp treo thì chúng ta chỉ có thể đi bộ lên…”
Đi bằng con đường thủy tinh phải đi lên ít nhất năm tầng, vậy chẳng thà bảo cô đi chết đi.
Kỷ Ninh chưa nghe hết lời anh nói đã vội nói: “Vậy chúng ta ngồi cáp treo nhé?”
Giọng điệu của cô gái như đang thương lượng, dịu dàng, âm cuối còn mang theo chút lấy lòng và cầu xin, giống như con mèo nhỏ đang… làm nũng.
Rõ ràng người nào đó đang rất hưởng thụ, nhìn về đằng xa, giả vờ không nghe rõ, “Gì cơ?”
“Em nói là chúng ta ngồi cáp treo được không?” Kỷ Ninh tự gật đầu tán thành, “Ừ, ngồi cáp treo rất tốt.”
Mèo con vươn móng vuốt mềm mại ra, níu lấy tay anh.
Kỷ Thời Diễn khẽ ho, “Được rồi, vậy thì ngồi cáp treo.”
Cáp treo nhanh chóng đưa bọn họ lên đỉnh núi. Tổ chương trình đã dọn sạch hiện trường, không có nhiều khách du lịch, có thể cảm nhận rõ bầu không khí trong lành trên đỉnh núi.
Nhưng bầu không khí và phong cảnh đó vẫn không thể làm Kỷ Ninh cảm thấy những đau khổ mình gánh chịu đều đáng giá.
Cô hỏi Kỷ Thời Diễn: “Anh cảm thấy đáng giá không?”
Người đàn ông bật cười, “Rất đáng giá, tại sao không đáng giá?”
Rất tốt, hâm mộ anh đã ba năm, Kỷ Ninh không biết thì ra anh còn là một vận động viên thích leo núi.
Thất lễ rồi.
///
Sau khi trở về khách sạn, Kỷ Ninh mệt mỏi gần chết, thả cánh hoa hồng vào trong bồn tắm ngâm mình, vừa ngâm mình vừa lướt điện thoại.
Kỷ Thời Diễn còn phải chụp ảnh quảng cáo, mới vừa lên đường đến thành phố H. Hiển nhiên các masternim cũng vui vẻ làm việc, đăng rất nhiều ảnh gốc.
Chẳng qua Kỷ Thời Diễn trong hình trông có vẻ không vui, đang nhíu mày lại, có vẻ không kiên nhẫn.
Kỷ Ninh lướt xem vài bình luận mới biết là bị trễ giờ bay vài tiếng.
Cô biết anh không thích chờ đợi người khác, nhưng nhớ tới hôm nay lúc dán hình xăm, cậu thanh niên kia vừa nói “Ba giây”, anh đã nhíu mày giống như vậy.
Có một số câu nói mà trước đây Tống Du từng nói nhảy vào trong đầu cô.
Kỷ Ninh chỉ cảm thấy không thể kiểm soát được tay mình, đầu ngón tay liên tục gõ phím, đăng một câu cảm khái.
Sau đó đặt điện thoại sang một bên, vừa ngâm mình vừa suy nghĩ về cuộc sống.
Mà nhân vật chính đang được thảo luận là Kỷ Thời Diễn vừa mới lên máy bay, đợi một lúc cũng đã cất cánh. Trước khi tắt điện thoại, anh lướt Weibo một chút. ID “Vợ Ngoài Ngành” quen thuộc lại đăng bài, vừa chuyển tiếp bài đăng một phút trước.——
【Người đàn ông này hở ra là cau mày, không kiên nhẫn gì cả, dáng vẻ giống như thận rất tốt.】
Nhìn chằm chằm năm chữ “Giống như thận rất tốt” vài giây, người đàn ông…
Lại nhíu mày trông có vẻ nguy hiểm và thâm sâu.
HẾT CHƯƠNG 20