*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Kỷ Ninh tắm xong, Nặc Nặc gõ cửa đi vào đối chiếu lịch trình với cô.
“Ngày mai sẽ quay 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》, chỉ còn lại ba tập. Quay xong 《Nụ Hôn Đầu》 và 《Ngôi Sao》, chúng ta vào sẽ tổ 《Huyễn Dũ》.”
Chỉ còn lại ba tập ư?
Kỷ Ninh ngừng lau tóc, nhìn chằm chằm vào cạnh bàn, không lên tiếng.
Nặc Nặc thúc vào cánh tay của cô, “Sao vậy, có nghe không?”
Kỷ Ninh khôi phục tinh thần, tiếp tục giơ tay lên lau tóc, “Ừ, chị biết rồi.”
“Còn chuyện này nữa, có một công ty thuê ngoài liên lạc với chúng ta, nói là có thể làm đính chính tin đồn cho chúng ta. Em đi dò hỏi giá cũng khá ổn, xem thử cách PR mà trước đây bọn họ làm cũng khá tốt, hay là cân nhắc thử xem!” Nặc Nặc rất phấn khích, “Chị sẽ bắt đầu bận rộn, nhất định không thể điều khiển một mình. Ngoài trang Ánh Trăng Sáng đính chính tin đồn, chung quy chúng ta vẫn cần ê kíp triển khai hoạt động.”
Kỷ Ninh gật đầu, “Được thôi, em đi nói chuyện đi.”
“Chỉ cần đàm phán vài tháng là được, trước khi thay đổi ông chủ công ty sẽ giao cho bọn họ.”
Cuối cùng tâm trí bay bổng của Kỷ Ninh bị kéo về bởi những lời này, “Mới đó đã thay đổi rồi?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay chị bận rộn nên em chưa nói cho chị. Công ty đã ém dư luận, nhưng nội bộ vẫn đua nhau lan truyền, nói là Tôn An Đống sẽ nhanh chóng ‘về làng’ để thay người.”
Nặc Nặc nói: “Chị yên tâm đi, một khi Tôn An Đống sụp đổ thì Tôn Hà sẽ rớt theo, khung cảnh rực rỡ không còn được giữ nguyên như bây giờ nữa. giới giải trí rất thực tế. Đến lúc đó, tin đồn lớn nhất của chúng ta sẽ có thể bác bỏ, mới nghĩ thôi đã nhẹ người.”
Chỗ dựa vững chắc nhất của Tôn Hà là ba mình. Một khi ba mình không còn là ông chủ của An Đống Thế Kỷ, tất cả tài nguyên đức không xứng vị của cô ta đều phải ói ra.
Bây giờ, sự phát triển và tài nguyên của Kỷ Ninh đã có thể xếp ngang hàng với nghệ sĩ hàng đầu trong công ty. Chỉ cần thay đổi ông chủ, công ty chắc chắn sẽ quý trọng cô giống như quý trọng các đại thần.
Cô đã đợi ngày này rất lâu, cuối cùng đã tới.
Ngủ một đêm, hôm sau thức dậy bắt đầu quay 《Nụ Hôn Đầu》.
Sáng nay Kỷ Ninh mới biết tối hôm qua, fan đã nhanh chóng gom sạch cửa hàng hàng đầu của Thấm Nhiên. Các món cô từng ăn tại trường quay đều được bán sạch.
Không biết sức mua của mọi người mạnh đến cỡ nào, mạnh đến nỗi khiến cô hơi sợ.
Hôm nay quay tại một thị trấn cổ xưa, nghe nói rất thích hợp cho các cặp đôi.
Kỷ Ninh đến địa điểm quay trước, sau khi tới đã ngồi ở đó ngẩn người nhìn vào một cửa hàng nhỏ kế bên, không để ý chẳng mấy chốc có người ngồi xuống bên cạnh cô.
“Muốn ăn à?”
Cô chớp mắt, quay đầu lại, “Hửm?”
“Đợi chút.”
Kỷ Thời Diễn nói xong câu đó thì đứng dậy. Cô nhìn theo bóng dáng của anh, sau đó từ từ phát hiện mình vừa nhìn vào một đống xâu kẹo hồ lô và rơi vào trầm tư.
Người đàn ông nhanh chóng cầm kẹo hồ lô quay trở về, đưa đến trước mặt cô.
Buổi quay đã bắt đầu từ trước. Kỷ Ninh lấy kẹo hồ lô từ trong túi đựng ra. Trái sơn tra* màu đỏ được bọc đường, mũi nhọn trên cùng dễ đâm vào người đã được chủ tiệm lấy kéo cắt bỏ.
*Trái sơn tra: là quả chín già khô của cây bắc sơn tra, có vị ngọt, tính ôn có tác dụng hỗ trợ điều trị rối loạn tiêu hóa và điều hòa các bệnh lý ở phụ nữ sau sinh.
Trái sơn tra (hình minh họa)
Không cần nghĩ cũng biết chắc là do anh yêu cầu.
Cô cắn một miếng, đầu lưỡi bị bao phủ bởi vị chua ngọt. Cuối cùng tâm trạng không được xem là vui vẻ đã có chuyển biến tốt.
Còn lại ba tập cũng chẳng sao, quý trọng tất cả thời gian bên nhau là đủ rồi, ít ra bây giờ anh vẫn còn đang ở đây mà.
Thời tiết đã từ từ chuyển lạnh. Ăn xong xâu kẹo hồ lô, bàn tay của Kỷ Ninh vẫn luôn để ngoài trời lạnh lẽo, đốt ngón tay bị gió thổi đỏ ửng.
Cô sụt sùi, khẽ nói: “Hơi lạnh.”
Người đàn ông dừng bước.
Đúng lúc ở gần đó có một cửa hàng nhỏ, Kỷ Ninh muốn đi vào mua một đôi găng tay, giơ tay lên chỉ về phía trước, “Hay là…”
Chưa nói xong, cả bàn tay được người ta bọc vào trong lòng bàn tay.
Người đàn ông cúi đầu, kéo lấy tay cô bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
“Ấm hơn chưa?”
Nhiệt độ của lòng bay tay anh truyền tới mu bàn tay, bao phủ từng lớp.
Cô chớp mắt, trả lời cà lăm: “Ấm… Ấm hơn rồi.”
Chân anh dài, gần như là sải bước đi. Kỷ Ninh có thói quen đi bộ chậm rãi, cuối cùng chỉ có thể chạy chậm mới có thể theo kịp tiết tấu của anh.
Nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông vùi vào trong áo len cao cổ, lắng nghe tiếng giày đi tuyết của cô bước lộc cộc trên con đường lát đá tảng, lặng lẽ nhếch môi lên.
Anh cho rằng mình điên rồi mới cảm thấy tình tiết này lại rất thú vị.
Hai người nhanh chóng đi đến một nơi cầu nguyện rất nổi tiếng. Mỗi người đều được nhận một thẻ cầu nguyện, treo nguyện vọng của mình lên tường.
Kỷ Ninh chọn bức tường màu xanh. Đứa trẻ đứng bên cạnh phát thẻ cầu nguyện cho cô như thường lệ, “Viết xong thì có thể treo lên.”
Một điểm thú vị về nơi cầu nguyện này là chỉ có thể cầu điều ước liên quan tới người khác, không thể cầu thứ có liên quan đến mình.
Cô điền ba chữ Kỷ Thời Diễn ở giữa, lật sang mặt trái của tấm thẻ, suy nghĩ một hồi mới viết bốn chữ: Mạnh khỏe bình yên.
Đứa trẻ hơi kinh ngạc khi thấy cô chỉ viết bốn chữ đã ngưng, “Chỉ viết như vậy thôi sao? Người khác đều viết rất nhiều.”
Kỷ Ninh nói: “Đủ rồi.”
Cô không tham lam, không đòi hỏi anh có thể ngự trị trên ngai vàng, cũng không cần anh mãi mãi hoàn mỹ không tỳ vết, không cần anh mãi mãi làm sao hạng A, làm đối tượng để hàng nghìn người chiêm ngưỡng.——
Chỉ cần anh mạnh khỏe, bình yên là đủ rồi.
Thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi đều ôm ấp khao khát và ảo tưởng về thế giới này. Những điều ước mà bọn họ cầu đều rất lớn lao và không muốn tầm thường.
Nhưng càng trưởng thành, cô càng nhận ra những thứ đơn giản nhất, bình thường nhất mới là điều đáng quý nhất.
…
Buổi tối, hai người đi đến một trong những cây cầu thu hút khách du lịch ở đây. Nghe nói rất nhiều cặp tình nhân đến đây sẽ mua một ổ khóa, viết tên của mình lên, sau đó khóa vào cây cầu rồi vứt chìa khóa đi.
Kỷ Ninh chưa hề nghĩa mình sẽ làm chuyện này. Thế nhưng lúc Kỷ Thời Diễn hỏi cô muốn đến đó không, cô vẫn gật đầu.
Giá trị của rất nhiều chuyện không nằm ở bản thân, mà là ở người nào bên cạnh bạn.
Bọn họ chọn một ổ khóa màu tím nhạt.
Tên của Kỷ Ninh ở bên trái, tên của anh ở bên phải.
“Chắc chắn chưa?” Một giây trước khi khóa, người trên cầu còn xác nhận lại với bọn họ, “Khóa rồi xem như không mở ra được.”
Kỷ Thời Diễn nhìn vào màn đêm xa xăm, có những ngôi sao đang sáng lấp lánh.
Yết hầu của anh chuyển động, trầm giọng đáp lại.
“Ừ.”
HẾT CHƯƠNG 45