Ngày hôm sau, Kỷ Ninh tỉnh dậy trên ghế sô pha.
Cho dù có say rượu, đồng hồ sinh học tự quản cũng có thể đánh thức cô dậy. Cô trở mình theo bản năng, lăn xuống thảm không một tiếng động.
Thiếu nữ té xuống đất, dụi mắt rồi mở mắt ra nhìn một cách khó hiểu. Phải mất vài giây, cô mới từ từ đứng dậy, gọi điện thoại cho Nặc Nặc giống như con lười.
Cô vốn định hỏi tại sao mình lại nằm trên ghế sô pha, kết quả là vừa mới nói alo thì chợt nhớ ra kí ức vụn vặt trước đó là uống rượu, hơn nữa tối qua… còn đang quay.
Cô nắm chặt điện thoại, giọng nói run rẩy, “Tối qua chị… đã làm gì?”
“Trong điện thoại không nói được, em đến phòng tìm chị đây.”
Nặc Nặc nói rõ hết mọi chuyện trong vòng năm phút. Kỷ Ninh chỉ ước gì mình không nghe thấy gì hết.
Cô lại bảo sao hạng A cao quý khom gối xuống chỉ để chụp hình cho mình, còn to gan nói xằng bậy là chụp không đẹp sẽ đánh anh. ——
Sau khi chương trình phát sóng, có lẽ fan sẽ tàn sát Weibo đẫm máu để cô biết cái gọi là trời cao đất rộng.
Bây giờ cô lại muốn đấm mình hai phát, “Tại sao không ai nói cho chị biết khi chị uống say lại to gan đến vậy?”
“Ai mà biết chứ.” Nặc Nặc trả lời: “Em cũng chưa từng thấy chị uống rượu, còn tưởng chị bị dị ứng rượu.”
Thật ra không phải dị ứng, mà là cô không thích rượu. Vì vậy trong các bữa tiệc, có thể từ chối sẽ từ chối, không thể từ chối cũng chỉ nhấp vài ngụm. Hơn nữa, cô không biết giới hạn của mình nằm ở đâu, sợ uống say sẽ mất kiểm soát.
Nhưng người đưa ly rượu là Kỷ Thời Diễn, cô không thể nói ra câu từ chối. Hơn nữa, tối qua không biết não bị vô nước như thế nào mà lại điên khùng đến mức uống cạn một hơi.
Sự thật chứng minh, cô không thể uống rượu, một chút cũng không.
Ngồi trên ghế sô pha thở dài 10 phút, Kỷ Ninh cam chịu số phận đi làm vệ sinh cá nhân, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị tất cả nhân viên nghiệp vụ và Kỷ Thời Diễn cho vào danh sách đen vì mất kiểm soát sau khi uống say.
Mới vừa đánh răng xong, Nặc Nặc nói cho cô biết: “Biên kịch gọi điện thoại tới.”
Chắc là muốn quở trách cô phá hỏng tình tiết của chương trình. Kỷ Ninh hít một hơi thật sâu, nhấn nút nghe máy, “Chị, em hứa sau này sẽ không uống rượu nữa.”
“Không uống rượu? Tại sao không uống rượu, vẫn phải uống rượu đó, uống rượu thật là vui!”
Kỷ Ninh:?
Chị biên kịch rất phấn khích, “Em thật giỏi! Tối qua mọi người đều khen phần say rượu rất có ý nghĩa. Đó chính là cái cảm giác về giây phút Tiểu Nhĩ Đóa biến thành một dũng sĩ thực sự, đến lúc đó phản ứng nhất định rất tốt. Chị thấy những phần không có biên tập đều rất vui, đến phần em uống rượu chắc có thể được lên hot search, rất đáng yêu.”
Kỷ Ninh:??
“Không phải đã phá hỏng kịch bản của chương trình sao?”
“Không có, em chính là nét nổi bật đó. Chị vốn đang vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào để tạo ra nét tương phản và nổi bật cho em, không ngờ em đã tự mang tới cảm xúc cho chương trình.” Biên kịch bên kia dần dần phấn khích, “Đây gọi là trời định sẵn số đỏ. Cố lên, chị xem trọng em!”
Sau khi cúp máy, Kỷ Ninh vẫn còn hơi ngỡ ngàng, không ngờ biên kịch lại thích cô uống rượu… Vậy sau này chương trình vẫn bảo cô uống nữa sao?
Cô xoa bóp ấn đường, quyết định đến lúc đó rồi nói tiếp. Ngày mai phải diễn thử 《Nơi Này Có Ngôi Sao》, cô nên chuẩn bị thật tốt.
Hình tượng nhân vật trong 《Nơi Này Có Ngôi Sao》 thuộc phim thần tượng tiêu chuẩn. Thiếu nữ hay nói toạc ra x Núi băng kiệm lời, là một câu chuyện nói về nhiều năm trước, hai người bỏ lỡ nhau rồi tái hợp tại đại học. Nam nữ chính tương tác rất ngọt ngào, cốt truyện cũng thú vị, có một lượng fan sách trung thành.
Có hai cảnh mà cô muốn diễn thử. Cảnh thứ nhất là vào lúc gặp lại tại đại học, nữ chính vào lớp điểm danh giúp người khác, đúng lúc chạm mặt nam chính đi giảng thay cho thầy giáo, cố tình gọi nữ chính lên làm bài. Nữ chính nghiêng đầu cười, hỏi: “Nếu em làm đúng thì có thể thêm WeChat của anh không?”
Cảnh thứ hai là hoạt động mà nam chính đã lên kế hoạch với nhóm của cô từ lâu. Hai người bị đưa vào trong một căn phòng, mặt đối mặt trả lời các câu hỏi của đối phương. Nam chính hỏi cô “Em còn thích tôi không?”, và cô đã nghẹn ngào kể lại lý do năm đó rời xa anh.
Không khó diễn, nhưng để diễn tốt cần phải có trình độ nhất định.
Cô cẩn thận nghiền ngẫm tâm lý hoạt động của nữ chính, lần lượt đánh dấu xuống theo thứ tự, rồi tìm cách diễn thích hợp để thể hiện. Sau khi suy nghĩ xong, cô mở camera lên tự quay lại xem, diễn 5 – 6 lần mới vừa ý.
Làm xong hết mọi việc đã là 8 giờ tối. Cô ngâm tắm hoa hồng, đắp mặt nạ rồi nhanh chóng nằm xuống ngủ.
Hôm sau thức dậy lúc 5 giờ.
6 giờ rưỡi tạo hình trang phục xong, lúc cô đến trường quay, Tôn Hà cũng vừa đến.
Ngoài Tôn Hà, hôm nay Dương Thất cũng đến diễn thử. Nghe nói hôm qua đạo diễn cũng thử bốn tiểu hoa đán, thậm chí một trong số bọn họ rất nổi tiếng.
Nhiều người cạnh tranh một vai diễn, một là phải có hậu thuẫn, còn không phải thật xuất sắc để đánh bại hậu thuẫn của người khác.
Rõ ràng Tôn Hà thuộc về vế trước. Lúc Dương Thất còn đang xem kịch bản, cô ta nhiệt tình nói đủ thứ chuyện với đạo diễn, lại còn đưa cà phê và trò chuyện về tình hình gần đây. Người nào không biết còn tưởng rằng vai nữ chính đã được cô ta quyết định nội bộ.
Trên thực tế, cô ta rất khinh thường người khác, chỉ thiếu dáng vẻ ngước mắt lên trời, quả thật cũng chìm ngập trong ảo giác “Bà đây đã quyết định nội bộ, mấy đứa thấp cổ bé họng đừng lãng phí sức lực nữa.”
Kỷ Ninh bỗng thấy hơi buồn cười, cầm kịch bản đứng đợi một bên, thỉnh thoảng còn tua ngược lại video mà hôm qua mình diễn, tìm ra một vài chi tiết nhỏ.
Dương Thất là người diễn thử đầu tiên. Màn trình diễn không dở cũng không hay, kỹ năng diễn xuất phim thần tượng ổn, thỉnh thoảng bĩu môi và trừng mắt mang lại chút ấn tượng, khuôn mặt xinh đẹp làm tăng thêm nhiều điểm cho cô ấy.
Người tiếp theo là Tôn Hà. Kỹ năng diễn xuất của Tôn Hà thực sự rất khó miêu tả, giống như đang xem trí tuệ nhân tạo đóng phim vậy, chỉ có động tác biểu cảm ngoài mặt, không có chút cảm xúc nào đáng nói. Dường như cô ta tách biệt khỏi những chỗ có diễn viên, lặng lẽ học thuộc lòng ở một không gian và thời gian khác.
Nhưng Kỷ Ninh vẫn có thể nhìn ra được vai nữ chính không bị quyết định nội bộ, bởi vì lần này Tôn Hà diễn rất nghiêm túc. Thậm chí lúc diễn cảnh thứ hai đã thực sự khóc rơi nước mắt, nhưng mà cố gắng quá khiến nam diễn viên đối diện sợ đến nỗi phát huy diễn xuất thất thường.
Cô nghĩ chắc là Tôn Hà rất muốn vai diễn này.
“Được rồi, đến lượt Kỷ Ninh.”
Để phối hợp với nhân vật, sáng nay cô cố tình duỗi thẳng mái tóc xoăn, nhuộm từ màu nâu sang đen, kết hợp mặc đồng phục và váy ngắn, trang điểm nhẹ nhàng theo bối cảnh trường học.
Đạo diễn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, không ngờ cô lại để tâm đến việc diễn thử đến vậy.
Nếu nói việc thay đổi quần áo đã được xem là phù hợp với nhân vật, tạo nên nét nổi bật, vậy thì màn trình diễn tiếp theo của Kỷ Ninh mới làm mọi người quên chớp mắt.
Cô đã bổ sung rất nhiều chi tiết làm nhân vật đầy đủ hơn. Thậm chí lúc lên sân khấu, cô cũng tự chuẩn bị một bộ đề để giải. Sau khi viết ra lời giải, thiếu nữ nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, nhướng mày lên, hỏi một cách thoải mái và công khai: “Trợ giảng, làm đúng đề này thì em có thể thêm WeChat của anh không?”
Kỹ năng diễn xuất tới đây là đạt ngưỡng tiêu chuẩn khá ổn. Thế nhưng trong lúc chờ đợi câu trả lời, cô đưa tay kia ra sau lưng, thấp thỏm chà xát vào vạt áo, nhưng chỉ là thoáng qua. Đi cùng với động tác khẽ nuốt nước miếng, sự để tâm trong mắt cô lại bị nụ cười che giấu.
Đã xa nhau nhiều năm, cô không chắc liệu đối phương còn cảm giác với mình không, chỉ có thể nói đùa thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy hồi hộp.
Đạo diễn rất nhập tâm vào màn trình diễn của cô. Sau khi được trợ lý nhắc nhở, ông mới nhớ ra hô cắt tiếp tục cảnh tiếp theo.
Cảnh tiếp theo là cảnh nữ chính giải thích rõ hiểu lầm. Trong tiểu thuyết viết hai người bị đưa đến một căn phòng đối mặt với nhau. Nhưng đạo cụ tại hiện trường khá đơn sơ, chỉ ngăn cách bằng một tấm bảng. Lúc Dương Thất mới diễn, cô ấy còn cười một tràng vì cái đó, lần thứ hai mới kiềm chế.
Nhưng Kỷ Ninh nhập vai rất nhanh. Sau khi đối phương hỏi hờ hững câu “Em còn thích tôi không?”, cô chợt cảm thấy lồng ngực chua xót, cắn môi. Không ngờ một người kiêu ngạo như vậy lại lùi về bước này vì mình, cô cũng quyết định nói thẳng ra.
“Hàng xóm lúc nhỏ của em đối xử với em rất tốt, nhiều lần chịu phạt thay em, đám con nít trong hẻm tụi em đều xem anh ấy là anh trai. Anh ấy rất thích lịch sử, nói sau này muốn học khảo cổ.” Thiếu nữ hít sâu một hơi, “Nhưng sau kì thi tuyển sinh trung học, anh ấy phát hiện mình mắc bệnh ung thư xương, không thể học hết cấp Ba, càng không thể nào học khảo cổ.”
“Ngày em thi tuyển sinh đại học xong là ngày nhận được thông báo bệnh tình của anh ấy rất nguy kịch. Lúc có điểm thi, em đến gặp anh ấy lần cuối.” Có thể thấy giọng nói của cô đã nghẹn ngào, “Anh ấy nói em rất giỏi, bảo em cố gắng thực hiện ước mơ của mình.”
Thiếu nữ chợt ngước mắt lên, một giọt nước mắt đã rơi xuống từ khóe mắt trong lúc mở miệng. Cô vẫn giữ sự buồn bã, giọng nói dịu dàng như muốn để người ta ôm một cái, “Nhưng anh ấy là một người tốt, ai sẽ thực hiện ước mơ giúp anh ấy đây?”
Đạo diễn nhấn vào lồng ngực, cảm thấy nơi nào đó đang tích tụ cơn đau âm ỉ.
Quá hay, nắm bắt cảm xúc nhân vật quá tốt, ngay cả giọng nói ở những chỗ quan trọng cũng phù hợp. Đã lâu rồi chưa thấy tiểu hoa đán nào đối thoại tốt như vậy.
“Bỗng nhiên em nghĩ muốn học khảo cổ thay anh ấy. Sau khi điền nguyện vọng, em không dám liên lạc với bất cứ ai. Rồi do chúng ta đã giao hẹn cùng học chung một chuyên ngành, em sợ anh sẽ đi theo em, buông bỏ ước mơ của mình, cho nên mới đột ngột rời đi…”
“Sau đó em cũng nghĩ tới chuyện đi tìm anh, nhưng lại sợ anh đã không còn thích em nữa.” Hàng lông mi của cô rũ xuống, “Em thật yếu đuối, có xứng đáng được anh thích không?”
“Được rồi, cắt. ——” Đạo diễn đứng dậy vỗ tay, “Vất vả rồi, trở về đợi tin đi.”
Tôn Hà thấy đạo diễn nói rất nhiều khi mình diễn xong, đến lượt Kỷ Ninh chỉ nói hai câu ngắn ngủn, ngay lúc này vội vàng chạy tới tranh công, “Đạo diễn, hôm nay tôi diễn như thế nào?”
Đạo diễn cảm thấy hơi khó trả lời, đáp lấp lửng: “Có tiến bộ.”
Kết quả là Tôn Hà còn hăng hái hơn, hỏi với vẻ mong đợi: “Vậy giữa tôi và Kỷ Ninh, ai diễn tốt hơn?”
Kỷ Ninh: …
Có lẽ trong mắt vị đại tiểu thư này, màn trình diễn có xuất sắc hay không đều chỉ nhìn vào tiếng khóc lóc lớn cỡ nào.
“Cô rất có tiến bộ.” Đạo diễn nói đúng trọng tâm, “Nhưng Kỷ Ninh vẫn là người diễn tốt hơn.”
Tôn Hà đang đắc ý nhìn Kỷ Ninh, không ngờ lại nhận được câu trả lời không như mong đợi, khuôn mặt bỗng chốc tái xanh.
“Sướng chết đi được.” Nặc Nặc ngồi trên xe vẫn còn cười, “Biến sắc thật đỉnh. Cô ta đúng là không tự biết kỹ năng diễn xuất của mình thuộc loại gì. Đạo diễn nói khách sáo vài câu mà cô ta còn tưởng mình có thể lấy ngôi thị hậu*.”
*Thị hậu: nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim truyền hình.
Kỷ Ninh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, “Nhưng danh sách không được truyền ra ngoài, không ai có thể nói chắc chắn.”
Trong nghề diễn viên, biến số quá lớn, nước quá sâu. Dù mọi người cảm thấy cô diễn hay, nhưng vai chính cũng không nhất định thuộc về cô.
///
Ba ngày sau, cô bạn Thịnh Thiên Dạ trong nhóm bạn thân của cô tổ chức tiệc sinh nhật, cô chạy tới thành phố Y tham gia.
Lúc Kỷ Ninh đến, trong phòng riêng sang trọng đã có rất nhiều người. Vì mới vừa xuống máy bay, cô lập tức đi vào nhà vệ sinh để rửa tay và dặm lại lớp trang điểm. Rửa tay xong, cô thấy màn hình điện thoại sáng lên, là Nặc Nặc gửi tin nhắn cho cô: 【Tin vui nóng hổi!! Vai nữ chính trong “Ngôi Sao” đã quyết định để chị đảm nhận! Ngày mốt ký hợp đồng!!】
【Tiếp đó, chương trình 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 bên này chuẩn bị lên sóng, vì vậy cần phải quảng bá sớm. Có lẽ tuần tới chị và Kỷ Thời Diễn phải chụp tư liệu quảng bá đấy.】
Cô mỉm cười, nhắn tin đáp lại trong khi mở cửa: 【OK.】
Xem ra Tôn Hà không thể làm được những gì cô ta mong đợi.
Kết quả là mới mở cửa ra, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai, rõ nét không tỳ vết.
Không ngờ lại chạm mặt Kỷ Thời Diễn ở đây. Nhớ đến hành vi mất kiểm soát của mình vào tối qua, Kỷ Ninh cảm thấy rất mất mặt, xoay người chuẩn bị chui qua đi về.
Ai ngờ anh giơ tay lên chặn đường cô. Kỷ Ninh đi bên trái, anh chặn lại khung cửa bên trái.
Tận dụng chiều cao của mình, anh bao vây cô ở góc tam giác của nhà vệ sinh, khẽ cười thích thú, “Chạy cái gì?”
“Đâu… Đâu có chạy.” Lưỡi cô ngứa ngáy, luống cuống đến nỗi đè vào bàn đá rửa mặt cẩm thạch đằng sau lưng, vừa nhướng người lên thì đụng vào cằm anh.
…
Chuyện gì đang xảy ra?
Cô ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, nhưng khi thấy băng cá nhân trên cằm anh, cô đã quên mất những thứ khác, đờ đẫn nhìn anh rồi mở miệng: “Cằm của anh?”
“Ừ.” Người đàn ông thản nhiên nói: “Em bóp.”
HẾT CHƯƠNG 8