Chủ đề bị tua ngược về tối hôm trước. Kỷ Ninh vốn không có chút ký ức mà khi bị anh nhắc như vậy, khu ký ức đã tái hiện cảnh mình bóp cằm anh.
Cô lại dám dùng tư thế vừa ngông cuồng, vừa xấu xa với Kỷ Thời Diễn mà chỉ có nam chính trong tiểu thuyết mới dùng, có lẽ không muốn sống nữa rồi.
Tại sao ngay đến cả cảm giác cũng không nhớ ra?
Thậm chí cô còn hơi ghen tị với chính mình ngay lúc đó.
“Chậc.”
Cuối cùng bên ngoài có người không đợi được nữa, một giọng nói lười biếng pha lẫn tiếng cười vang lên. ——
“Ôm đủ chưa? Vợ tôi muốn đi vệ sinh.”
Kỷ Ninh giật mình lúng túng, muốn nói chúng tôi không có ôm nhau. Thế nhưng lời vừa đến miệng lại không thể nói ra, giống như bị mắc nghẹn.
Kỷ Thời Diễn nhíu mày với vẻ thiếu kiên nhẫn, buông cô ra rồi nhìn ra ngoài cửa, rõ ràng rất khó chịu với hành động của người nào đó luôn miệng nói là không lập gia đình, “Cậu có vợ à?”
Người bên ngoài đáp lại vừa dứt khoát, vừa muốn bị ăn đòn: “Đúng vậy.”
Kỷ Thời Diễn: “…”
Anh chẳng muốn nhiều lời với loại người mất trí này, kéo cổ tay của Kỷ Ninh đi ra khỏi nhà vệ sinh. Kỷ Ninh kêu lên “Này, này” rồi quay đầu lại nhìn, “Đó là Bùi Hàn Chu à?”
Người đàn ông không buông tay ra, nhướng mày không trả lời, không nghe rõ ngữ điệu từ trong giọng nói, “Sao nào?”
“Anh ta và Lạc Tang kết hôn đã lâu mà em vẫn…” Nói tới đây, cô cảm thấy mình hơi nhiều chuyện. Phát hiện mình không còn bị anh giữ chặt nữa, cô vội vàng bỏ trốn, “Anh đợi một lát, em đi ra ngoài mua thuốc giúp anh.”
Kỷ Thời Diễn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô một hồi. Nhìn thấy dáng vẻ vừa hốt hoảng, vừa lo lắng của cô, đây là lần đầu anh cảm thấy mình như gặp phải vấn đề nhức nhối.
Anh ngồi xuống ghế sô pha không bao lâu thì có một bóng đen khác bao phủ lên. Bùi Hàn Chu vừa mới khoe khoang vợ mình ngồi xuống bên cạnh anh, “Tại sao cậu lại lừa gạt cô bé đó?”
Kỷ Thời Diễn cũng không ngước mắt lên, “Tôi lừa gạt cô ấy cái gì?”
“Tôi đứng ngoài cửa đã nghe hết.” Bùi Hàn Chu ngước đôi mắt đào hoa, lạnh lùng lên, nở nụ cười giả tạo, “Cậu nói cằm là do tối hôm qua cô ấy gây ra.”
Rõ ràng lúc nãy mọi người chơi rất hăng, đồ khui nắp chai vô tình quẹt qua cằm cậu ta, cần phải dán băng cá nhân lên khuôn mặt quý báu, đáng giá trong giới giải trí.
Ngón tay của Kỷ Thời Diễn vuốt ve miếng băng cá nhân như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau giãn lông mày ra và khẽ cười, “Rất vui.”
Đùa giỡn cô, nhìn vành tai đến mang tai của cô đỏ ửng lên như đang làm ảo thuật trông rất vui.
Bùi Hàn Chu cũng nói theo: “Đúng là rất vui.”
“Cậu?” Lúc này thanh niên Kỷ đã chịu ngước mắt lên, “Hai người từng hợp tác hả?”
“Không, Lạc Tang quen thân với cô ấy.” Bùi Hàn Chu còn nói: “Cần tôi nhắc lại không? Lâm Lạc Tang —— vợ tôi.”
“Biết rồi.” Kỷ Thời Diễn xoay chiếc nhẫn trên ngón út, không nhịn được khẽ nói: “Đồ thần kinh.”
Người đàn ông bị chửi là đồ thần kinh lại không hề tức giận. Ông trùm giới kinh doanh nổi tiếng mặt lạnh, thâm độc lại nở nụ cười như nước sông mùa xuân vừa tan chảy.
Trò chuyện chưa được vài câu, Bùi Hàn Chu đứng dậy đi theo Lâm Lạc Tang. Kỷ Thời Diễn ngồi một mình không vướng bận gì, mải mê nhìn ra cửa.
Chẳng mấy chốc, chiếc đầm màu xanh dương của thiếu nữ lướt qua bậc cửa.
Người đàn ông nhìn cô, nói với hàm ý sâu xa: “Bữa tiệc đã kết thúc rồi.”
Cô nhíu mũi lại, nhỏ giọng phản bác: “Làm gì khoa trương đến vậy.”
Vốn chỉ mượn cớ đi trước, không ngờ đúng lúc có một tiệm thuốc cách đó hơn 1km, vừa đi vừa về vừa đúng 20 phút. Do không biết vết thương của anh là gì, trực giác mách bảo không phải do mình gây ra, nhưng lại không chắc lắm, vì vậy cô đã mua hết các loại thuốc mỡ cho anh.
Ở giữa phòng riêng, mọi người đang bận đùa giỡn với một cặp đôi vừa mới công khai, không rảnh chú ý đến góc tối bên này. Kỷ Ninh đi tới hai bước, hơi nghiêng người muốn xem thử vết thương. Anh cũng phối hợp kéo miếng băng cá nhân xuống.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào vết trầy đó, rõ ràng không tin lời nói của anh, “Em có thể gây ra vết thương này sao?”
Kỷ Thời Diễn nhướng mày, nghĩ tới lúc mình vừa nói cằm bị trầy là do cô bóp, nét mặt của cô lúc đó đầy vẻ không thể tin nổi.
“Thế nào, đã nhớ ra là bóp tôi rồi à?”
Kỷ Ninh cứng họng, lấy thuốc mỡ trị trầy da từ trong túi ra. Vốn định để anh thoa, kết quả là ngón tay vô thức bóp một lượng nhỏ ra đầu ngón tay.
Cô nhìn vào đôi tay mất kiểm soát của mình, rồi nhìn về phía Kỷ Thời Diễn. Người phía sau đang nhìn cô với vẻ mặt đầy hứng thú để xem cô chuẩn bị làm gì. Cô cắn răng, thầm nghĩ mình đã là diễn viên, chuyện này có gì đáng sợ chứ? —— Cô cũng chẳng phải chưa từng thoa thuốc giúp người khác.
Cô ngập ngừng, vụng về thoa lượng thuốc kia lên cằm Kỷ Thời Diễn. Thấy Kỷ Thời Diễn không còn mắng cô to gan lớn mật nữa, cô hăng hái thoa tan lớp thuốc mỡ trong suốt cho xong.
Trên chiếc cằm hoàn mỹ lại có một vết trầy vô nghĩa, cô không nhịn được nhíu mày. Lúc rút tay về, trên ấn đường của cô lại có cảm giác ấm áp, giống như đầu ngón tay của ai đó.
Giọng nói của người đàn ông rất hờ hững, “Không ai nói cho em biết là nữ diễn viên không được nhíu mày sao? Sẽ có nếp nhăn.”
Cô hốt hoảng nghiêng mặt đi, “Chẳng phải anh cũng thích nhíu mày sao?”
Anh giống như bật cười, “Chuyện này mà em cũng biết?”
Cô gái này khiến anh có cảm giác bất thường. Có lúc giống như không muốn gần gũi với anh, nhưng có lúc lại quá hiểu rõ anh.
“Em đoán đại.” Kỷ Ninh thuận tay vuốt tóc, sợ bị phát hiện ra sơ hở nên định xoay người đi rót nước. Kết quả là vừa xoay người lại, có khoảng 20 người đang nhìn bọn họ với vẻ mặt nhiều chuyện.
Trác Cống dẫn đầu cười đểu, “Hai người… làm gì ở đây?”
Trác Cống và Kỷ Ninh không phải là lần đầu gặp nhau. Anh ta là nam chính trong “Nơi Này Có Ngôi Sao”. Lúc diễn thử, Kỷ Ninh cũng diễn chung với anh ta.
Kỷ Thời Diễn không trả lời câu hỏi đó, đưa tay ra, “Còn băng cá nhân không?”
“Dán băng cá nhân làm gì? Không phải đã thoa thuốc rồi sao?”
Mặc dù nói như vậy, Trác Cống vẫn lấy một miếng ra từ trong túi, “Một cái cuối cùng, anh dùng tiết kiệm chút.”
Có người cười, “Con mợ nó, đóng một bộ phim mười triệu tệ mà ngay cả băng cá nhân cũng keo kiệt hả?”
“Cái này mà xem là keo kiệt gì, tôi đang nói cho anh ấy biết là đừng lãng phí!”
Mọi người bắt đầu cười ha hả. Trong phòng riêng có rất nhiều người lạ, Kỷ Ninh lại sợ người lạ, cười theo góp vui rồi lặng lẽ ngồi bên ngoài đám đông.
Sau đó, Nặc Nặc gửi tin nhắn cho cô. Sau khi cô về nhà lại mở Weibo lên, dự định xem Ninh Bar gần đây như thế nào. Lần thảm đỏ hôm đó đã tăng thêm nhiều fan cho cô, nhóm dữ liệu cũng tăng thêm một số fan hăng hái phấn đấu.
Lượng fan nữ của cô chiếm đa số, nhưng vẫn có một lượng fan nam nhất định. Trải qua nhiều biến cố thăng trầm, mọi người đều trở nên trung thành hơn, một người chống lại mười người. Sau những cố gắng, dữ liệu Weibo trong khoảng thời gian này đã có thành quả rõ rệt. Lượt chuyển tiếp của cô đã hơn mười nghìn, tốt xấu gì cũng có chút tiếng tăm của sao nữ mới vào nghề.
Mọi người trong nhóm cũng rất đồng tâm hiệp lực. Một giờ sáng hôm qua, nhóm bình chọn vẫn còn đang ăn mừng. ——
【Bài đăng ghim lên đầu trang của Ninh Ninh đã có hơn mười nghìn lượt chuyển tiếp!】
【Đừng có nôn nóng, trước tiên để mị tự hào cái đã!】
【Mặc dù mấy ngày trước đều ráng thức đến sáng, nhưng nhìn thấy kết quả này vẫn rất tự hào. Những khổ cực trong khoảng thời gian này đều đáng giá ~】
【Cô gái của chúng ta lại tiến tới thêm một bước nhỏ. Mọi người cố lên, tuyệt đối không thể gây cản trở cho cô ấy, phải dùng dữ liệu làm lá chắn cho cô ấy. Cô ấy xứng đáng trở nên tốt hơn.】
Kỷ Ninh cắn môi, bỗng chốc có loại cảm xúc phức tạp. Cô chỉ cảm thấy để không phụ lòng bọn họ, bản thân mình cũng phải trở thành một diễn viên xuất sắc hơn.
Dù sao cô cũng thương bọn họ vì đã làm nhiều chuyện cho mình, cô muốn chuẩn bị một vài món quà. Sau khi chọn xong, cô gửi tin nhắn cho Nặc Nặc: 【Chị đã chọn được bánh ngọt và kiểu dáng ví tiền, sau hôm nay sẽ trở về ký ảnh, đến lúc đó sẽ phát một phần quà cho mọi người làm việc chăm chỉ.】
Chẳng những có quà, cô còn rút thăm chọn ra một người may mắn và thực hiện điều ước của người đó.
—— 【Nếu Ninh Ninh có thể thực hiện một điều ước của mọi người, mọi người mong ước điều gì nhất?】
Có người hỏi: 【Điều ước gì cũng được sao? Gặp mặt ăn tối cũng được sao?】
【Tất nhiên.】
Bên dưới bắt đầu tưởng tượng thả ga:
【Vậy em muốn ôm, bắt tay và ăn một bữa cơm với chị ấy. (Thật ngu ngốc, có phải tham lam quá không?)】
【Tôi… Tôi muốn xem Tiểu Nhĩ Đóa pha rượu. Ha ha ha ta, cũng là do hâm mộ cô ấy diễn cảnh pha chế rượu trong 《Ánh Trăng Soi Sáng Hành Lang》!】
【Nói vậy thì tôi cũng muốn xem cảnh cô ấy pha chế rượu, chắc chắn rất ngầu.】
【+1】
Trong 《Ánh Trăng Soi Sáng Hành Lang》, Kỷ Ninh vào vai người pha chế rượu. Để diễn tốt cảnh pha rượu mà có khoảng chừng hai cảnh, cô đã học pha chế rượu trong vài tháng, từ khâu chuẩn bị diễn cảnh pha rượu đến lúc đóng máy đều mời thầy đến dạy.
Thật ra không chỉ có vậy, bất cứ vai diễn gì, chỉ cần có nhu cầu nhất định về kỹ năng chuyên môn, cô nhất định sẽ học tập, hơn nữa sẽ cố gắng học cho giỏi, có lẽ cũng chịu ảnh hưởng từ Kỷ Thời Diễn.
Ngoài “Kỷ Ninh Bar”, trước đây cô cũng định xây dựng Weibo chính thức của phòng làm việc. Dù sao đó cũng là bộ mặt thứ hai của nghệ sĩ, cũng là kênh chính thức để thông báo một số chuyện quan trọng. Có rất nhiều chuyện chỉ có phòng làm việc thích hợp ra mặt, chẳng hạn như một vài tuyên bố đính chính tin đồn và lịch trình.
Nhưng do lúc trước thiên về phần dữ liệu, cô vẫn chưa thêm vào nhiệm vụ của phòng làm việc, sợ mình không xoay sở được. Hiện giờ việc quảng bá và hỗ trợ Ninh Bar về cơ bản đã xem như có hình thái ổn định, có thể tiếp tục làm công việc của phòng làm việc.
Phòng làm việc ít nhất phải đảm bảo các tư liệu được cập nhật kịp thời để fan luôn có chuyện hóng hớt, tăng độ giữ chân fan, đồng thời đánh dấu sự tồn tại của chính mình. Thậm chí nếu phòng làm việc hoạt động tốt còn có thể thu hút fan cho chính chủ.
Nếu mọi người đã chọn pha chế rượu, vậy thì bài đăng đầu tiên trên phòng làm việc khi hoạt động lại là video cô pha chế rượu vì fan. Chắc là bọn họ sẽ rất thích.
—— Vứt bỏ hết cũng không sao. Đất nước của cô, cô có thể tự xây dựng lại.
///
Cô đang thu xếp danh sách công việc của phòng làm việc thì nhân vật chính trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay là Thịnh Thiên Dạ ngồi xuống bên cạnh cô, “Xin lỗi nhé Ninh Ninh, nãy giờ bận đi xã giao, không để ý cậu ngồi một mình.”
Thịnh Thiên Dạ biết Kỷ Ninh sợ người lạ, vì vậy luôn đi theo cô trong những buổi tụ họp như thế này. Hôm nay thực sự quá bận, trong lòng cũng hơi áy náy.
“Không sao đâu.” Kỷ Ninh cười, “Mình cũng đâu có buồn chán.”
“Lạc Tang cũng thật là, tại sao không đi chung với cậu?”
“Cậu ấy luôn đi theo Bùi Hàn Chu. Tháng sau hai người đó không được gặp nhau, tiểu biệt thắng tân hôn ấy mà.”
Thịnh Thiên Dạ chỉ vào đầu cô, “Cậu biết còn nhiều hơn.”
Thịnh Thiên Dạ lại trò chuyện một lúc với cô về tình hình gần đây, chia sẻ những chuyện thú vị khi đóng phim. Thức ăn nhanh chóng được dọn lên.
Lúc ăn cơm, có một MC họ Thẩm chợt nói đến Kỷ Ninh: “Nghe nói bộ phim mới của cô sắp ra mắt à?”
Kỷ Ninh hơi ngạc nhiên, nhanh chóng trả lời thật thà: “Vâng, là 《Hoa Hồng Và Gió Khi Đó》.”
“Chủ đề của bộ phim đó khá hay. Có phải cô sắp được diễn trong bộ phim mới của đạo diễn Triệu không? Phim của ông ấy cũng không có cảnh đánh nhau.” Thẩm Thâm nói: “Tôi còn nhớ lúc đó cô và một số người mới trong công ty tham gia chương trình của tôi, tôi liếc mắt một cái là nhìn trúng cô, nói là cô chắc chắn sẽ nổi tiếng. Tình hình hiện giờ khá suôn sẻ, tôi đợi cô chứng minh rằng tôi không có nhìn nhầm.”
“Chắc chắn rồi, kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất hay mà.” Trác Cống ngồi một bên nghe thấy thì bổ sung, “Có rất nhiều nữ diễn viên diễn thử ‘Ngôi Sao’, nhưng tập diễn với cô ấy là thoải mái nhất. Cô ấy có thể nắm bắt mọi thứ của tôi.”
Kỷ Ninh cũng có nghe nói Trác Cống đã hết lòng đề cử cô với đạo diễn.
Thẩm Thâm cười hỏi Trác Cống: “Nam chính trong ‘Ngôi Sao’ thực sự là cậu à?”
“À đúng rồi, quên giới thiệu.” Trác Cống đứng lên, vỗ vào vai của Kỷ Ninh như đồng chí cách mạng, “Đây là bạn gái của tôi.”
Giới này rất cởi mở, cách nói như thế cũng phổ biến. Hầu hết nam nữ diễn viên trong thời gian hợp tác đều đùa giỡn bằng cách nói đó. Trước đây cũng có một thị đế* nào đó gọi nữ diễn viên đóng chung trong bộ phim kinh điển là con dâu, cũng không phải là kiếm chác gì, chỉ đơn giản là thói quen.
*Thị đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim truyền hình.
Trác Cống này cũng là một tên lắm mồm dễ thương. Lúc này trong bầu không khí sôi nổi, dĩ nhiên anh ta cũng giới thiệu bộ phim truyền hình mới cho mọi người ngồi ở đây, “Là phim 《Nơi Này Có Ngôi Sao》, để mọi người biết thêm.”
Mọi người đang hóng chuyện thì người nào đó ngồi đối diện Kỷ Ninh hơi nhúc nhích người.
Kỷ Thời Diễn xoay chiếc nhẫn trên ngón út, cười lạnh lùng, “Thật không may.”
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía anh, vừa giật mình, vừa phấn khích khi anh lên tiếng ngay lúc này.
Người đàn ông nghiêng đầu qua, thần thái áp đảo đi kèm với giọng nói trầm thấp vang lên khắp nơi. ——
“Cô ấy cũng là bạn gái của tôi.”
HẾT CHƯƠNG 9