Lọc Truyện

Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Anh nhân viên trong lòng đánh cái lộp bộp, nhưng mà không biết vì sao đầu óc anh ta bỗng nhiên trở nên nhanh nhẹn lạ thường, vậy mà lập tức trợn mắt nói mò: "Cậu ấy nhìn thấy một bức tượng, sau đó thì cứ như vậy."

"Bức tượng kiểu gì?"

Lộc Đàm đầy mặt nghi ngờ gặng hỏi.

"Đợi chút tôi lại nhìn thấy sẽ cho anh xem."

Lúc này Bạch Thụy đã muốn bắt đầu lật ngói một tòa điện thờ cho nên anh nhân viên liền theo sát cậu, đương nhiên không có khả năng đi tìm bức tượng gì đó không có thật cho Lộc Đàm. Lộc Đàm vẫn biết mình hơi vô lý nhưng lòng tò mò hại chết miêu, hắn vẫn là ở trong lòng tâm tâm niệm niệm chuyện này. Có điều mãi đến sau này hắn mới biết hôm đó mình bị anh nhân viên lừa. Mà anh nhân viên kia cũng thật sự tìm một bức tượng đến lừa Lộc Đàm.

Đối với việc Khương tổng bỗng nhiên xuất hiện ở đây thật ra Bạch Thụy không có kích động quá lâu. Nhất là thời điểm cậu nghe được phong thanh vài câu dứt quãng khó lòng mà liên kết nổi thành một câu chuyện hoàn chỉnh thì Bạch Thụy đã phi như bay về phía điện chính. Anh nhân viên bị hành động bất ngờ của cậu dọa cho giật mình rồi lập tức ôm máy quay đuổi theo.

"Không phải chứ!?"

Lộc Đàm nhìn cảnh này trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, miệng hắn kinh hô nhưng tay lại vô tình đụng trúng một nút điều khiển, khiến cho một khung ghi hình của một đội khác bỗng nhiên phóng đại lên. Hành động của hắn nhất thời khiến cho người xung quanh không kịp nhìn thấy biểu hiện mới rồi của Bạch Thụy nhưng họ không có nghĩ nhiều. Họ chỉ nghĩ Lộc Đàm phát hiện ra thứ thú vị hơn từ một đội khác. Mà cho dù họ có muốn tiếp tục xem Bạch Thụy làm gì thì vẫn phải đợi đến lúc lên sóng mới có thể xem. Họ đều là phận xem ké, sao dám có ý kiến. Nhưng họ không biết trong lòng Lộc Đàm lại đang khó hiểu nghĩ Bạch Thụy làm sao bỗng nhiên lại phát hiện được bí mật tấm thẻ kia. Tuy hành động chạy vội về điện chính của Bạch Thụy còn chưa nói lên được gì nhưng hắn lại có dự cảm đó. Đơn giản là bởi vì Bạch Thụy còn chưa có tìm xong nơi vừa rồi, biểu hiện của cậu còn rất đột ngột.



Có điều tâm trí hắn lại đã nhanh chóng bị diễn biến bên phía đội ngũ hắn vừa bật lên thu hút rồi.

Nhìn lại mới thấy, thì ra đội ngũ Lộc Đàm vừa chuyển đến chính là đội Sấm Sét của Lục Thời Minh. Trong máy ghi hình, ba người trong đội họ bất ngờ chuyển hướng đi về phía tây, mục tiêu rõ ràng là ngôi chùa đội Luân Hồi đang ở.

"Muốn đụng độ?"

"Mới nãy không phải họ còn đang ở phía bắc sao?"

Mấy người trợ lý xung quanh không nhịn được bàn tán, thế nhưng ai nấy đều căng mắt lên dõi theo bước chân họ.

Dựa theo thời gian thì đội Sấm Sét chỉ mới tìm đủ số phiếu cho bữa ăn trưa thôi, còn chưa có bắt đầu tìm kiếm vật phẩm ở bất cứ vị trí chỉ định nào hết. Cho nên họ là đã chọn phía Tây làm nơi bắt đầu. Là vô tình hay cố ý?

Trong video ghi hình vang lên âm thanh nói chuyện của đội Sấm Sét.

"Anh chắc cướp được không?"

Đây là Tiêu Hằng nói.

Họ muốn cướp thẻ?

"Một khu vực không chỉ có một tấm thẻ. Chưa chắc họ đã tìm được chứ chưa nói tìm hết."

Lục Thời Minh nói. Thật ra họ không hề cố ý muốn đi cướp của ai. Đơn giản họ chọn phía Tây là vì phía Bắc địa điểm đặc biệt khó tìm.



Điều này thì không sai. Không phải địa điểm nơi nào cũng giống nhau. Tựa như vị trí chỉ định trung tâm là khu di tích thành cổ An Sơn gần như là một cái thành trì cho vua chúa ngày xưa, độ bề thế là không thể bàn cãi. Nơi rộng lớn tiếp theo là phía Bắc với một khu du lịch xanh, một loại mô hình du lịch khá phổ biến hiện tại với những mái chòi cho khách nghỉ chân và vui chơi. Đương nhiên nó sẽ không thiếu những vườn rau và cả khu hồ bơi, khu trò chơi kích thích. Tóm lại cái nơi này một chút đều không dễ tìm. Tiếp theo đó là phía Tây tọa lạc ngôi chùa lớn nhất thành phố H, sau đó đến phía Đông ngôi đền thần trên đỉnh núi rồi cuối cùng là phía Nam. Phía Nam là một thủy cung.

Lúc này đã gần trưa, họ cảm thấy chút thời gian còn lại tìm kiếm phía bắc không khả thi nên đã đổi hướng. Vốn dĩ họ muốn đến thủy cung vì cho rằng địa hình nơi khó giấu đồ, dễ tìm kiếm. Nhưng từ phía Bắc đến phía Nam là gần như đi hết chiều dài của thành phố nên họ mới từ bỏ, đi trước phía Tây. Bản thân họ cũng không nắm chắc ở nơi này có mấy đội hình nhưng nhìn lại phương hướng lúc mới rời đi điểm tập kết thì đội Luân Hồi có lẽ đang ở đây. Trong suy nghĩ của họ thì Luân Hồi là một đối thủ đáng gờm, vận may và năng lực có đủ. Nhưng phải biết rằng họ có ba người, cho dù muốn cướp vẫn là trong khả năng nếu đụng độ trúng. Nhưng bản thân Lục Thời Minh cho rằng cướp không phải hành động khả thi. Mục đích của hắn chỉ là muốn tìm thẻ. Ai biết Tiêu Hằng trong đầu luôn tồn ý nghĩ gây khó khăn cho Bạch Thụy nên hiểu sai ý anh ta.

"Bạch Thụy không phải đèn cạn dầu."

Trác Dịch nhàn nhạt nói một câu.

"Cho dù muốn cướp thì chỉ có thể tóm Đường Ca."

Lục Thời Minh gật đầu phụ họa.

Tiêu Hằng lông mày rất khó thấy khẽ nhíu lại một chút nhưng sau đó hắn không lại có bày tỏ thái độ gì thêm.

Hắn không biết biểu tình của mình đều lọt vào mắt người bên cạnh. Ai đó đang nghĩ làm sao lợi dụng hắn để lấy điểm trong lòng Bạch Thụy. Rõ ràng, miệng hắn nói muốn thắng, thật ra ngay từ đầu đã không để chiến thắng trong lòng. Tựa như cái việc tham gia chương trình này, hắn chỉ nghĩ tìm cơ hội đến gần Bạch Thụy hơn.

"Anh Hạ, giờ làm sao? Tổ chương trình không ngờ lại chơi thế này?"

Bên phía đội Vách Nghiêng, Khúc Nghiêm Dư buồn bực nhìn Đường Hạ hỏi. Hiện tại họ đang ở thủy cung phía nam. Khúc Nghiêm Dư như vậy là vì bên phía họ đã phát hiện ra một sự thật rằng muốn tìm được tấm thẻ tinh tú là phải trải qua một chuỗi nhiệm vụ giải mã. Mà người nắm giữ mật mã lại là trên người những đối tượng không rõ địa vị bên trong những địa điểm chỉ định. Tựa như đội họ là vô tình giúp một bác lao công dọn dẹp đồ đạc bị một đứa trẻ đụng phải đổ lênh láng khắp đường đi. Sau khi giúp đỡ xong người lao công đã nói cho họ biết gợi ý tiếp theo nằm ở ngôi chùa phía Tây.

"Tôi đang nghĩ điểm cuối của chuỗi nhiệm vụ này là nơi nào. Chúng ta không có thời gian chạy theo tổ chương trình. Nếu nơi chúng ta đứng là điểm đầu của chuỗi nhiệm vụ thì sẽ tốn bao nhiêu thời gian."



Khúc Nghiêm Dư biết hắn nói không sai. Nhưng muốn phán đoán lại đâu có dễ. Nếu nói nơi nào khả nghi nhất thì chính là vị trí trung tâm thành cổ An Sơn. Nhưng nếu dễ dàng như vậy thì nói chi nữa.

"Đi! Chúng ta đến trung tâm."

Nhưng Đường Hạ lại quyết định như vậy. Hắn vừa nói vừa dẫn đầu chạy trước. Mặc kệ có phải đơn giản vậy không, họ tranh thủ tìm ở giữa rồi giải quyết bữa trưa luôn. Nếu không phải nơi này thì họ vẫn có thể dùng phương pháp loại suy để trước đám người tìm được vị trí cuối cùng. Hơn nữa manh mối họ có được từ chỗ này không phải lan man mà là có cụ thể một chút. Hắn cảm thấy nếu họ thật sự giải mã được hết thì sẽ biết được thẻ tinh tú chắc chắn nằm ở chỗ nào trên địa điểm chỉ định. Nhưng dù vậy hắn vẫn không muốn tìm từng cái. Hắn tin rằng hắn có thể dựa vào cái đầu thông minh của mình để từ một chút manh mối phán đoán ra mục tiêu cuối cùng.

Lúc bọn họ vừa chạy ra khỏi thủy cung thì lại đụng độ đội Xuôi Dòng của Lê Kim Cửu. Hai người kia có lẽ là đến giờ mới tìm được đủ thẻ cơm trưa. Tuy sắc mặt vẫn còn tốt nhưng khi nhìn thấy nhóm Đường Hạ thì hơi khó coi. Có lẽ họ nghĩ nơi này đã bị đội bên kia tìm xong rồi.

"Chúng tôi chưa tìm hết đâu. Thẻ không chỉ có một. Chúng tôi đến trung tâm đây."

Đường Hạ không ngại nói cho họ biết chút thông tin không phải quá giá trị. Hắn cũng không có nói sai. Nhưng đối phương có tin hay không hắn không biết. Sau khi nói xong hắn cùng Khúc Nghiêm Dư một chân đạp mặt đất khiến cho con xe chạy thẳng về hướng trung tâm. Hắn cho rằng cái trò chơi này không hề đơn giản tí nào, cho dù đối phương biết họ đến trung tâm thì đã sao? Nơi đó rộng như vậy, muốn chạm nhau khó càng thêm khó. Hơn nữa đối phương chưa chắc đã tin hắn thật đến trung tâm. Đối với việc xử dụng tấm thẻ mặt trăng tròn khuyết hắn không cho nó là ưu thế gì, dùng chỉ lãng phí. Bởi vì nếu không có khả năng, cho dù biết được vị trí của nhau thì sao, cướp không được cũng không làm nên trò trống gì. Chi bằng để nó lại cho những vòng thi sau.

Có lẽ người khác đều nghĩ như hắn thật cho nên đến hiện tại vẫn chưa có người sử dụng thẻ ưu thế. Nhưng đó là do chưa đến lúc gây cấn thôi.

Nhìn lại bên phía Bạch Thụy, sau khi cậu dùng tốc độ xe đạp chạy về điện chính cùng anh nhân viên quay phim hồng hộc đuổi theo phía sau, rốt cuộc cậu đã đặt chân vào chính điện.
Danh sách truyện HOT