Chương 104
Những lời này của Bạch chưởng môn khiến cho Trình Diệu Vì tỏ mỏ. Rốt cuộc là vì sao lão giả này vẫn còn muốn gây sự với cô nữa vậy. Chẳng lẽ thời gian này thực lực của cô còn tăng chưa đủ sao? khiến cho lão cảm thấy rằng hiện tại mình có thể đánh bại cô?
Chắc phải có âm mưu gì đó, chứ làm gì lão lại ngu thế này…
Nhưng Trình Diệu Vi cũng không có tâm trạng để chấp vặt với lão vào lúc này, không để ý tới. Bạch chưởng môn cảm thấy nói như vậy rất vô vị, cũng không theo đuổi chủ đề này nữa. Dường như lão cũng biết được, nếu thực sự đánh nhau, vậy thì lão không có cửa với Trình Diệu Vi.
Các vị kia không có ý kiến gì, Trình Diệu Vì cũng không còn tâm trạng ngồi ở đây nữa, cùng Từ Tĩnh tro vě.
Tư Tĩnh cả một đường đi đều không nói một lời, cuối cùng khi về tới nơi, cậu vẫn không nhịn được hỏi.
Người không hỏi gì sao?
Bước chân của Trình Diệu Vì ngừng lại một chút, nhưng cô không quay lại.
Hỏi? Hỏi cái gì bây giờ? Hiện tại hội thì có tác dụng gì? Hỏi sẽ thay đổi được cái gì?
Bản thân Trình Diệu Vi cũng không rõ hiện tại tâm trạng của mình là như thế nào nữa. Nói là cô thất vọng cũng không phải, nói là buồn bã càng không phải, thế nhưng chắc chắn tâm trạng của cô lúc này không tốt.
Đứa nhóc mà cô tưởng đã bảo vệ tốt, đứa nhóc mà cô tường minh hiểu rõ nhất, hiện tại lại đi theo hưởng mà cô hoàn toàn không biết được. Hơn nữa, cậu lại giấu cô không biết từ bao giờ.
Trình Diệu Vi có cảm giác niềm tin của mình bị phản bội, lại có cảm giác mất phương hướng.
Từ trước tới nay, là một người nắm cốt truyện, cô vẫn tự tin rằng mọi chuyện đang ở trong tầm kiểm soát của mình. Cô tự cho mình là có tầm nhìn cao hơn mọi người, sau đó hành xử dựa vào đó, đạt được kết quả mình mong muốn.
Nhưng hiện thực lại nói cho Trinh Diệu Vi rằng đó chưa đủ, rằng dù cô có cổ kiểm soát mọi thứ thế nào thì vẫn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà cô hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Cô thở dài, nhưng điều đó lại làm Tư Tỉnh phía sau cô càng bắt an hơn.
Sư phụ… Cậu nhẹ giọng gọi.
Trình Diệu Vì nhìn tiểu viện của bọn họ ở ngay phía trước, vốn muốn trở về rồi nói, thế nhưng Tư Tĩnh lại đột nhiên kéo tay cô lại.
Trình Diệu Vì xoay người, đối mặt với Tư Tỉnh. Cô nhìn thấy ánh mắt cậu tràn ngập đau khổ cùng tội nghiệp. Người đừng như vậy được không? – Giọng Tư Tĩnh gần như là van nài. Trình Diệu Vì không trả lời. Hiện tại dù có nói gì thì cũng không làm tâm trạng của cô khá hơn được.
Sư phụ – Tư Tĩnh lại gọi thêm một tiếng
Từ trước tới nay, Trình Diệu Vì chưa bao giờ có thể từ chối cậu, nhất là khi cậu như thế này. Cô thở dài một hơi nữa.
Từ khi nào?
Bốn năm trước. – Tư Tĩnh rầu rĩ nói.
Trinh Diệu Vì giật mình.
Cái quái???
Không phải nói Tư Tĩnh ngã xuống vực là chuyện của một năm trước sao? Vì cái quái gì bốn năm trước đã xảy ra rồi? Trong thời gian đó hình như cô đang bể biết gì cả?
Trong lúc làm nhiệm vụ bên ngoài, con bị một con yêu thủ dính ma khí tấn công. Vết thương nhiễm ma khí, đánh thức máu ma tộc. Trí nhớ bị phong án cũng theo đó quay lại, – Tư Tỉnh run giọng nói, bàn tay đang nắm lấy tay Trình Diệu Vi lạnh toát, khế run ray.
Trình Diệu Vì nhìn bàn tay kia, sau đó lại nhìn Tư Tĩnh, trong lòng đột nhiên không chắc chắn.
Bao nhiêu năm nay, tốc độ tu luyện của người …
Là nhờ có kí ức kia. Nhưng sư phụ, cầu người tin tưởng con, con tuyệt đối không hấp thụ ma khí — Tư
Tỉnh thành khẩn nói.
Một dòng linh lực từ chỗ bàn tay của hai người giao nhau mạnh mẽ tiến vào thân thể Từ Tĩnh, đi một vòng. Là dòng linh lực quen thuộc ngày nào, thể nhưng lần này, Tư Tỉnh chỉ cảm thấy lạnh buốt. Trái tim cậu nhói lên từng hồi, thế nhưng vẫn mím môi nhịn xuống.
Cuối cùng, khi dòng linh lực đó rút ra khỏi người, Tư
Tình mới nhìn Trình Diệu Vĩ.
Người… đã tin con chưa?
Trình Diệu Vì không trả lời câu hỏi này, lại đặt một câu hỏi khác.
Người… sau này có dự định gì?
Tư Tĩnh nở một nụ cười hơi chua xót, sau đó lắc đầu.
Con còn có thể có dự định gì nữa. Nếu không làm theo những gì chúng muốn, chúng sẽ không tha cho con. Cho nên… – Tư Tỉnh hơi ngừng lại. – …những ngày cuối cùng này, người có thể ở bên cạnh con không?
Trình Diệu Vĩ đối với câu trả lời này của Tư Tĩnh có chút bất ngờ, thế nhưng trong lòng cô lại có một phần cảm thấy nhẹ nhõm. Dù hiện tại chưa biết có thể tin được Tư Tĩnh không, thể nhưng cô có thể tạm tin chuyện cậu không muốn huỷ diệt nhân loại.
Cái vòng ở chân người, là khi nào thì có?- Trình Diệu Vi lại hỏi.
Là khi con thức tỉnh kí ức, ngày hôm sau đã thấy nó xuất hiện. – Tư Tĩnh củi đầu. – Nhìn ma văn trên đó, hẳn là nếu trong thời gian quy định con không huỷ được phong ấn, vậy thì nó sẽ giết con. Trình Diệu Vì gật đầu. Cái này có lý này. Ban đầu có còn tưởng nó dùng để chặn lại ma khí, khiến người khác không phát hiện ra Tư Tỉnh là ma tu, nhưng bạn này cô đã đưa linh lực vào trong thân thể cậu, một sợi ma khí cũng không tìm thấy, linh lực vô cùng thanh thuần.
Nhưng… kí ức quay trở lại…
Trình Diệu Vi đã từng đọc cái này trong cốt truyện. Kí ức bị phong ấn của Tư Tỉnh ngoài kiến thức tu luyện cùng cách phá kết giới từ bên ngoài thì còn có nỗi đau kéo dài vô tận của ma tộc cùng với máu me. Ngay cả Tư Tỉnh sau khi hắc hoá cũng không chịu được, đừng nói là Tư Tỉnh hiện tại. Đã bao lâu rồi
Cậu luôn luôn chịu đựng một mình?
Là ta vô dụng.- Trình Diệu Vi cúi đầu. Ngay cả chuyện đồ đệ như thể nào còn không biết.
Không. Không phải Tư Tĩnh lắc đầu. – Người năm đó không phải đã biết từ lúc thí nghiệm từ chất sao? Người chịu nhận con, nuôi dạy con bao nhiêu năm nay, con đã vô cùng biết ơn.
Quả thật, khi lấy lại được kí ức phong ấn, Tư Tỉnh cũng biết ngày đó, Trình Diệu Vĩ hẳn là đã biết rằng cậu là ma tộc. Nhưng dù biết, cô cũng làm như không có chuyện gì, thậm chí yêu thương, thiên vị cậu hơn tất cả những người khác. Điều này khiến cho tâm của Tư Tĩnh ấm áp vô cùng, nhưng cậu cũng đồng thời sợ hãi. Cậu sợ rằng Trình Diệu Vi nghĩ rằng cậu hiện tại vẫn còn là một đứa nhóc ngây thơ, và nếu cô biết được chuyện cậu đã sớm lấy lại kí ức, biến thành một ma tộc, cô sẽ ghét bỏ cậu.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!