Chương 109
Thời gian đối với từ chân giả trôi qua nhanh như cách độc giả lật chương, một phát đã trôi qua một năm.
Thời gian này, cả hai người chưa từng rời khỏi phạm vi tiểu viện nhỏ kia. Trình Diệu Vi ngày nào cũng ra giữa sân nằm đọc sách phơi nắng, rảnh thì làm máy bộ quần áo để dự trữ khi tới thế giới sau có cái mà mặc. Rảnh hơn nữa thì cô sẽ vào không gian sắp xếp đồ đạc, trồng thêm một vài thứ gì đó đề cho đẹp. chỉ còn chút nữa là hắc hoá. Sau đó Tư Tỉnh ôm cô nửa ngày cũng không buông.
Lần đầu tiên Tư Tĩnh thấy Trình Diệu Vì biến mất, cậu đã hoảng cả lên. Tới khi Trình Diệu Vị trở lại, Tư Tỉnh
Trình Diệu Vi thấy tình hình này có vẻ không ổn liền đưa Tư Tĩnh vào không gian. Sau hai lần thử, cô vậy mà lại đưa cậu vào được thật.
Đưa được người vào rồi thì không phiền phức như vậy nữa. Ngoại trừ phòng cô để vàng bạc châu báu, Tư Tĩnh có thể tự do đi vào trong biệt viện. Dù sao thì một năm này cậu cũng đang tìm cách để phá cái Một khi Tư Tĩnh biết được sự tồn tại của không gian, không cần lo lắng là cậu sẽ lại phát hoảng lên nữa. Một ngày, khi cô đang đứng ở ruộng linh thảo nhìn ba trăm năm thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn ở vòng chân, có thể trong đó sẽ có thứ gì đó hữu ích. hai người lại có thêm việc để làm, Trình Diệu Vì cũng mấy cây nhân sâm vừa trống ba ngày mọc thành sâm hồ linh thuỷ.
Trình Diệu Vì vội vàng chạy sang, tá hoả khi phát hiện Tư Tình đang hồn mê ở ngay bờ hồ. Cô đi tới, kéo Tư Tĩnh ra khỏi nước, vậy mà con mẹ nó lại phát hiện cái vòng ở chân cậu đã biến mất không còn dấu vết. Nếu có dấu vết, vậy thì cũng là dấu bòng vì cái vòng vừa phát nổ.
Chuyện gì vừa xảy ra dị?
Khoảng nửa khắc sau, Tư Tĩnh mở mắt ra, Trình Diệu
Vì lập tức túm lấy cậu tra hỏi.
Tư Tĩnh nói là cậu vừa tìm được tư liệu về ma văn, đang định mang ra hỏi cô thì trượt chân xuống hồ linh thuỷ, sau đó thì cái vòng kia phát nổ.
Trình Diệu Vi im lặng một lát, sau đó quyết định không thêm hiểu những thứ mà bản thân không hiểu,
Nhìn cổ chân bị bỏng của Tư Tĩnh, Trình Diệu Vì lắc đầu hai cái sau đó mới lấy thuốc ra bôi cho câu. Nhìn sườn mặt nghiêm túc của Trình Diệu Vi, lòng Tư Tỉnh ấm áp vô cùng.
Trong một khoảnh khắc cầm lòng không đăng, cậu ôm chầm lấy cô.
Trình Diệu Vi vốn đang tập trung bôi thuốc đột nhiên bị ôm lấy, suýt chút nữa thì đã đánh đồ lọ thuốc kia. “
“
Thích người… – Tư Tĩnh run giọng nói.
Trong một khoảnh khắc đó, Trình Diệu Vì có cảm giác mình vừa gặp ảo giác. Như đề chứng minh cho cô đó là sự thật, Từ Tĩnh lại lặp lại một lần.
Con thích người…
Một câu này của Từ Tính dường như đụng vào chỗ nào đó trong lòng Trình Diệu Vị. Cô cắn môi, sau đó buông lỏng, vòng tay đáp lại cái ôm của Tư Tỉnh.
Cà người Tư Tình cứng đờ, bàn tay run rẩy một chút.
Sư phụ. – Tư Tĩnh gọi một tiếng.
Ừ. – Trình Diệu Vi đáp.
Con thực sự thích người. – Tư Tĩnh nghẹn giọng.
Ừ. – Trình Diệu Vì gật đầu.
Người… sẽ chấp nhận con sao?
Sẽ.
Người… không trách con sao?
Bọn họ là sự đổ, làm sao có thể có loại tâm tư này?
Nghĩ nhiều quá. Mạng người rất dài sao?- Trình Diệu Vi khá là phiến với mấy trò tình cảm này, trực tiếp cắt đứt.
Tư Tĩnh khưng lại.
Đúng vậy, dù tuổi thọ của bọn họ dài hơn người bình thường, nhưng thực ra cũng chẳng dài bao nhiêu. Vậy cho nên hiện tại Trình Diệu Vi không chán ghét cậu, lại càng không đẩy cậu ra, cậu còn phải thắc mắc băn khoăn cái gì nữa chứ.
Thấy Tư Tinh im lặng một lúc, tay cũng buông lỏng, dường như đã nghĩ thông, Trình Diệu Vì lập tức đẩy cậu ra, tiếp tục bồi thuốc.
Tư Tĩnh tâm tình cực kì tốt, ánh mắt cứ dán vào Trình
Diệu Vì không rời.
Sau khi thoa thuốc xong, Trình Diệu Vi kéo Tư Tính ra khỏi không gian, sau đó đẩy câu vào phòng, lật đổ cậu ra.
Đường lúc Tư Tỉnh mặt đỏ như gấc, Trình Diệu V ném cho cậu một bộ đồ khác.
Mặc vào.
Sao a?- Tư Tỉnh ngớ người, vẻ mặt ngốc ngốc còn có chút hụt hằng.
Nghĩ bậy ít thôi, còn sớm một trăm năm nữa đấy.- Tư Tình bóp má Tư Tĩnh. – Chúng ta ra bên ngoài. Ta nghĩ ra cần mua một vài thứ.
V… Vâng…
Mặt Tư Tỉnh đỏ bừng, sắc đỏ lan tới tận cổ. Cậu luống cuống mặc xong đồ trong ánh mắt đầy ý cười bị ổi của Trình Diều Vị. (…)- Tôi cảm thấy tôi nên bưng cô khỏi thế giới này sớm để giải thoát cho Tư Tỉnh tội nghiệp.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đi tới nơi đông người trong suốt một năm trời, cả hai đều có chút không thích nghi được. Cả hai người đều cải trang, cho nên đi cũng cực kì thoải mái, hoàn toàn không sợ ai phát hiện ra.
Trình Diệu Vi chọn một tửu lâu nhìn có vẻ đông vui, dẫn Tư Tĩnh vào.
Phục vụ thấy bọn họ ăn mặc sang trọng, thái độ cũng niềm nở. Trình Diệu Vì vì muốn nghe ngóng chuyện trong thời gian gần đây, cho nên không chọn nhã gian mà chỉ ngồi bên dưới. Sau khi ngồi được một khắc, cuối cùng cũng có người bàn về chuyện có muốn nghe.
Nói cũng lạ. Cái vị Bạch Vân đại tiên kia rốt cuộc đã đi đâu. Mấy bang phái tìm bọn họ bao lâu nay đều không tìm được.
Có hả?
Có. Tầm một năm trước tìm nội bộ, bây giờ đăng tin tìm kiểm ở bên ngoài luôn rồi.
Sao lại phải tìm? Tôi vừa mới đi xa về, có nghe quái gì đâu.
Một năm trước, Bạch Vân đại tiên và Từ Nguyên đại tiên giao chiến. Từ Nguyên đại tiên trọng thương, đồ đệ của y cũng bị đánh thành người thường. Bạch chưởng môn thì bị trói suốt nửa tháng, tồn thương nguyên khí. Ông thấy có nên tìm không?
Uảy. Tìm về nhận phát à?
Cũng chưa chắc. Nghe bảo là Bạch Vân đại tiên còn mang theo cả một ma tộc. – Người kia hạ giọng
Hả? Cái quái??? Ma tộc?
Ừ. Nghe bảo là muốn phá phong ấn. Nhưng Bạch Vân đại tiên khăng khăng đó là đồ đệ của cô ấy, cho nên xách đi rồi. Một năm nay các vị chưởng môn và trưởng lão mấy lần đi gia cố kết giới, giờ có phá cũng không phá được ấy.
Uẩy… vậy bây giờ tìm cô ấy về làm gì?
Chịu. Ai mà biết mấy vị ấy nghĩ gì.
Hai người kia ở một bên nói chuyện, Trình Diệu Vi và vô cùng hài lòng với kết quả này. Mặc dù không cần nghe bọn họ nói, cô cũng có thể biết được tình hình của Lạc Lạc và Mạc Quân từ hệ thống, nhưng những người khác thì cô chịu, cho nên phải đi hóng tình hình.
Từ trước khi trận đầu kia bắt đầu, Lạc Lạc vốn đã trở thành người thường. Không có linh căn, cô ta chỉ có thể xuống thành trấn bên cạnh Thượng Thanh phải sinh sống. Còn về phần Mạc Quân, chính y uống thuốc để tăng tu vi, hiện tại đang phải chịu hậu quả của thuốc. Áng chừng tầm nửa năm nữa mới có thể dậy tu luyện bình thường.
Hiện tại nhiệm vụ của cô đại khái đã hoàn thành, có thể rời khỏi thế giới này được rồi, thế nhưng vẫn còn một chuyện làm phân vân.
Tư đang chăm chú ăn, đột nhiên cảm nhận được ảnh mắt của Trình Diệu hơi ngẩng lên. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Tư Tĩnh khẽ nở nụ cười, sau đó gắp vào bát cô một miếng thịt yêu thủ.