Chapter 204 Ma đầu trường học (4)
Trong lúc Trình Diệu Vi lấy nước cho Dư Nhiên, hệ ‘thống cũng truyền cốt truyện tới.
Bộ truyện này thay đổi Nữ chính Dư Nhiên trong một lần bị bắt cóc, khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện ra mình xuyên vào thân xác một nam nhân, bên cạnh có một đồ đệ. Dư: Nhiên hoảng loạn không thôi, nhưng khắp nơi đều là kẻ mang kiếm, không dám vọng động. Sau một hồi Dư Nhiên mới biết, cô đây là đang dẫn đồ đệ đi dự tỷ thí võ công Dư Nhiên trong tâm hồn chỉ là một cô nhóc học cấp 3, lại tới từ xã hội hoà bình, không mong đồ đệ giết người, chỉ mong đồ đệ cẩn thận. Điều này khiến cho đồ đệ cực kì ngạc nhiên, ngây ra giống như thấy quỷ, Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì sư phụ của cậu là một ma đầu, ngày thường đều là châm ngôn “Không thẳng thì chết đĩ”. Hiện tại lại nói bảo đảm an toàn, đồ đệ hoàn toàn không biết phải làm gì Ngây người một hồi thì thẳng, nhưng sau đó bọn họ lại bị tấn công, Dư Nhiên thấy kiếm thấy máu, hoảng loạn cực độ.
Đúng lúc này thì ma đầu trở lại, Dư Nhiên phát hiện mình đang nắm trong khách sạn, xung quanh là bạn thân của mình và một đám côn đồ. Lúc này Dư Nhiên mới hiểu mình bị hại. Cùng lúc, Trì Dực tới Sau đó, qua trao đổi bằng thư từ mỗi lần bị đổi xác, Dư Nhiên biết được, ma đầu kia đáng ra đã chết rồi. Khoảng mười năm sau trận tỷ thí ấy, đồ đệ sẽ giết y để lấy cái danh ma đầu. Nhưng ma đầu không hiểu vì sao lại xuyên vào xác của cô, sau đó lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở mười năm trước.
Nhưng cứ vào lúc y định giết đồ đệ để trừ hoạ, bọn họ lại bị đổi chỗ.
Ma đầu cũng biết mình không thể giết đồ đệ được, bèn cùng Dư Nhiên trao đổi thư từ một thời gian, cũng giúp thân xác của Dư Nhiên khoẻ mạnh hơn, học võ thuật.
Dư Nhiên từ đó ở trường cũng trừng phạt được đám bắt nạt, nhất là nữ phụ đã sắp xếp cô với đám côn đồ. Dần dần, Trì Dực nhận ra khác biệt, truy hỏi.
Đồ đệ ở bên kia cũng lờ mờ hiểu ra được người này không phải là sư phụ thật Qua kì thi đại học, ở bên kia, ma đầu lấy lại được uy danh, đồ đệ cũng bị uốn nắn. Mặc dù không phải không häc hoá, nhưng tâm tư không phải ở trên cái danh ma đầu nữa mà ở trên người Dư Nhiên.
Cho nên gã điên cưồng tu luyện Vào khoảnh khắc gã đạt tới cảnh giới, tìm được pháp bảo xé rách thời không, chạy sang tìm Dư Nhiên, ma đầu cũng trở về.
Không có đồ đệ, ma đầu liền thả lỏng, kẻ nào tới thì giết kẻ đó, bảo trụ danh ma đầu vô cùng vững.
Còn ở bên kia, Dư Nhiên lại phải lựa chọn giữa Trì Dực và đồ đệ.
Cuối cùng, cô chọn đồ đệ, ném Trì Dực qua một bên.
Trì Dực suýt thì phát điên, sau này lại làm ra vài trò bám đuôi biến thái, bị đồ đệ đánh đuổi, lúc này mới yên xuống.
Trình Diệu Vi đọc xong cốt truyện cực kì có xúc cảm muốn chửi người.
Nếu nam chính và nữ chính đã không còn ở bên nhau được nữa thì ngươi gọi ta tới làm cái gì hả?
Xuyên vào đây nhìn ba người bọn họ diễn ân oán Tình thù hay gì???
I.} Đừng nhìn ta, ta cũng rất muốn chết.
Vi Ví, đúng rồi. Sao tớ lại ở nhà cậu vậy2- Dư Nhiên uống nước xong, nghiêng đầu hỏi Tớ đưa cậu qua. Lúc nấy cậu nói “trở lại rồi” là ý gì?- Trình Diệu Vi nhận lấy cốc nước, ngồi xuống bên cạnh Dư Nhiên.
Dư Nhiên nghĩ tới lại muốn khóc, ôm lấy Trình Diệu Vị Huhuhu. Tớ mơ thấy một giấc mơ. Rất thật, có rất nhiều người chết. Tớ còn tưởng tớ xuyên không… Huhu. May mà kết thúc rồi Trình Diệu Vi cũng ôm Dư Nhiên, nhẹ giọng.
Kể chỉ tiết một chút được không?
Dư Nhiên lắc lắc đầu.
Không muốn nhớ tới. Quá khủng khiếp… May mà… Đ*T M* nó chứ!!! Tổ sư nhà mày Thiên đạo!!
‘Đờ cờ mờ bố mày sắp giết được thắng nghịch đồ kia rồi!
Lỗ tai của tôi.
Trình Diệu Vi lập tức buông ra, nhìn chăm chăm Tử Nghiên Ngươi trở lại rồi?
Ngươi nhân lúc bổn toạ không có ở đây làm cái trò gì thế hả?
Tử Nghiên lùi ra, ôm lấy thân mình.
Bổn toạ biết mình đẹp, hơn nữa đang sống nhờ nhà ngươi, nhưng ngươi cũng không thể như thế.
Trình Diệu Vi chống trán.
Giết ta đi Có chuyện gì? Lúc nấy ngươi vừa xuyên trở lại Ta không những trở lại, còn là trở lại mười năm trước, ở đại hội tỷ thí.- Tử Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói Trình Diệu Vi nhíu mày.
Bổn toạ giết được đám thích khách năm đó đả thương bổn toạ cùng thãng nghiệt đồ kia. Cũng tra được manh mối năm đó bổn toạ không tìm được. Nhưng đờ mờ vào khoảnh khắc bổn toạ định xử lý thăng nhãi con, bổn toạ lại đang ở đây, ôm.
ngươi!!!
Vậy là bây giờ Dư Nhiên đang cầm kiếm muốn giết người?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Ha. Giá mà được vậy.
Tử Nghiên mỉa mai. Nếu Thiên đạo thực sự muốn cho y giết thăng nghiệt đồ kia, vậy thì đã không để y xuyên lại đây. Con nhãi mới mười mấy tuổi này thấy thắng cu là lại mềm lòng mà xem. Dù sao thì thăng nhóc cũng đẹp vãi chó mèo.
Nếu không thể giết, sao ngươi không thử dùng cách khác xem?- Trình Diệu Vi đột nhiên nghĩ tới gì đó?
Cách gì?- Tử Nghiên nhướn mày.
Dạy dỗ khác đi.~ Trình Diệu Vi lườm.- Ngươi dạy thắng nhóc quá khất khe. Dù là ngươi muốn nó mạnh lên, nhưng trẻ con là trẻ con, chúng nó cần được yêu thương. Ngươi cứ chửi đánh nó như vậy, nó không vặn vẹo mới là lạ đấy. Nhiều năm chửi đánh, con cái còn muốn giết cha mẹ mình chứ đừng nói là đồ đệ không máu mủ gì. Hiểu?
Tử Nghiên im lặng nhìn Trình Diệu Vi, sau đó tự mình ngắm nghĩ hồi lâu Trình Diệu Ví hít sâu một hơi, lượn đi chỗ khác.
Cô còn thứ khác cần phải làm. Ngày mai còn đi học đấy, nhưng cô đã mấy trăm năm không đụng vào sách vở thời hiện đại rồi Giết tôi đi Tử Nghiên suy nghĩ suốt nửa ngày, khi ăn cơm cũng không nói gì. Buổi chiều, Trình Diệu Vi đưa cho Tử Nghiên một cuốn sổ.
Gì đây?- Tử Nghiên cầm quyển sổ đẹp đẽ lên.
Sổ tay. Các ngươi cứ thay đổi thất thường như: vậy, cũng nên có cách riêng để trao đổi. Tỷ như có chuyện gì xảy ra, nên viết một chút để người kia còn theo kịp. Thời đại này chỉ cần sơ hở một chút thôi liền dễ bị lộ.
Chuyện trao đổi này là do Dư Nhiên nghĩ ra sau lần hoán đổi thứ năm. Hiện tại làm sớm một chút cũng không vấn đề.
Trình Diệu Vi cực kì mệt mỏi, tiếp tục trở về phòng nghiên cứu kiến thức của nhân loại Tới tối, Trình Diệu Vi sau khi sắp xếp Tử Nghiên vào phòng trống trong nhà, thấy y đang chăm chú viết lách, dường như cũng viết được kha khá rồi, lúc này mới yên tâm trở về đi học tiếp.
Huhuhu Bao nhiêu năm trời.
Cô cứ tưởng cô đã thoát.
Ai ngờ hệ thống say “ĐÐ*o”
Ngủ một giấc dậy đột nhiên gặp lại Toán Lý Hoá ‘Văn Sử Địa Ngoại ngữ.
Chờ một năm nữa, cô sẽ lại phải ôn thi đại học.
Huhuhu Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Mặc dù vậy… cô vẫn tốt hơn Tử Nghiên ở chỗ, cô có trí nhớ của nguyên chủ. Nguyên chủ là con nhà giàu, thuộc tầng trên, cho nên học hành cũng không tới nỗi tệ. Ít ra vẫn đủ điểm lên lớp qua môn.
Trình Diệu Vi chỉ cần cố gắng một chút là được. Dù sao thì cô cũng không quan trọng thành tích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!