Chapter 207 Ma đầu trường học (7)
Trình Diệu Vi cần môi.
Hệ thống nói đúng.
Cô phải làm cái gì bây giờ?
Hiện tại cô đâu có quyền chất vấn y. Y là cùng một người, vậy thì sao? Là cô đã bỏ y mà đi trước…
Nhưng chưa để Trình Diệu Vi nghĩ tiếp, Sở Nhân Kiệt đã nhào lại đây, ôm chầm lấy cô.
Toàn bộ tâm trạng của Trình Diệu Vi vào khoảnh khắc này đều không kiềm nén nối nữa.
Em đã hứa. Em đã hứa với anh rồi – Cả người Sở Nhân Kiệt run rẩy liên hồi, giọng nói cũng không bình tĩnh được nữa Ừ:- Nước mắt Trình Diệu Vi rơi xuống. Em bị một hệ thống khi gió khốn nạn chết tiệt bắt đi, sau đó xuyên qua các thế giới làm những nhiệm vụ kì lạ với những kiếp khác của anh.
[.} Cô vui lên là tốt, nhưng có thể đừng chửi toy không?
Hệ thống buồn tới độ đi vẽ vòng tròn.
Em đã hứa sẽ cùng anh kết hôn, sau đó đi du lịch thế giới.- Giọng Sở Nhân Kiệt run run.
Ừ.
Có phải lần này cho em mười tỷ, em sẽ không rời đi nữa không?
Sở Nhân Kiệt rời ra, mặt lem luốc nước mắt. Trình.
Diệu Vi cười cười.
Ừ.
Sở Nhân Kiệt lại ôm chầm lấy cô.
Sao anh lại tới được đây?- Trình Diệu Vi hỏi.
Sở Nhân Kiệt lắc đầu.
Anh không biết. Anh đang ở mộ của em, đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Sau đó tỉnh lại thì ở đây, trong đầu có kí ức không thuộc về mình. Hôm nay là ngày thứ ba Trình Diệu Vi nhíu mày.
Trùng hợp như vậy?
Còn nhớ gì khác không?
Sở Nhân Kiệt im lặng một lát, sau đó nói Trong lúc chìm trong bóng tối, anh nghe thấy giọng chính mình, nói là “sai lầm, “Hệ thống?”
1… Có thể đây là cách mà thế giới chữa lỗï?]- Hệ thống cũng không chắc lắm.
Làm sao y chữa lỗi được?”- Trình Diệu Vi hỏi.
[Cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai bây giờ2] “Hỏi cấp trên đi. Thế giới sau thì thế nào? Cứ mù tịt thế này à?”- Trình Diệu Vi quát Hệ thống dỗi thành một cục, nhưng cuối cùng vẫn đi Sở Nhân Kiệt nhìn Trình Diệu Vi, ngó nghiêng ngó dọc, sau đó cười cười như nhóc con được kẹo.
Em nhỏ hơn này.
Ngốc chết.
Trình Diệu Vi mỉm cười nhìn y, sau đó nói.
Anh không nhớ những chuyện khác à?
Anh còn phải nhớ gï2- Sở Nhân Kiệt chùi chùi nước mắt.
Trình Diệu Ví đi tới ghế sofa, ngồi xuống, võ võ chỗ bên cạnh.
Sở Nhân Kiệt nhanh chóng đi qua, ôm chầm lấy cô, còn kéo cô đặt lên đùi mình.
Trình Diệu Vi hơi nheo mắt, nhưng sau đó tạm bỏ qua, nghiêng người dựa lên người y.
Trình Diệu Vi nhìn vòng tay của mình vẫn đang là màu đỏ như máu, trong lòng vui vẻ.
Đều là y Từ trước tới nay vẫn là y.
Lần này cũng là y.
Sở Nhân Kiệt dường như đã nhận ra chiếc vòng tay trên cổ tay Trình Diệu Vi. Y nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, bàn tay ấm áp vô cùng.
Thứ này.
Là em tự làm ra đấy.
Anh nhớ là nó màu xanh?- Sở Nhân Kiệt chạm vào viên đá trên vòng tay.
Lại gần anh mới là màu đỏ.- Trình Diệu Vi mỉm cười.- Giúp em tìm anh.
Sở Nhân Kiệt sửng sốt.
Em đang tìm anh?
Nếu không thì tìm ai2- Trình Diệu Ví cười cười ‘Vành mắt Sở Nhân Kiệt vốn đang đỏ, hiện tại lại chực muốn khóc. Trình Diệu Vi cười mà không nói nhìn y một bên vui vẻ. Sở Nhân Kiệt nghiêng người qua, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, bối rối lùi lại Sao? Không hôn à?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Sở Nhân Kiệt luống cuống lắc đầu Em còn đi học. Anh sợ anh không nhịn được.
Trình Diệu Vi khẽ siết ngón tay.
Đột nhiên tim ta đau quá phải làm sao bây giờ.
Muốn ấn nam nhân này xuống.
Khoan.
Đúng.
Ta chưa mười tám Khoan đã.
Hôn thì được.- Trình Diệu Vi nhếch môi Lúc này, tới tay Sở Nhân Kiệt cũng run. Y lắc lắc đầu.
K… Không.
Trình Diệu Vi cười khẩy, tự mình hôn qua.
Cả hai đời cộng lại, mới chỉ sống ba chục năm, tuổi gì sánh với ta Trình Diệu Vi tự mình hôn qua, cạy mở môi của Sở Nhân Kiệt, tấn công vào.
Sở Nhân Kiệt mở lớn mắt, sau đó lập tức nhắm chặt mắt. Hai tay ở hai bên năm chặt lại thành quyền, nhẫn nhịn tới cực hạn.
Trình Diệu Vi sau khi hôn được liền vui vẻ. Cô nhìn Sở Nhân Kiệt đỏ bừng mặt, dục vọng tràn ngập dưới đáy mắt, tâm tình tốt Em phải trở về đi học.
Sở Nhân Kiệt giật mình, kéo tay cô lại.
Trễ tiết một rồi. Bỏ đi.
– Ö? Sở gia đang khuyên tiểu nữ bỏ học sao?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
– __. m… Ở lại với anh..- Sở Nhân Kiệt dụi dụi lên vai cô, sợ cô đi mất sẽ không trở lại nữa Trình Diệu Vi im lặng không đáp lời, nhưng sau đó lại hỏi Anh nhịn không khó chịu à?
Em đi anh sẽ càng khó chịu.
Trình Diệu Vi cắn môi. Phải tự kiềm chế. Không thể cười. Không thể cười.
[.}’ Kí chủ sau khi gặp lại họ Sở thì muốn bay lên.
trời luôn rồi Chúng ta ở chung được không?- Sở Nhân Kiệt đột nhiên hỏi Hiện tại em đang ở chung với một người bạn, chuyện của cô ấy khá rắc rối, cho nên không thể ở cùng anh được.- Trình Diệu Vi nhàn nhạt nói.
Trong thoáng chốc, cái ôm của Sở Nhân Kiệt đột nhiên chặt hơn.
Như vậy.. ngày nào em cũng gọi điện cho anh được không?
Anh không phải đi làm à?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Lười biếng như thế? Mười tỷ của ta thì sao?
Buổi tối..- Sở Nhân Kiệt bắt đầu dụi dụi Đừng dụi ta… Sẽ lại ấn anh xuống bây giờ!
Em học bài buổi tối.- Trình Diệu Vĩ thở dài.
Anh nhìn em học bài.
Không tập trung được.- Trình Diệu Vi nói.
Đột nhiên thấy vai ươn ướt Trình Diệu Vi ở trong lòng loạn thành một đám.
Đừng khóc mà… Em thực sự sẽ không tập trung được đâu.
Trình Diệu Vi hít sâu.
Anh không hiểu à?
Sở Nhân Kiệt cố chấp lắc đầu.
Nếu nhìn thấy anh, em sẽ muốn ấn anh xuống, sau đó.
Đoạn phía sau chỉ có Sở Nhân Kiệt nghe thấy.
Vành tai của y đỏ bừng, nhưng vẫn cố chấp ôm chặt Trình Diệu Vị Không muốn đột nhiên một ngày phát hiện em biến mất.
Nhãn tin thì được.
Cuối tuần đi chơi với anh.- Sở Nhân Kiệt mặc cả Không làm việc à?- Trình Diệu Vi hơi hạ giọng.
Chủ nhật.
Ừ.
Buổi sáng anh gọi điện cho em?- Sở Nhân Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn cô.
-_.. ~ Trình Diệu Vi đồng ý.
Buổi trưa.
Sở Nhân Kiệt.- Giọng Trình Diệu Vi đột nhiên trở nên hung dữ.
Sở Nhân Kiệt lập tức rụt lại.
Gọi điện một chút cũng được.
Trình Diệu Vĩ thở dài.
Nếu là trước kia, Sở Nhân Kiệt mà bám dính làm phiền như vậy, nhất định cô sẽ trực tiếp lờ đi không quan tâm. Nhưng má nó hiện tại cô lại không đánh.
người được, không lờ đi được. Cần đau y cô còn không nỡ, đừng nói là lạnh nhạt với y.
Má nó chứ.
Nghiệp quật mà.
Ừ– Cô thở ra.
Sở Nhân Kiệt ôm ôm cô.
Khi nào có thể chuyển tới với anh?
Mười tám tuổi đi.- Trình Diệu Vi đảo mắt.
Câu chuyện này cũng chỉ diễn ra tới khi nam nữ chính tốt nghiệp thôi Vì sao em lại ở với bạn?- Sở Nhân Kiệt một vẻ cực kì bất mãn.
Cô ấy có chút rắc rối. Em đang nghĩ cách lấy chứng minh nhân dân và giấy khai sinh cho cô ấy.
Nhưng mà…- Trình Diệu Ví thở dài.
Anh giúp em?
Giúp thế nào?
Em định làm thế nào?
Nói thật… cô định dán phù tàng hình lên người, vào nhà trộm.
Thôi, vẫn là tự làm đi.
Em làm được.
Ừm.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!