Chapter 215 Ma đầu hiện thế (15)
Hàn Thanh bị ôm lên, cả người đều mộng bức.
Ngay sau đó là sự bối rối xen lẫn với hoảng loạn.
Nhưng cậu không dám nói gì, cũng không dám phản kháng, chỉ im lặng ngoan ngoãn để cho Tử Nghiên ôm vào trong.
Tử Nghiên đặt Hàn Thanh xuống giường, sau đó.
từ không gian của mình lấy ra thuốc bôi, đưa cho cậu.
Là lỗi của vi sư mà ngươi bị liên luy.
Hàn Thanh đại khái là bị câu nói này oanh tạc, hoàn toàn không biết phải làm sao. Một lúc sau cậu mới tìm lại được tiếng nói của mình.
Không phải là lỗi của người. Là con quá yếu đuối, không thể cùng sư phụ phân ưu.
Hàn Thanh cúi đầu, trong lòng là cảm giác ấm áp mà từ trước tới nay cậu chưa từng được cảm nhận.
Hàn Thanh có thể cảm nhận được, người trước mặt này thực sự là sư phụ của cậu, người trước đó đã lạnh nhạt cậu, đã hành hạ cậu. Nhưng hiện tại, người đó thay đổi Trái tìm Hàn Thanh có chút đau đớn. Cậu có cảm giác nỗ lực từ trước tới nay giống như được đền đáp. Cậu cố gắng bao nhiêu năm trời, cốt cũng chỉ muốn y thừa nhận mình. Mà hiện tại, cậu làm được.
Người mà cậu không biết là mình yêu hay hận, đột nhiên quay lại nhìn cậu, công nhận cậu.
Có chút muốn khóc.
Đừng khóc.
Tử Nghiên vươn tay, xoa đầu Hàn Thanh, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình, Hàn Thanh im lặng rơi nước mắt Tử Nghiên đi ra bên ngoài, lục tìm trên người đám hắc y nhân một chút, không tìm thấy bất kì thứ gì hữu ích cả, tâm tình cực kì xấu.
Y nhìn Trình Diệu Ví, nhíu mày.
Ngươi trước kia cũng là tu chân giả?
Ừ,- Trình Diệu Vi gật đầu.- Sao có nhiều người muốn giết ngươi thế?
Ma đầu.- Tử Nghiên cười khẩy.
Cái danh xưng này từ đâu mà có thế?- Trình Diệu Vi hỏi Tử Nghiên ném ra một pháp khí, xác của đám häc y nhân kia liền bốc cháy. Trong lúc đó, Tử Nghiên nhàn nhạt kể lại Năm đó ta thích một người. Nhưng người đó lại bị hại, rơi vào hôn mê sâu, có khả năng không ỉnh lại được. Ta tốn trăm phương ngàn kế, suýt nữa ném đi cái mạng này, tìm được thần khí muốn cứu người đó trở về từ cõi chết, lại bị đồng môn cùng với mấy vị trong môn phái cướp đi. Người đó cũng bị giết Tử Nghiên cười khẩy một tiếng, trên gương mặt reo vẻ tang thương.
Sau đó thì ta an táng người đó, cướp Thần khí về, cuối cùng dùng máu của cả môn phái đó huyết tế.
Cứu người đó sống lại?
Không.- Tử Nghiên nhếch môi – Người chết không có cách nào sống lại Trình Diệu Vi nhíu mày, cảm thấy câu chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.
Trong đầu cô đột nhiên loé lên một cái gì đó.
Vì sao ngươi lại nhận Hàn Thanh làm đồ nếu ngươi ghét nó như vậy?
Không khí xung quanh Tử Nghiên đột ngột thay đổi Đúng lúc này, Trình Diệu Vi bị kéo ngược trở về.
Trình Diệu Vi mở mắt tỉnh dậy. Mới là một giờ sáng, Xem ra chuyện của Hàn Thanh và Tử Nghiên quả thực có ẩn tình.
Trình Diệu Vi ngủ thêm mấy tiếng, tỉnh dậy vì tiếng, chuông báo thức và tiếng chuông điện thoại của Sở Nhân Kiệt. Lúc cô tỉnh lại, Tử Nghiên trong thân xác của Dư Nhiên đang ngồi xổm bên giường, nhìn cô chăm chấm.
Trình Diệu Vi nhướn mày.
Làm gì?
Đói.- Tử Nghiên lầm bầm.
Tâm trạng xấu à?- Trình Diệu Vi cười cười.
Khi nào tâm trạng y không tốt liền y như rằng tới chỗ cô đòi ăn. Tử Nghiên gật gật đầu Trình Diệu Vì cười cười, lấy từ trong không gian ra một thanh kiếm, ném cho Tử Nghiên, sau đó vào.
nhà vệ sinh.
Thanh kiếm đó sau khi cô xem qua liền biết không phải được luyện từ tro cốt của mẫu thân y gì đó, thế nhưng cô vần giúp y sửa lại Lúc cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, Tử Nghiên vẫn đang ngồi bần thần dưới đất nhìn thanh kiếm. Y ngẩng lên nhìn cô.
Ngươi sửa cho ta?
Nếu không thì ở cái thế giới này có ai sửa nữa?
Cảm ơn… Tử Nghiên lẩm bẩm, sau đó cất thanh kiếm vào không gian, đứng dậy ra ngoài.
Sau khi ăn bữa sáng được giao tới, hai người lại đi học.
Thời gian này, Trình Diệu Vi đại khái đã bắt kịp chương trình học vô cùng nặng ở trường. Mặc dù vậy, cô vẫn chưa có định hướng rõ ràng sau này sẽ học gì. Sở Nhân Kiệt khuyên cô học quản trị, Trình Diệu Vi cảm thấy rất có lý, chỉ là cô đang xem xét thêm vài vấn đề.
Những thế giới trước đều là thế giới cổ đại, hoặc là đã tốt nghiệp đi làm rồi, Trình Diệu Vi hoàn toàn không cần lo lắng tới mấy thứ đó. Hiện tại để cô đi học lại một lần, Trình Diệu Vi cảm thấy linh hồn già cối của mình có chút tải không nổi.
Chỉ là nếu không đi học thì sau này không thể làm việc tử tế. Mà không làm việc tử tế thì không có tiền.
Đột nhiên cảm thấy có động lực quá Không hiểu là động lực của Trình Diệu Ví làm cảm động các vị ở trên cao hay thế nào, ngày hôm nay có kiểm tra đột xuất.
Khóc ra tiếng Mán.
Trong giờ kiểm tra, Dư Nhiên cũng đột nhiên trở lại Khóc chung.
Sau khi thi xong, Trình Diệu Vi nhận được hai tin nhắn. Một tin nhắn là của ông bà Trình, một tin nhắn của Sở Nhân Kiệt.
Đại khái chính là tối mai có một buổi tiệc, muốn cô đi Mà cuối giờ học, có một bạn học cũng chạy lại đây, đưa cho Dư Nhiên một tấm thiệp.
Dư Nhiên tò mò mở ra, lại phát hiện đó là giấy mời dự tiệc sinh nhật của Trì Dực.
Dư Nhiên bối rối nhìn sang Trình Diệu Vi. Trình Diệu Vi cầm lấy tấm thiệp, lật qua lật lại một hồi. Cô nhìn địa chỉ, phát hiện ra là trùng địa chỉ với buổi tiệc mà Sở Nhân Kiệt rủ cô đi Đi thôi Nhưng tớ không có quà để mang theo. Còn quần áo..- Dư Nhiên cắn cắn môi Cậu có muốn đi không? Trình Diệu Vị hỏi.
Dư Nhiên nhìn cô, trong mắt đều là mờ mịt Về nhà nói Dư Nhiên gật đầu.
Trở về nhà, Dư Nhiên vừa ngồi xuống liền xoắn xuýt Cậu vẫn còn thích Trì Dự?
Cũng không phải. Ban đầu cũng chưa từng thích mà.- Dư Nhiên tội nghiệp nói Vậy vì sao lại muốn đi?- Trình Diệu Ví thở dài.
Nếu không muốn đi thì từ đầu đã không cần hỏi ý kiến cô rồi Dư Nhiên lúc này cũng bối rối không hiểu. Thực sự là cô không còn tình cảm gì với Trì Dực nữa, biết là không thể cùng Trì Dực có liên quan gì, thế nhưng khi nhận được thiệp mời sinh nhật, trong lòng lại do dự Chính Dư Nhiên cũng không hiểu mình nữa.
Trình Diệu Ví thở dài, đại khái hiểu được. Cái này hẳn là sức hút của nam nữ chính với nhau đi. Dù sao thì hai người này trong cốt truyện cũ vẫn là một đôi. Thu hút lẫn nhau là đương nhiên.
Nhưng mà Tình huống này có vẻ rắc rối quá nhỉ.
Nam chính, nữ chính, tiệc sinh nhật. Đây là cái tình tiết trong truyện nào dính tới hào môn cũng phải có. Và xác thực là sẽ có một nùi rắc rối Đấy là lý do ta ghét nơi đông người đấy.
Được rồi. Nếu cậu muốn đi thì đi thôi. Đi, chúng ta đi chọn lễ phục.
Như vậy có được không?- Dư Nhiên ngước mắt hỏi Trình Diệu Ví Cái gì có được không?
Tớ… đã làm phiền cậu như vậy. Hiện tại cậu còn vì tớ mà tiêu tiền..- Dư Nhiên căn môi, cảm thấy bản thân quả thực là một cục phiền phức.
Trình Diệu Vi mỉm cười.
Không việc gì. Sau này bắt cậu tới làm trợ lý cho tớ trả nợ.
Dư Nhiên mở lớn mắt nhìn Trình Diệu Vị, trong lòng như bị chạm một cái, gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!