Chapter 221 Ma đầu trường học (21)
Những ngày sau đó, mọi thứ bắt đầu dân dần trở lại bình thường. Khi nhận ra Tử Nghiên có thể sẽ không trở lại nữa, Dư Nhiên đã ngồi bần thần hồi lâu, thế nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại được bình tĩnh cùng lạc quan, bắt đầu đưa ra ý kiến muốn đi làm thêm với Trình Diệu Vi.
Không hiểu vì sao, hiện tại Trình Diệu Vi lại giống như đã trở thành người giám hộ của Dư Nhiên. Dư Nhiên nói cũng không thể ở nhờ nhà của cô mà không làm gì mãi được, cho nên muốn đi làm thêm kiếm chút tiền, thi thoảng đãi Trình Diệu Vi một bữa cơm, ít nhất cũng sẽ không cảm thấy ngại.
Để nữ chính ở bên ngoài bươn chải cũng là chuyện thường thấy dễ hiểu, nhưng Trình Diệu Vi lại lo ngại Trì Dực và đám nữ phụ sẽ tới gây ra rắc rối.
Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, xét thấy Dư Nhiên có năng lực hoá nguy thành an của nữ chính, Trình Diệu Vi vẫn là gật đầu đồng ý.
Nhưng Dư Nhiên chỉ được đi làm vào thứ bảy chủ nhật. Mùa hè thì chỉ đi làm vào buổi sáng, phải về nhà trước năm giờ chiều. Và sang năm lớp mười hai phải ôn thi, không được phép đi làm nữa.
Dư Nhiên suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, vì Trình Diệu Vi nghĩ cho mình mà ngồi trong phòng vui vẻ rất lâu.
Còn về phần Trình Diệu Vi, cô cũng có thứ muốn làm.
Mặc dù hiện tại cô hoàn toàn không có năng lực gì, không thể tìm hiểu xem tại sao Sở Nhân Kiệt lại xuất hiện ở đây, cũng như chuyện của cô và y có liên quan gì tới nhau, thế nhưng có một điều cô có thể làm, đó là tiếp tục chuẩn bị cho những thế giới tiếp theo.
Thế giới này khiến cho cô có cảm giác bất an.
Có cảm giác như những thế giới sau sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Lần này nhiệm vụ của Trình Diệu Vi không có nhiều, chỉ đơn thuần là cùng Sở Nhân Kiệt liếc mắt đưa tình một chút, bán cơm chó cho những người xung quanh, còn lại thì không có gì đặc biệt.
Chuyện của cô và Sở Nhân Kiệt, Trình gia đã đồng ý. Còn về phần Sở gia, đó là chuyện Sở Nhân Kiệt cần phải lo. Cô còn chưa đủ mười tám tuổi, bằng cấp cũng chưa có. Hiện tại, cô không xứng với Sở Nhân Kiệt một chút nào.
Nghĩ tới đây, Trình Diệu Vi liền cảm thấy không Vui.
Sau đó cô liền đưa ra đề nghị với Sở Nhân Kiệt.
Cô dựa vào tiền của mình cùng với một chút quan hệ của Sở Nhân Kiệt, mở hai cửa hàng bán dược liệc quý hiếm và mỹ phẩm.
Yên tâm phần nào.
Quả nhiên là chỉ có kiếm tiên mới khiến con người ta hạnh phúc.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, cuối cùng năm lớp 11 cũng kết thúc.
Tới hè, Dư Nhiên vui vẻ đi làm.
Thời gian cuối cùng của lớp mười một, Trì Dực, Bảo Nhi đều không tiếp cận, cũng không có người nào gây sự với cô vì chuyện của cô với Trì Dực nữa, Dư Nhiên cực kì vui vẻ.
Trong khi đi làm, dường như còn thích một tiên bối khoá trên, có vẻ đang tiến triển tốt đẹp.
Đang ngồi học cũng có thể thất thần mỉm cười được.
Chuyện kinh doanh tiến triển tốt, Trình Diệu Vi lại bắt đầu đầu tư vào những thứ khác.
Cô mở chế độ kiếm tiền quá nhanh, khiến cho Sở Nhân Kiệt bắt đầu lo ngại cô sẽ không còn dành thời gian cho mình nữa. Nhưng Sở Nhân Kiệt cũng quên mất rằng, dù cô có không kiếm tiền, hai người cũng làm gì có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau đâu.
Thế là trong lúc vội vàng, Sở Nhân Kiệt trực tiếp dọn tới chỗ Trình Diệu Vi, khiến cho Dư Nhiên đột nhiên giống đứa con nuôi trong nhà.
Mỗi ngày đều chớp chớp mắt nhìn người giám hộ chăm sóc cho mình, được nuôi tới trắng trắng mềm mềm, ăn no ngủ Kĩ.
Đột nhiên không hiểu đây là chuyện gì xảy ra.
Còn về phần Trình Diệu Vi. Cô không có ý kiến với việc Sở Nhân Kiệt dọn vào.
Mà đúng hơn là, hiện tại, dù Sở Nhân Kiệt có làm chuyện tày trời thế nào, cô cũng sẽ không có ý kiến gì, thậm chí còn giúp y làm. Cho nên người tận hưởng chuyện y chuyển tới nhất chính là cô.
Mỗi ngày đều có người ôm ngủ. Rất tốt.
Cô thì sướng rồi. Chỉ có Sở Nhân Kiệt là vẫn khổ.
Đêm.
Trình Diệu Vi ngồi ở bàn học, gõ gõ bút xuống bàn, trong đầu âm thầm trao đổi với hệ thống.
“Ngươi thực sự không điều tra được đây là chuyện gì?”
[Kí chủ… E rằng cô phải tự tìm hiểu rồi.]
“Vì sao trật tự các thế giới lại vì một người mà hỗn loạn tới độ này được chứ?”- Trình Diệu Vi cau mày- “Dù cấm thuật mà Tử Nghiên dùng có thực sự phá vỡ được không gian, thế nhưng cùng lắm là khiến cho y và Dư Nhiên tráo đổi, không thể nào có liên quan tới Sở Nhân Kiệt được.”
[Kí chủ… ta vẫn luôn muốn hỏi. Vì sao cô đối với những chuyện liên quan tới các thế giới lại rõ ràng như vậy?]
Trình Diệu Vi nhíu mày.
Rõ ràng?
Những thứ có liên quan tới các thế giới cũng như quy tắc thế giới, Trình Diệu Vi chưa bao giờ tự hỏi vì sao mình lại biét, giống như nó là một tri thức rất bình thường ở trong đầu cô, cũng giống như 1 + 1 = 2 vậy. Trình Diệu Vi cũng chưa từng thắc mắc vì sao và khi nào mà cô biết, sử dụng cực kì thành thạo.
Giống như… một thứ bản năng vậy.
Trình Diệu Vi cắn môi.
Hay lắm. Hiện tại chính cô cũng bất thường.
Mà suy nghĩ lại mới thấy. Trình Diệu Vi là người bất thường nhất ở trong cái thế giới này mới đúng.
Bình tĩnh.
Cô không thể hấp tấp được.
Nếu không có gì bất trắc xảy ra, cô sẽ còn ở thế giới này dài dài. Suy nghĩ tới chuyện này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, trừ khi cô muốn chuyện giống như lần trước xảy ra.
– __ Em còn học sao?- Sở Nhân Kiệt đột nhiên ngừng động tác gõ phím, nhìn sang Trình Diệu VỊ.
– ___ Không. Anh không có gì khác để làm à?- Trình Diệu Vi nhìn sang y, nhướn mày.- Thời gian này buổi tối anh đều về sớm. Không đi ăn cơm với đối tác hay dự tiệc gì à?
– — Muốn ở bên cạnh em.
Sở Nhân Kiệt đóng máy tính lại, đặt sang một bên, lại hướng Trình Diệu Vi vươn tay.
Trình Diệu Vi cười khẽ, sau đó đứng dậy đi sang phía y.
-__ Nửa tháng nữa là nghỉ hè kết thúc, có muốn đi du lịch không?- Sở Nhân Kiệt ôm Trình Diệu Vi vào lòng, hôn lên trán cô.
Trình Diệu Vi hạ mi, nghịch nghịch cổ áo y.
– — Mệt lắm.
– ___ Năm sau em sẽ phải ôn thi đại học, không còn thời gian ở bên cạnh anh nữa.
– __ Nếu em không thi đại học thì sao?
Sở Nhân Kiệt tách ra, nhìn Trình Diệu Vi.
– ___ Anh biết là em đủ khả năng làm được những thứ em muốn mà không cần thi đại học.- Trình Diệu Vị cười cười.
Sở Nhân Kiệt cười khẽ.
– _ Ừm. Nếu em muốn học đại học cũng có thể.
Trình Diệu Vi nhướn mày.
– __ Sở chủ tịch đang đề xuất mở cửa sau cho em đấy à?
Sở Nhân Kiệt đang định đồng ý, đột nhiên nghĩ tới hai từ “cửa sau”, chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Trình Diệu Vi vui vẻ cười, ôm lấy y.
– __ Tới lúc đó suy nghĩ. Đối với em, chuyện học hiện tại có chút khó khăn, cho nên em không muốn cả năm lớp mười hai phải đâm đầu vào học điên cuồng. Em có thể buôn bán kiếm tiền mà.
-._ Ừm. Em muốn làm gì anh đều ủng hộ em.- Sở Nhân Kiệt ôm ôm cô, sau đó lại hỏi.- Đúng rôi. Cửa hàng sâm cùng ngọc khí của em bán đều là hàng thượng phẩm nha, em tìm nguồn hàng ở đâu vậy, ngay cả bố mẹ em cũng không có quen ai mà.
-.„ Anh lại điều tra em đấy à?- Trình Diệu Vi nhướn mày. Sao người này…
-.___ Anh chỉ là hỏi thăm một chút.
Trình Diệu Vi tách ra, nhíu mày.
-__ Bảo bối em đừng giận.- Sở Nhân Kiệt ngước mắt nhìn cô.
– ___ Nằm úp xuống. Hôm nay phải đánh anh.- Trình Diệu Vi nheo mắt.
– ___ Bảo bối, em… Ahl Khoan, chúng ta nói chuyện! AI Đau… Đừng… anh sai rồi. AI
Tối hôm đó, Sở chủ tịch đầu đội trời chân đạp đất nắm một tập đoàn với khối tài sản khổng lồ, người khiến cho bao nhiêu kẻ trong ngoài giới phải kính trọng, bị Trình Diệu Vi đánh mông.
Sau khi bị đánh xong, Sở Nhân Kiệt vô cùng tội nghiệp nằm một bên nhìn Trình Diệu Vi cau mày đọc sách, hối hận không chịu được.
Nhưng y chính là không kìm được. Y sợ hãi, nếu bản thân không biết tất cả mọi thứ về cô, có một ngày cô sẽ biến mất vào hư không, sau đó Vĩnh viễn không trở lại nữa.
Y không biết suy nghĩ này của mình là từ đâu mà có, thế nhưng y chính là sợ hãi.
Cho nên sáng hôm sau, Sở chủ tịch liền lấy cớ mình bị đánh đau, đòi Trình Diệu Vi đút cháo cho ăn mới chịu ra khỏi nhà.
Dư Nhiên đã nhìn quen, coi như mình mù, nhìn xong liền đi làm.
Trình Diệu Vi cũng lo liệu chuyện của mình. Cô hiện tại coi như là có chút tiền trong tay, có thể tìm nguồn hàng tử tế một chút rôi. Những thứ Sở Nhân Kiệt điều tra được, người khác cũng có thể điều tra được, cho nên vẫn là có chút giấy tờ đàng hoàng thì tốt hơn. Để người khác không nghi ngờ.
Tiện thể ta mở tiệm bán vàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!