Chương 28
khi lên tàu, Trình Diệu Vị, Sở Nhân Kiệt và hai anh em Từ gia đương nhiên là ngồi khoang hạng nhất, ngồi phòng riêng rung đùi hoặc ngủ cho tới khi tới nơi, sẽ có xe khách chờ sẵn. Ngoài bọn họ ra, các cấp dưới như quản lý, trưởng phòng hay phó phòng đều là thích chỗ nào thì ngồi chỗ đó, không phân chia gì, để bọn họ làm quen lẫn nhau. Lớn đầu rồi, cũng không lạc được.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên chính là Trình Ngọc, vốn là một nhân viên bình thường của phòng nhân sự, đi ké với bọn họ, mà lại lần được vào phòng riêng của Tự Dịch. Sau đó hai người này ở trong nói cái gì thì không ai biết, thế nhưng lúc xuống tàu, nhìn mặt Tư Dịch đã tốt hẳn lên. Không khí giữa bọn họ cũng tốt hơn lúc trước.
Ngay cả Sở Nhân Kiệt nhìn thấy cũng phải lắc đầu
Sở gia, xin hỏi, anh đang có mục đích gì vậy? Trình Diệu Vì cuối cùng vẫn là hội Sở Nhân Kiệt. Bởi lẽ y đã đi theo cô từ lúc nhận phòng lên tới tận cửa phòng có rồi.
Sở Nhân Kiệt mim cười.
Em không chào đón tôi sao?
Vì sao?
Em không phải nói thích tôi sao?- Sở Nhân Kiệt tiến tới, ép Trình Diệu Vi sát vào tường, bản thân cũng dán tới.
Cũng mày tảng này không có ai ở, cho nên hiện tại Diệu Vì nhướn mày, kéo cà vạt của Sở Nhân Kiệt, khiến cho gương mặt của hai người gần sát
Tôi nói, là tôi thích tiền của anh thôi.
– Cô nhấn mạnh lại một lần.
Cũng có tôi trong đó rồi.
– Sở Nhân Kiệt vẫn là bộ không đề tâm, mim cười ranh mã.
Trình Diệu Vì nhướn mày.
Vì sao anh lại thích tôi?- Rốt cuộc là vị họ Sở này có vấn đề gì về não bộ thế?
Vì em… khác biệt.
– Sở Nhân Kiệt nói, trong ảnh mắt đều là thâm tình. Vì cô không giống những người khác. Dù Sở Nhân Kiệt cũng không thể nói rõ là điểm khác biệt đó ở đâu, thế nhưng y chính là biết. khác biệt? Tôi muốn thử mà tất cả người khác đều muốn. Tiền của anh.
– Trình Diệu Vì nói toạt ra Sở Nhân Kiệt sửng sốt một lát, sau đó bật cười.
Em chỉ là muốn tiền của anh, còn quyền lực, địa vị, em đều không cần, có phải không? Cũng không muốn leo lên giường của tôi? Vậy thì em đã khác những người khác rồi.- Sở Nhân Kiệt vẫn rất tự tin. Y nhìn ra được, Trình Diệu Vị đối với chuyện y tán tỉnh, tiến lại gần cô cũng không phải có rất nhiều ý kiến, cô chỉ đơn giản là đang tìm lý do.
Tôi chỉ là không tình nguyện đánh đổi. Nhưng ngoài kia có rất nhiều người tình nguyện.
– Trình Diệu Vì quả thật rất thích tiền, thế nhưng không có nghĩa là cô tình nguyện bỏ giường của một người khác. Hai việc này căn bản không tương đồng.
Vậy nên tôi nói, em khác những người khác.
Vậy sao?- Trình Diệu Vì cười cười.
Vậy cho nên, tôi cho em những gì em muốn, em sẽ tình nguyện ở bên tôi sao?- Sở Nhân Kiệt mim cười, giọng nói cũng đột nhiên trở nên ôn nhu lạ thường.
Trình Diệu Vì nhìn Sở Nhân Kiệt. Ánh mắt của cô vẫn lạnh lẽo như vậy. Cô sẽ không đột nhiên thích một người đàn ông, cũng sẽ không đột nhiên sinh ra ham muốn với người đó vì bất kì lý do gì. Có rất nhiều lúc, cô hoài nghi bản thân. Thế nhưng có nhiều lúc, cô lại nhận ra bản thân chỉ là không dám tin tưởng bất kì người nào quá nhanh mà thôi. Thế nhưng cô đã chết một lần rồi. Hiện tại còn gì để do dự nữa? Nếu cô không muốn, Sở Nhân Kiệt thực sự sẽ không ép cô. Hơn nữa, Sở Nhân Kiệt cũng không phải là loại người đó.
Cô đột nhiên siết chặt tay, kéo mạnh cà vật của Sở
Nhân Kiệt.
Sở Nhân Kiệt bị mạnh mẽ kéo xuống, chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được bờ môi mình chợt mềm mai.
Đã rất lâu rồi Sở Nhân Kiệt chưa cảm nhận được cảm giác như vậy. Trái tim đập như trồng dồn trong lồng ngực, trong đầu như có pháo hoa nổ tung. Mừng rõ, hạnh phúc, tất cả bùng nổ trong một khoảnh khắc.
Anh cúi xuống, ôm lấy eo Trình Diệu Vi, làm sâu thêm nụ hôn này.
Trình Diệu Vì cũng không phải thực sự cái gì cũng không biết. Hai người dẫn lấy nhau, không khi xung quanh đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Sở Nhân Kiệt hơi tách ra, thờ mạnh một hơi, giọng cũng hơi trầm.
Lát nữa còn phải đi ăn cơm.
Trình Diệu Vì nhìn đồng hồ. Còn hai tiếng nữa mới tới giờ ăn cơm. Tên này là trâu sao?
Hay đây là cái mà người ta gọi là lâm trận bỏ chạy?
Cô nhướn mày nhìn Sở Nhân Kiệt. Sở Nhân Kiệt dường như đọc được suy nghĩ trong mắt cô, cười kho. Anh là sợ em mệt mỏi.
Ảnh mắt Trình Diệu Vì lạnh xuống. Cô đẩy Sở Nhân Kiệt ra, xoay người mở cửa phòng. Sờ Nhân Kiệt có hơi hoảng hốt, thế nhưng khi Trình Diệu Vì kéo y vào phòng, y lại hoàng hồn.
Cửa phòng đóng sập lại, Trình Diệu Vi liền ấn Sở Nhân Kiệt lên tường mà hôn. Sở Nhân Kiệt sửng sốt, thể nhưng lại không nỡ đẩy cô ra. Cuối cùng giằng co một hồi, y lại bị Trình Diệu Vi ẩn lên giường.
Sở Nhân Kiệt giữ lấy eo Trình Diệu Vi.
Em đây là đang gấp không chờ được muốn trở thành của tôi sao?
Trình Diệu Vì nhìn nam nhân lúc nào cũng cao cao tại thương hiện tại đang nằm dưới thân mình, trầm thấp cười một tiếng. Tiếng cười của cô như đánh thắng vào tìm Sở Nhân Kiệt, khiến tay y hơi tê, bụng dưới cũng nóng bừng lên.
Trình Diệu Vì nhanh chóng cởi áo của Sở Nhân Kiệt ra. Nhìn cơ bụng sáu múi của y phập phồng, cô nhếch môi.
Kế đó, không để Sở Nhân Kiệt kịp phản ứng, Trình Diệu Vi liền kéo chặn qua, cuộn lấy ý, sau đó cuốn y thành cái bánh, khiến y không thể cử động được, mà cũng không thể tự thả mình ra được.
Hành động này của cô khiến Sở Nhân Kiệt hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chớp chớp mắt một hồi, một bộ dáng tiểu bạch thỏ bị mắc bẫy cực kì lừa người. Trình Diệu Vi xuống giường, hai mắt tối tăm không có ánh sáng, môi khẽ nhếch lên. Cô đứng từ trên cao nhìn xuống Sở Nhân Kiệt đang ở trên giường, khiến y có cảm giác cô là kẻ giết người đang nhìn nạn nhân của mình, tâm không khỏi có chút run rẩy.
Trình Diệu Vì nhìn nam nhân bất lực nằm trong chăn, ánh mắt vẫn có chút hoảng hốt, tâm tình phải nói là cực kì tốt.
Muốn hẹn hò, có thể.
– Cô đột nhiên nói
Nhưng…
Vừa nghe tới về đầu, Sở Nhân Kiệt đã vui vẻ sáng cà mắt. Nhưng tới chữ phía sau, y lại rụt về. Nghe đồn mọi thứ trước chữ “Nhưng” đều là nhâm nhi… Cơ mà. nếu cô muốn, y vẫn có thể thử một chút. Dù sao thì Sở Nhân Kiệt là thực sự nghiêm túc. Mặc dù Trịnh Diệu Vị đã nói rõ ràng, cô thực sự chỉ thích tiến của y thể nhưng không hiểu vì sao, y vẫn cứ cố chấp như vậy. Đây là lần đầu tiên Sở Nhân Kiệt phát hiện ra, thì ray cũng có thể như người bình thường, thích một người tới hoàn toàn không nói lý.
Thứ nhất, không được mở cửa sau cho Sở Vĩnh Dương. Thứ hai, tôi muốn cổ phần của tập đoàn Sở gia.
Mở miệng liền đòi cổ phần của người ta, mà đó là mới chỉ hẹn hò. Nếu là người bình thường, không đời nào sẽ đồng ý. Vì nếu mới quen mà đã như thế, sau này nếu tiến xa hơn thì không phải muốn ôm cả tài sản củay sao? Sở Nhân Kiệt nhìn Trình Diệu Vì, sau đó đáp.
Được.
Trình Diệu Vì nhìn Sở Nhân Kiệt, phát hiện ra y thực sự không phải là đang hùa theo đùa cô, mà là thực sự đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!