Chương 4
Sở Vĩnh Dương ôm eo Trinh Ngọc, ảnh mắt cưng chiều giống như đang nhìn vật trân quý nhất của mình.
– Vẫn còn sợ hãi sao?
Trình Ngọc mím môi, sau đó nói.
– Chị của em sau khi đi Mỹ về, cái gì cũng tốt, em lại không sánh bằng chị ấy. Em sợ… anh sẽ chọn chị ấy.
– Giọng nói của cô cực kì tủi thân, khiến người ta đau lòng.
– Đã ở bên nhau 4 năm rồi, em vẫn còn thiếu tự tin như vậy?- Sở Vĩnh
Dương khẽ cười, sau đó hôn lên trán cô.
– Trình Diệu Vi kia làm sao bằng được một góc của Trình Ngọc nhà chúng ta chứ. Nhất là ở trên giường, chỉ có em…
Trình Ngọc đỏ bừng mặt, vội vàng che miệng Sở Vĩnh Dương lại.
– Anh nói bậy cái gì thế, lỡ có ai nghe thấy thì sao?
– Nơi này không có ai đâu. Mọi người đều đang ở phòng tiệc.
– Sở Vĩnh
Dương nhấc tay Trình Ngọc ra, nhân cơ hội siết chặt
– Vĩnh Dương. Anh… chọn em có được không?- Trình Ngọc đột nhiên nói.
– Nói ngốc cái gì? Tôi đương nhiên sẽ chọn em. Năm năm trước tôi chán ghét Trình Diệu Vi kia, hiện tại cũng vậy. Người Sở Vĩnh Dương yêu chỉ có một mình em. Đừng sợ, sau này, tôi bảo vệ em.
Sở Vĩnh Dương cúi xuống, trao cho Trình Ngọc một nụ hôn sâu, sau đó camera được người quay thu về. Nhưng chưa kịp tắt thì đã nghe thấy mấy tiếng ưm ưm và tiếng thở dốc mời ám.
Suýt chút nữa Trình Diệu Vĩ đã nhịn không được vỗ tay. Quả nhiên là nam nữ chính, ở đâu cũng năng được. À quên, cô còn cần phải diễn. Ảnh đèn trong phòng tiệc đột nhiên sáng trở l moi rời lập tức đổ dồn ảnh mắt về phía Trình Diệu Vi. Mặt cô lúc này tái nhợt như giấy, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.
Bà Trình vừa định đi tới an ủi cô, Trình Diệu Vi đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
– Lấy xe đi. Đưa người tới bệnh viện Đây là giọng của ông Trình.
Ông bà Trịnh, chuyện hôm nay, tôi nhất định cho hai người một lời giải thích.
– Đó là giọng của bà Sở.
– Đi tìm thắng nhãi ranh khốn nạn đó về đây!- Nếu Trình Diệu Vĩ không nhầm, vậy thì đây là giọ của Sở lão gia tử, ông nội của Sở Vĩnh Dương.
– Tôi sẽ cùng ngài tới bệnh viện.
– Giọng nói này Trình Diệu Vi chưa nghe qua, nhưng hẳn là người của Sở gia. Kể đó, một mùi hương xa lạ tràn vào cánh mũi cô. Trình Diệu Vì được một vòng tay vững chắc bể lên, hắn là chuẩn bị đưa ra xe.
Trình Diệu Vi phân vân giữa quyết định tỉnh lại hay tiếp tục giả vờ, cuối cùng cô chọn quyết định giả vờ. Đã chơi thì chơi tới bến luôn.
– Ngày hôm nay thực sự xin lỗi mọi lười. Nếu có cơ hội, sau này nhất định sẽ tạ tội.
– Người đang bế Trình Diệu Vi lên tiếng
– Về chuyện của Vĩnh Dương, Sở gia nhất định sẽ cho Trình gia một lời giải thích thích đáng. Trình Diệu Vì ở trong lòng khế chuyển. Người này nói cứ như thể anh ta là gia chủ của Sở gia vậy.
Mà cũng có thể là vậy thật.
Trình Diệu Vi toát mồ hôi hột. Sở lão gia tử có hai người con trai. Một người là cha của Sở Vĩnh Dương, người còn lại là con vợ hai của Sở lão gia, cũng là gia chủ đương nhiệm, Sở Nhân Kiệt. Lý do mà người này hiện tại là người nắm quyền đơn giản là bởi vì cha Sở Vĩnh Dương hoàn toàn không có hứng thú với việc kinh doanh, mà muốn phát triển bản thân trong ngành giáo dục.
Mặc dù là vậy, Sở Nhân Kiệt không thể nghi ngờ là nam chính còn tốt hơn cả Sở Vĩnh Dương. Quyền lực nhiều, mạng lưới quan hệ rộng, óc kinh doanh không ai sánh kịp. Là một nhà lãnh đạo cấp 5 từ trong trứng nước. khi đọc tới nhân vật này, Trình Diệu Vi đã từng coi anh là hình mẫu lý tưởng để noi theo. Cũng có thể nói, cô theo bộ truyện này một phần cũng là vì Sở Nhân Kiệt, dù thời lượng anh xuất hiện khá ít.
Má ơi thần tượng đang bể cô. Điều này khiến cho Trình Diệu Vi có chút căng thẳng.
Vào trong xe, bà Trình đỡ cô ở phía sau, phía trước là Sở Nhân Kiệt cùng ông Trình. Trình Diệu Vi chờ xe đi được khoảng năm phút liền từ từ mở måt.
– Vị Vĩ, con sao rồi?- Bà Trình vội vàng hỏi, ông Trình cũng xoay người lại nhìn.
Trình Diệu Vi không đáp, chỉ là ngôi yên lặng rơi nước mắt. Điều này khiến cho ông bà Trình cực độ đau lòng. Từ lúc lên cấp hai, Trình Diệu Vì chưa từng khóc bao giờ. Hiện tại, cô đau khổ tới độ này, trong lòng ông bà Trình càng xót xa. Đứa con gái mà bọn họ đặt trong lòng để yêu thương, lại bị Sở Vĩnh Dương làm tổn thương tới độ này. Vì cái gì chứ?
– Trình tiểu thư, Sở gia lần này nhất định cho cô một câu trả lời thoả đáng– Sở Nhân Kiệt lên tiếng, quyết định quay xe, không tới bệnh viện nữa mà trở về Trình gia.
– Không cần.
– Trình Diệu Vì nói.
– Không cần.
– Con bé này, sao lại không cần.
Thắng nhóc Sở Vĩnh Dương đó…
– Mẹ. Người ta đã nói căm ghét con rồi. Con còn níu kéo, vậy thì mặt mũi nhà họ Trình chúng ta còn không?
Trình Diệu Vi đột nhiên lớn tiếng. Nếu là trước đây, ông bà Trình đã sớm quen với việc cô đột nhiên gào lên. Nhưng ba ngày trở về Trình gia, cô chưa từng thất thổ, khiến cho hiện tại cả hai đều giật mình.
– Con là đại tiểu thư Trình gia, không phải là con đàn bà muốn đuổi thì đuổi. Con sẽ không mặt nóng úp mông lạnh đi theo đuổi một người đàn ông không thích mình.
– Trình Diệu Vi nói.
– Con có tôn nghiêm của con. Nếu Trình Ngọc thích, vậy thì để cho con bé đi. Dù sao đó cũng là hôn ước của Trình gia và Sở gia, Trình Ngọc cũng là người nhà họ Trình, lợi ích của hai nhà không bị ảnh hưởng.
-Vi Vì, nhưng con mới là.. Bà Trình vẫn không muốn.
– Mẹ. Con nói rồi. Con có tôn nghiêm của mình. Trình Diệu Vi lặp lại.
– Được
– Ba Trình chắc nịch đáp
– Cậu Sở thấy sao?- Ông Trình quay sang hỏi Sở Nhân Kiệt.
– Nếu Trình tiểu thư tâm ý đã quyết vậy thì tôi dù nói thế nào cũng không thể lay chuyển. Nếu vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Hôn ước này, chúng ta nói sau đi
– Sở Nhân Kiệt qua gương chiếu hậu nhìn gương mặt Trình Diệu Vi.
– Cảm ơn.
– Trình Diệu Vi nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Xe của Sở Nhân Kiệt dù lại trước cổng Trình gia. Trước khi xuống xe, Trình Diệu Vi còn không quên nói.
– Ngày hôm nay cảm ơn Sở gia chủ. Nếu có thể, sau này cho phép tôi mời anh một bữa cơm, coi như là cảm ơn.
Nếu vậy thì tôi không khách sáo, Sở
Nhân Kiệt gật đầu,
Trình Diệu Vi mở cửa xuống xe, loạng choạng một chút khiến bà Trình hoảng hồn, sau đó nhanh chóng vào nhà.
Nhìn theo bóng lưng của cô gái kia, Sở Nhân Kiệt đột nhiên mỉm cười. Nếu trước khi vào tiệc, anh không thấy cô tóm lấy tháng nhóc nhà giàu kia vào một góc đe doạ bắt nó đi quay phim thì chắc anh đã tin màn biểu diễn kia rồi.
Nghĩ lại chuyện đó, Sở Nhân Kiệt đưa tay che đi khoé môi mình, phát ra vài tiếng cười trầm thấp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!