Chương 48
Trong lúc Trình Diệu Vi và Sở Nhân Kiệt dắt nhau đi nghỉ mát nửa tháng, giao công việc xuống cho cấp dưới và làm online ở một chốn nào đó mà không ai hay, Trình Ngọc lại không trái qua tốt như vậy.
Sau lần đó ở quán bar, cô ta chính thức bị đám con nhà giàu khinh thường, dù là có dạ tiệc mà ông bà
Trình cho phép có ta xuất hiện, những ảnh mặt kia của đám phú nhị đại khiến cô ta thực sự không thể ngẩng nổi đầu. Cho nên dân dẫn cô ta cũng chẳng thèm tới mấy buổi tiệc đó nữa. Mà chuyện khiến cho cô ta bực mình nhất chính là Tư Dịch càng ngày càng đi xuống. Thậm chí ngay cả ý chí chiến đấu của anh cũng chẳng còn nữa.
Đương nhiên, nếu là người bình thường, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như thế, còn giữ vững được ý chí chiến đấu mới là kỳ lạ.
Vốn là đang ở trên đỉnh cao, tưởng rằng đã năm chắc mọi thứ trong tay, cuối cùng lại bị cướp mất. Không có cổ phần, không có cha mẹ ủng hộ, không có niềm tin của hội đồng quản trị, đương nhiên là rơi xuống. Nhưng rơi xuống đương nhiên vẫn có đường lên, chỉ là không có ai tình nguyện giúp đỡ
Trải qua rất nhiều lần bị từ chối, trải qua nhiều người khinh thường vì là con ngoài giá thủ, cuối cùng một Tư Dịch lúc nào cũng thong dong tự tại lúc này cũng gục ngã.
Trước kia là Sở Vĩnh Dương, Tư Dịch còn có thể cười một tiếng khinh bỉ. Nhưng hiện tại tới lượt mình, Tư Dịch cười không nổi.
Nhưng có một điều Tư Dịch thực sự khác với Sở Vĩnh Dương. Là một nam phụ chuẩn mực, Tư Dịch vẫn mang trong lòng tình cảm sâu nặng với
Trình Ngọc. Nguyện một lòng bảo vệ em, để em có được hạnh phúc. Cho nên, khi cảm thấy bản thân thực sự chính mình cũng không lo nổi nữa, Tư Dịch quyết định chia tay với Trình Ngọc.
Trước kia anh không nhận tin cho Trình Ngọc thường xuyên nữa chính là đang suy nghĩ chuyện này. Khi cuối cùng cũng nghĩ kỹ, dù Tư Dịch trong lòng không muốn, nhưng thực sự vẫn phải làm.
Vậy nên hiện tại, anh đang ngôi đối diện Trình Ngọc, nói ra lời chia tay. Trình Ngọc hơi nhíu mày một chút, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ gật đâu.
Tư Dịch cảm thấy một cơn đau nhói trong lồng ngực. Thực tình, anh không muốn nhìn thấy một Trình Ngọc khóc nháo, nhưng anh cũng không muốn nhìn cô như vậy. Tuyệt tình, chỉ một cái gật đầu. Không hỏi tại sao, không luyến tiếc, không níu kéo. Cô như vậy, khiến cho Tư Dịch không hiểu được cô đang hiểu tấm lòng của anh, hay là ngay từ đầu đã chẳng có chút tình cảm nào với anh.
Tư Dịch mím môi, đứng dậy thanh toán tiền cà phê, sau đó rời đi.
Còn lại một mình, Trình Ngọc ôm mặt, thở dài.
Cô ta đã biết ngày này sẽ tới. Cô ta biết Tư Dịch sẽ sớm chia tay. Chỉ là cô ta không ngờ sẽ như thế Không một lời giải thích, không một câu nói thừa thãi, chỉ đơn giản là nói, chúng ta chia tay đi. không hiểu cô ta đã mong chờ cái gì. Không hiểu là cô ta cần phải mong chờ cái gì. Nhưng chính là không hiểu như vậy.
Đột nhiên, Trình Ngọc có cảm giác có người đang nhìn mình. Cô ta ngẩng đầu lên, phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Tư Phàm ngồi đối diện Trình Ngọc, chống cầm, hơi nhếch môi nhìn cô ta như đang nhìn một vật gì đó rất thủ vi.
Cô bé, sao mới sáng sớm đã ngồi ở đây thở ngắn than dài thế?- Y hỏi.
Trình Ngọc nhíu mày, không hiểu sao trong lòng có chút chột dạ. Cô ta cũng chẳng hiểu mình chột dạ cái gì, chỉ là khi thấy nam nhân này, có cảm giác rất khó hiểu.
Không phải việc của anh, đừng xen vào việc của người khác. Trình
Ngọc hơi lùi lại, ngôi dựa vào lưng ghế.
Ồ – Tư Phàm gật đầu, im lặng. Trình Ngọc vốn tưởng y sẽ hỏi thêm, ai ngờ y lại cứ thể im lặng. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt này. Vì sao cứ mỗi lần khó khăn, cô ta lại đều gặp người này thế? Rốt cuộc là tình cờ hay là anh ta đang theo dõi cô ta vậy?
Cô bé, nhìn gì thế? Tôi rất đẹp trai sao?- Tư Phàm cợt nhả hỏi.
Ai là cô bé?- Trình Ngọc nhíu mày.
Vậy cô thừa nhận là tôi đẹp trai? Tư Phàm nghiêng đầu.
Anh…
Trình Ngọc vốn định nói gì đó, thể nhưng cuối cùng lại không nói nữa. Không thể không thừa nhận, nam nhân này thực sự rất dễ nhìn. Nhưng nhìn cái kiểu nói chuyện này đúng là không thể ưa được mà
Tư Phàm cười cười quay đi, dường như không muốn tiếp tục chủ đề đó. Nhưng một lát sau, y lại lên tiếng trước.
Người lúc nãy là bạn trai cô à? Hai người chia tay?- Y hỏi.
Liên quan gì tới anh?- Trình Ngọc nhíu mày.
Nếu chia tay, vậy cô thấy tôi thế nào?- Tư Phàm lại hỏi tiếp.
Trình Ngọc lúc này liên hiểu được động cơ của Tư Phàm, cười khẩy, sau đó đứng dậy định đi.
Thế nhưng cửa vào ở hưởng của Tư Phàm, thành ra lúc đi qua y, cô lại bị y chộp ngay lấy.
Làm gì?- Trịnh Ngọc hỏi.
Thử một chút cũng không muốn sao? Đi. Hẹn hỏ, nếu sau đó cô không thích, tôi sẽ không làm phiền cô nữa Tư Phàm cười cười.
Trình Ngọc vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn mặt Tư Phàm, không hiểu sao cô ta lại thở dài. Dù sao hiện tại mọi thứ đối với cô ta cũng không còn quá nhiều ý nghĩa nữa, đi chơi với một người một buổi thì sao chứ. Chưa kể, nam nhân này cũng không giống loại đàn ông sẽ lừa con nhà người ta vào nhà nghỉ.
Trình Ngọc gật đầu.
Tư Phàm mỉm cười, cứ thế nằm tay cô ta dẫn ra ngoài, bắt taxi.
Vốn tưởng y sẽ đưa cô tới nhà hàng hay quán café nào đó sang trọng, ai dè y lại đi tới khu vui chơi giải trí.
Ánh mắt Trình Ngọc tràn đầy mộng bức nhìn Tư Phàm kéo cô đi vào khu vui chơi tràn đầy trẻ con, hoàn toàn không hiểu gì. Cuối cùng, cô ta còn bị kéo đi chơi những trò khiến cô ta hoài nghi nhân sinh.
Rốt cuộc… Vì sao cô ta lại đồng ý? ***
Không hiểu Tư Phàm đã dùng bùa mê thuốc lú gì, sau buổi hẹn hò ở khu vui chơi giải trí đó, Trình Ngọc vậy mà lại thực sự đồng ý cùng y hẹn hò. Đôi khi, chính bản thân Tư Phàm cũng hoài nghi không hiểu tại sao.
Nhưng lần này thành công nhanh như vậy, y không phải là không vui mừng. Mặc dù là tiến độ công việc quá chậm do thường xuyên phải ra ngoài với Trình Ngọc, khiến y tăng ca tới độ sắp phát điện, nhưng Tư Phàm cũng không phải rất ghét điều đó. Miệng chửi rủa nhưng tốc độ làm việc và thời gian làm việc cũng chỉ có tăng lên chứ không giảm xuống.
Ngay cả trợ lý bên cạnh cũng không hiểu vì sao Tư Phàm lại đột nhiên yêu đương, lại còn vì chuyện đó mà ảnh hưởng tới công việc nghiêm trọng như vậy. Nhưng thôi, ai rảnh mà đi tìm hiểu suy nghĩ của bọn yêu nhau. Trợ lý quyết định ngậm tiền lương mà im lặng, để sếp thích làm gì thì làm. Dù sao thì người tăng ca ủa mà hình như sếp tăng ca thì anh cũng phải tăng ca theo…
Cái đậu má.
Vì tiền lương mà bán cả linh hồn.
Hít hà
Đi làm việc.
Tư Phàm nhìn trợ lý điều chỉnh tâm tình lần thứ trong ngày, chính mình cũng có xúc cảm muốn thở dài.
Trước kia vì muốn tham khảo một chút nên y đã đi tìm mấy quyển ngôn tình đọc thử, ai dè
Ha ha ha…
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!