Chương 51
Lúc Trình Diệu Vĩ và Sở Nhân Kiệt trở về đã là nửa tháng sau. Trong thời gian này, rất nhiều thứ đã thay đổi so với trước kia. Tỷ như hiện tại, Tư Dịch đã không còn khuấy lên nổi bọt nước gì, dường như hoàn toàn biến mất trong giới.
Tỷ như hiện tại, Trình Ngọc đã hoàn toàn tin tưởng rằng Tư Phàm là một nhân viên bình thường, tính tình dở tệ, hơn nữa còn thích cô ta.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn chính là Trình Diệu Vì vậy mà lại tìm hiểu được rằng Trình Ngọc cũng có chút thích Tư Phàm. Mà “chút này cũng không phải là nhỏ.
Tỷ như hiện tại, mỗi khi cô ta ở bên cạnh Tư Phàm, cô ta sẽ bối rối giống như một cô bé mười mấy tuổi mới biết yêu lần đầu tiên. Mà dấu hiệu chỉ càng ngày càng nghiêm trọng chứ không cải thiện chút nào.
Nếu không phải biết trước Tư Phạm không phải là kiểu người thích yêu đương, hơn nữa đã đồng ý hôn ước với Hoàng Phụng Hân, chắc Trình Diệu Vi cũng thực sự tin tưởng rằng y đang thực sự tán tỉnh Trình Ngọc. Nguyên do?
Chính là bởi vì một người cuồng công việc như Tư Phàm, vậy mà hiện tại lại giống như tổng tài bá đạo trong ngôn tình, liên tục cùng Trình Ngọc chơi đùa, ngay cả công việc cũng giống như bỏ quên luôn.
Trình Diệu Vi liếc nhìn Tư Phẩm đang kiệt sức ngôi cạnh mình, lác đầu
Rốt cuộc là vì sao anh phải liều mạng thế?
Thù riêng — Tư Phàm uống một ngụm cà phê lớn, sau đó thở ra một hoi.
Trình Diệu Vi suy nghĩ một lát, quyết định không hỏi nữa.
Vậy còn Hoàng Phụng Hân? Cô ấy không nói gì sao?
Tôi nói cho cô ấy biết ngay từ đầu. – Tư Phàm đảo mắt, giống như đang khinh bị Trình Diệu Vĩ vì nghĩ rằng y cũng ngu xuẩn giống như em trai Tư Dịch của y.
Được được. Anh trâu bò.
Còn cô thì sao? Đi hưởng tuần trăng mật với ngài Sở cũng vui vẻ quá nhi?
Trình Diệu Vi cười cười mà không nói. Vui vẻ thì đương nhiên vui vẻ. Kiếp trước, cô không có thời gian chơi đùa, liều mạng làm việc, hiện tại có thể tận hưởng những thú vui xa xỉ mà trước kia không dám tận hưởng đương nhiên là vui rồi.
Hôm nay gặp tôi có chuyện gì không?- Tư Phàm hỏi- Tôi tưởng cô mới trở về phải bận lắm chứ?
Tôi muốn hỏi chuyện của Trình Ngọc, sau này anh định tính thế nào?
Trình Diệu Vi hỏi,
Nếu là kịch bản trả thù thì đương nhiên chỉ có thể là chơi chán rồi bỏ. Nhưng mà Trình Ngọc là nữ chính, còn là nữ chính đã hạc hoá, cô cũng không biết là cô ta có thể làm ra chuyện gì đâu. Nếu Tư Phàm lỡ tay mà làm quá tuyệt, vậy thì Trình Ngọc phát điện có thể kiếm con siêu xe đâm Tư Phàm thành thịt nát không chừng. Hoặc kinh khủng hơn nữa là dùng hào quang của nữ chính, lôi Tư Phàm đồng quy vu tận. Mà chỉ cần cô ta muốn, có khi sẽ thành sự thực không chừng.
Quả nhiên, Tư Phàm đáp.
Tới lúc thì bỏ thôi.
Cẩn thận. – Trình Diệu Vi nhíu mày – Tôi cũng không biết Trình Ngọc hiện tại có thể làm ra điều gì đâu. Cô ta bị đuổi ra khỏi Trình gia rồi, hiện tại tiền lương của cô ta còn không đủ mua một cái túi.- Tư Phàm nhướn mày, có vẻ không tin rằng Trình Ngọc có thể thực sự làm ra điều gì.
Nhưng số tiền đó cũng đủ thuê người dẫn anh ra bã rồi đấy. – Trình Điệu Vi mim cười nhìn Tư Phàm.
Tư Phàm hơi nhăn mày, nhưng dường như cũng tiếp nhận thông tin này. Cũng đúng. Y chưa từng tiếp xúc với tầng lớp dưới, làm sao có thể hiểu được rằng số tiền mà y cho rằng là không đủ khuấy lên bọt nước gì có thể khiến cho bao nhiêu người liều mạng.
Trình Diệu Vĩ mim cười, đề cho Tư Phàm tự suy nghĩ, bản thân thì mở điện thoại ra, nhắn tin cho Sở Nhân Kiệt.
Đại khái chính là “Lần sau đừng làm những việc vô bổ thế nữa.
Trình Diệu Vì vẫn không hiểu vì sao Sở Nhân Kiệt phải làm như vậy, lại còn kéo cả Tư Phàm vào. Trình Ngọc hiện tại không có Sở Vĩnh Dương chống lưng, cũng không có Tư Dịch bảo vệ, còn có thể làm gì có nữa chứ. Hiện tại cùng lắm cũng chỉ là tung một vài tin, một vài video lên mạng. Cực đoan hơn nữa thì là cầm dạo lái xe muốn giết có thể thôi. Dù là cái nào thì cũng có thể đối phó được mà. Cần gì phải làm ra cái trò lừa tình lừa tiền này nữa. Rảnh quá hoá điện rồi phải không?
Đợt tuyển nhân sự gần đây của Trình gia cô không tham gia phải không? Nghe nói Trình Ngọc nhận training một nhóm người mới tới ban của cô ta.- Tư Phàm đột nhiên nói.
Thi thế nào? Trình Diệu Vi không hiểu. Trình Ngọc muốn thắng tiến thì đương nhiên phải nhận việc vào mình thôi. Dù sao hiện tại người ta cũng đang đồn đại về quyền thừa kế của nhà họ Trinh mà
Cô không quan tâm à?- Tư Phàm hỏi.
Cần gì phải quan tâm?- Trình Diệu Vi khó hiểu hỏi lại.
Quyền thừa kế cô không quan tâm, cũng không quan tâm Trình gia sẽ rơi vào tay ai. Nếu ông bà Trình và hội đồng quản trị vẫn còn tỉnh táo, vậy thì đương nhiên sẽ chọn cô. Nếu không, cô vẫn có thể ôm 10% cổ phần Trình gia, 10% cổ phần Sở gia và 7% cổ phần Tư gia rung đùi tới già. Quan tâm làm quái gì? Việc mình mình làm ăn no chờ chết là được.
Tư Phàm nhìn Trình Diệu Vi tự tin như vậy, trong lòng cũng sơ sơ hiểu được cô đang nghĩ gì. Dù sao thì sau khi tiếp xúc một thời gian, Tư Phẩm cũng hiểu được Trình Diệu Vì không phải là người quan tâm tới quyền lực. Cái cô để ý duy nhất chỉ có tiền, và có thể là một chút Sở Nhân Kiệt nữa, nhưng chủ yếu là tiền. Cô luôn muốn đảm bảo tương lai của mình, đảm bảo rằng một ngày nào đó cô không bất chợt chết đói. Tư Phàm có cảm giác cô làm mọi chuyện chỉ để bảo đảm cuộc sống.
Chỉ có vậy.
Còn những thứ khác cô chỉ ngó một chút rồi thôi.
Bất kỳ thứ gì không ảnh hưởng tới cô làm giàu, cô đều không quan tâm.
Có cái tốt, mà cũng có cái xấu.
Tư Phàm không ngờ một có cái như Trình Diệu Vì thực sự tồn tại. Mà người này, không hiểu là vì sao, lại kéo được cả Sở Nhân Kiệt.
Thôi. Ai rảnh mà đi hiểu đầu óc của bọn yêu nhau.
Tư Phàm lắc đầu, sau đó đứng dậy.
Nếu không có chuyện gì nữa, vậy thì tôi trở về trước đây.
Tạm biệt. Cẩn thận với Trình Ngọc.
Tôi có chừng mực, cảm ơn đã cảnh báo.
Tư Phàm rời đi trước, tiên thể thanh toán hoá đơn. Mà Trình Diệu Vi ngôi thêm mười lăm phút cũng đứng dậy ra ngoài.
Không ngờ vừa đi ra, cô đã đụng mặt Trình Ngọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!